Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Chương 35
Khương Nặc lập tức thay quần áo đi ra ngoài.
Hỏi không được tin tức hữu ích nào, Khương Nặc nheo mắt lại, nghiêm túc cân nhắc khả năng g.i.ế.c người diệt khẩu.
Mà xung quanh, rõ ràng vừa nãy còn có mấy cửa hàng mở cửa, cũng không biết đã đóng chặt cửa từ lúc nào, không có chút ánh sáng nào phát ra hết.
Không ngờ người phụ nữ này lại là người luyện võ, vẻ mặt người đàn ông ria mép đau khổ: “Tôi hiểu.”
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, một cô gái dáng người cao gầy đi đến.
Người đàn ông ria mép kia nhanh chóng lấy một xấp tiền từ trong túi ra, còn có điện thoại di động, đồng hồ đeo tay.
“Cô gái, cô chờ một chút!”
Rầm ——
Vị trí cửa hàng kia hơi xa, ở sâu trong một con hẻm nhỏ. Lúc này đang hạn chế dùng điện nên đèn đường chỉ mở một phần ba, trong hẻm tối đen như mực.
Cửa hàng vừa rồi cô mới mua đồ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo cửa cuốn xuống.
Người còn lại thấy cô mạnh như vậy, quyền đã vung ra nhanh chóng thu trở lại, lùi lại ba bước, xoay người muốn bỏ chạy.
“Vậy thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm.” Đàm Linh có vẻ rất vui vẻ.
Chương 35: Chương 35
G·i·ế·t hay là không g·i·ế·t?
Nói xong liền muốn rời đi, nhưng người đàn ông ria mép kia lại ngăn cô lại: “Cô gái, cô mua nó với giá bao nhiêu thì tôi cũng sẽ trả cho cô thêm hai ngàn, thứ này đối với tôi rất quan trọng, thật đấy!”
“Vậy thì nhanh lên, tôi không có thời gian.”
Nghe thấy giọng nói, Khương Nặc mới nhớ ra, cô gái này tên Đàm Linh, là cô em khóa dưới của Uông Tiệm Ly, đã từng nhiều lần tới công ty tìm anh ta, rất thích anh ta.
Chỉ là không ngờ lại gặp cô ta ở đây, Khương Nặc khẽ nhíu mày, hỏi cô ta: “Cô ở chỗ này à?”
Nếu như sớm biết cô ta ở nơi này, Khương Nặc nhất định sẽ đổi chỗ.
“Trên người tôi chỉ có vậy, tôi rơi vào tay cô, tôi nhận thua rồi, nhưng cô cũng đừng có quá đáng.”
Nhìn người nọ ngã trên mặt đất, Khương Nặc thở hổn hển, cũng không quá hài lòng với màn trình diễn của mình.
Mấy người còn lại cầm ống thép trong tay vây quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc lược gỗ không đắt lắm, chỉ mấy trăm đồng, nhưng hộp sơn mài màu đen thì ông chủ báo giá 20.000.
So với hộp gỗ ngày hôm qua còn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vận may sau đó lại không tốt như vậy nữa, cô gần như chạy hết tất cả các cửa hàng có thể đi nhưng cũng không tìm được một cửa hàng nào hữu dụng, có thể thấy được nước trong chợ đồ cổ sâu đến bao nhiêu.
Hơn nữa tổng giá trị của hai thứ này không cao, chỉ hơn 20.000 nhưng lại tương đương với hiệu quả của hơn 600.000 đá thô lần trước.
Khương Nặc kéo sợi dây mảnh trên cổ ông ta rồi giật xuống, đó là một sợi dây chuyền mặt ngọc tinh xảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cân nhắc đến chợ đồ cổ nhiều người phức tạp, rất khó xóa sạch toàn bộ dấu vết của mình, Khương Nặc bình tĩnh lại, xoay người rời đi.
Khương Nặc không lấy tiền và những thứ khác của ông ta, thậm chí còn không thèm nhìn mà chỉ hỏi: “Vì sao ông lại muốn cái hộp kia?”
Một tay giao tiền một tay giao hàng, Khương Nặc cầm chiếc gương đồng xoay người rời đi.
Cuối cùng thành giao 100.000.
Nhưng Khương Nặc nào sẽ cho anh ta cơ hội, ý niệm vừa động, cô lấy búa sắt từ không gian ra, thẳng tắp đập trúng gáy anh ta.
Một kẻ ngu si không khác gì cô ở kiếp trước, mình bị nuôi như một con cá cũng không biết, còn tưởng răng mình là người đặc biệt.
Khương Nặc thầm mừng rỡ, lập tức bắt đầu quét hàng ở các cửa hàng.
Khương Nặc dừng lại, quan sát người trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không nhường.”
Mỗi ngày Khương Nặc đều đi hai chuyến đến nhà kho, rồi lại đi dạo trên đường, nhìn thấy cái gì cần thì mua, thời gian còn lại đều ở nhà luyện tập.
“Tôi đã nói rồi, đừng có không biết tốt xấu.” Người đàn ông ria mép trầm giọng nói: “Để đồ vật lại, lại giao cái hộp kia ra đây, cô có thể bình an vô sự, nếu không...”
Tất nhiên, giá cũng đắt hơn, ông chủ vừa mở miệng đã đòi 300.000.
Rầm rầm ——
Chính thứ này đã tản ra hơi thở cổ vật nồng đậm.
Đang chuẩn bị quay trở về xe xem thử hiệu quả thế nào, một người đàn ông trung niên gầy gò để ria mép bước vào trong cửa hàng, cũng là đến mua cái hộp kia, nhìn thấy Khương Nặc cầm chiếc hộp mới vừa ra ngoài liền vội vàng đuổi theo.
Trong tiếng vang trầm đục, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Nhìn người đàn ông ria mép đi tới trước mặt, sắc mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Đối phó với con cá tạp này, Khương Nặc không chút hoang mang. Cô nghiêng người né ống thép phía sau, xoay người một cước đá trúng cằm một người, gương đồng trong tay đồng thời đập trúng đầu người còn lại.
Khương Nặc thầm cười lạnh, loại mặt hàng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này, dưới huống bình thường thì đánh một trận là được rồi, nếu thật sự không được thì đánh hai trận.
Còn 21 ngày nữa là đến ngày tận thế, cô không muốn gặp bất kỳ phiền phức gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi mấy cửa hàng, rốt cuộc cũng có thứ khiến cô chú ý.
Khương Nặc lại không nói tiếp, cô không có cảm tình với Đàm Linh này, phàm là người có liên quan tới Uông Tiệm Ly, cô đều không muốn tiếp xúc.
“Tôi mới vừa chuyển đến không lâu.”
“Ai?”
Cô bình tĩnh nói: “Ông có thể thử một chút.”
Cô suy nghĩ một chút: “50.000.”
Đi vào trong cửa hàng, ông chủ lấy ra một chiếc gương đồng cổ. Khương Nặc không cần nhìn cũng đã cảm nhận được chỗ đặc biệt của chiếc gương đồng này.
Nhìn dáng dấp không mấy thoải mái, vừa nhìn đã biết là người âm độc tàn nhẫn, nhưng từ trên người ông ta, Khương Nặc cũng cảm thấy hơi thở tương tự.
Mục tiêu của Khương Nặc không phải mấy loại đồ cổ đắt đỏ kia, cô chuẩn bị đào một số đồ rẻ trước, thử hiệu quả rồi nói sau.
“Không phải tôi muốn.” Người đàn ông ria mép đáp: “Là người khác muốn, ra giá cao để lấy.”
Quả nhiên có thể!
“Cái gì?”
Lược gỗ và hộp gỗ đã không còn thấy bóng dáng, mặc dù sương mù ở biên giới không gian tuy vẫn còn nhưng đã nhạt đi không ít.
Cô biết mình đã trúng bẫy.
Khương Nặc mặc kệ ông ta: “Bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Đang định tắm rửa nghỉ ngơi, một ông chủ cửa hàng đồ cổ gọi điện thoại tới, nói hôm nay vừa có đồ tốt mới đến, bảo cô đi qua đó xem một chút.
“Đúng vậy, tôi ở tầng sáu.” Đàm Linh hỏi: “Còn cô? Cũng ở nơi này sao? Tại sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy cô?”
Nhưng không nghĩ tới vừa mới đi ra ngoài không xa, cô liền cảm giác được trong bóng tối có hai người đi theo mình, đồng thời phía trước cũng có hai người đi thẳng về phía cô.
“Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.” Người đàn ông ria mép kia nói: “Cô có thể nhường lại chiếc hộp này của cô cho tôi không?”
Đương nhiên Khương Nặc biết cái giá này là rất cao, nhưng chợ đồ cổ chính là như vậy, có thể lừa được ai thì lừa, đều hét giá lên trời.
Đàm Linh thấy thái độ của cô có vẻ lãnh đạm nên không tiếp tục nói chuyện nữa, bước ra khỏi thang máy, mỉm cười với cô rồi hai người chia tay.
Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông ria mép: “Ông biết nên làm gì rồi chứ?”
Cái này cũng coi như không quản ngại đường sá xa xôi đến tặng quà.
Khương Nặc đi tới phố đồ cổ.
“Tôi cũng chỉ từng gặp người đó một lần, là một người đàn ông trung niên, cũng không biết rốt cuộc người đó là ai.”
Nhưng cô cũng đã chào hỏi các ông chủ, nếu có loại đồ cổ này, nhất định phải gọi điện thoại cho cô.
Chắc hẳn là một loại trang sức gì đó.
Ông chủ:... Còn chưa thấy ai ép giá được như cô đấy?
Khương Nặc không do dự nhiều, chỉ mặc cả một chút, cuối cùng bỏ ra 18.000 đồng để mua chiếc hộp.
Ngày 26 tháng 7, cách ngày tận thế còn 21 ngày.
Người đàn ông ria mép kia cười mà như không cười: “Cô gái, đừng có mà không biết tốt xấu.”
“Khương Nặc? Cô là Khương Nặc đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó tận thế đến, Khương Nặc đã không còn gặp lại cô ta nữa.
Ý niệm vừa động, cô cất lược gỗ và hộp gỗ, ý thức cũng đồng thời tiến vào không gian.
Nói xong, trực tiếp vòng qua ông ta quay trở lại xe.
Lúc nhìn thấy cô gái này, Khương Nặc đã cảm thấy có hơi quen mắt, đối phương cũng liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.