Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 346: Chương 346
Sau đó, Chu Duyệt Nghiên vẫn luôn trầm mặc.
Gần đó có rừng khô, củi đốt dễ tìm, nhìn đống lửa dấy lên, Chu Duyệt Nghiên bỗng nhiên nói: “Cô Vu, cô nói xem, chờ sau khi những cây khô này đều đã lấy để đốt hết, thì con người sẽ dựa vào cái gì để sưởi ấm chứ?”
Cô ấy nói xong có hơi tiếc nuối: “Vốn dĩ cho là, tôi là bị chĩa vào nên mới vậy, nhưng tôi âm thầm moi chuyện Hứa Khôn, phát hiện anh ta cũng không kém nhiều, chúng tôi cùng lắm là chỉ tiếp xúc đến những người liên hệ trung gian, đối với quản lý của căn cứ, hoàn toàn không có bất kỳ quyền lợi được hiểu rõ nào.”
Cô có thể hiểu được tình cảm của Chu Duyệt Nghiên.
Thật ra lúc Chu Duyệt Nghiên tỉnh lại đã nhìn thấy ở góc nhà có người, nhưng cô ấy biết cô Vu có đồng bọn, trong lòng có chút hiếu kỳ, cũng không có lòng dạ đi tìm hiểu.
Khương Nặc lấy cái hộp rỗng làm bát, vặn cây sắt ở bên trên để mở đồ hộp thành một cái xiên để dùng, Chu Duyệt Nghiên thấy vậy, vội vàng đi lên hỗ trợ.
“Cô sợ liên lụy Trịnh Nhất Hiên?” Cô hỏi.
Cô đứng ở chỗ cao, thấy Chu Duyệt Nghiên đi lên khó khăn, nên đưa tay kéo cô ấy một cái.
Chương 346: Chương 346
Mặc dù có nhiều uy h**p, nhưng cũng có động lực.
Nhưng hàng mẫu đợt đầu Khương Nặc đã thu vào trong không gian, chỉ có thể nói với cô ấy đã được đồng bọn đi dời đi, hiện tại để chung một chỗ với tư liệu, đến lúc thích hợp sẽ đi lấy.
Chu Duyệt Nghiên nhẹ gật đầu, chủ động đi dập lửa, thu dọn dấu vết ở căn nhà.
Mỗi lần nghỉ ngơi, cô ấy đều cố gắng hết sức hơ người cho ấm áp, mát xa hai tay, thúc đẩy m.á.u lưu thông.
Đều là người thông minh, không cần nói quá rõ.
Lời hứa của Khương Nặc, dường như sắp hoàn thành tốt đẹp.
Cây đuốc trong tay của cô ấy bị gió lạnh thổi cho lung lay sắp đổ, tâm tình cũng chập trùng không ngừng, cuối cùng khàn giọng nói: “Bây giờ tôi đã không sợ c.h.ế.t nữa, nhưng tôi sợ... tôi không thể chờ đến ngày nhìn thấy hạt giống đặc thù mọc ra lương thực.”
Chu Duyệt Nghiên cười: “Nói chuyện với cô Vu, thật sự vô cùng dễ chịu.”
Khương Nặc nghe xong, cũng chẳng suy nghĩ gì đến chuyện này nữa.
Khương Nặc thu ba lô, nói với cô ấy: “Vừa đi vừa nói đi, nơi này vẫn cách quá gần căn cứ Thái Thương, không an toàn.”
Gã đã như vậy rồi, nói gì là Diệp tiên sinh kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TBC
“Anh ấy chắc hẳn rất muốn gặp cô.” Khương Nặc nói.
“Cô Vu.” Sau khi Chu Duyệt Nghiên trầm mặc một lúc, giống như là đã đưa ra quyết định cuối cùng, nghiêm túc nhìn về phía Khương Nặc: “Tôi định không trở về căn cứ Nam Giang thứ nhất, xin hỏi, cô có thể thu lưu tôi không?”
Vân Diệu còn đang nghỉ ngơi, Khương Nặc cũng không gọi anh.
”
Chu Duyệt Nghiên khẽ cười: “Cô nói cũng đúng.”
Cô ấy ở căn cứ Thái Thương thật ra không thiếu đồ ăn, nhưng từ tối hôm qua chạy đến đây, lại đi đường hơn nửa đêm, thể xác tinh thần mỏi mệt, mùi thơm này khiến cô ấy tăng thêm cảm quan về nghèo đói và gian nan sau này.
Chu Duyệt Nghiên nhíu mày, lắc đầu: “Tôi không biết, nói thật, căn cứ Thái Thương quá kì quái, phân chia tầng lớp hết sức rõ ràng, chúng tôi căn bản không được tiếp xúc đến nhân viên cấp trên, chỉ có thể bị động tiếp nhận mệnh lệnh của bọn họ. Tôi đã nghe ngóng, chỉ có những thứ tương quan với thuốc tăng sức mạnh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nghiên cứu phát triển bản thân, cần tài liệu có thể xin, thành phẩm từ phòng phát triển nghiên cứu sẽ được chuyển đến nhà kho, tôi thậm chí cũng không được đi đến nhà kho.
Trên đường, Khương Nặc kể lại đại khái chuyện lấy được tư liệu ở viện nghiên cứu, rồi lại gặp gỡ Trịnh Nhất Hiên một chút.
Chưa tới vài ngày, tay của cô ấy cũng đã xuất hiện tổn thương do giá rét.
Khương Nặc nhún vai: “Ai mà biết được, sẽ luôn có cách thôi.”
Nếu như theo lộ trình của Khương Nặc, bây giờ đuổi theo, đại khái có thể đuổi kịp bọn họ trong vòng 10 tiếng, nhưng nhìn thấy Chu Duyệt Nghiên như này, cô ấy thực sự đi không nổi.
Cô ấy đi vào nghiên cứu hạng mục “linh” đã nhiều năm, lại biết được càng nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi ở căn cứ Thái Thương, trong lòng có sợ hãi, lại còn càng ngày càng tăng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Duyệt Nghiên thật sự rất đói, cuối cùng uống hết canh.
Khương Nặc gật đầu.
“Nhưng bây giờ có một tình hình.” Khương Nặc thản nhiên nói: “Căn cứ Thái Thương là căn cứ tư nhân, vậy cô biết nó thuộc về ai không?”
“Cảm ơn.” Cô ấy nói chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho dù Trịnh Nhất Hiên đã thu dọn hiện trường một phen, nhưng Khương Nặc vẫn nhìn ra được trên sàn nhà có nhiều tro tàn, góc tường cũng có bụi than đã đốt xong.
Nhưng nếu như những người khác mất tích, chỉ có cô ấy bình an vô sự trở về căn cứ Nam Giang thứ nhất, vậy thì rõ ràng tất cả đều là do cô ấy làm.
“Chủ nhân của căn cứ Thái Thương, có một vài tai mắt ở căn cứ Nam Giang thứ nhất.” Khương Nặc nhẹ giọng nói: “Nếu cô đến căn cứ, bọn họ ngay lập tức sẽ nhận được tin tức.”
Nếu như những người như cô ấy và Hứa Khôn, bảo vệ cùng nhau mất tích, căn cứ Thái Thương rất khó tra ra chân tướng.
Ông Trịnh cũng trúng độc mà c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe được câu này, Khương Nặc có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không bất ngờ như vậy.
Ngoại trừ cô ấy, hơn phân nửa là Trịnh Nhất Hiên cũng không chạy được.
Cảm giác bản thân liên luỵ đến người khác cũng không tốt đẹp gì, cô ấy vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm đi đường.
Cô ấy làm việc rất tỉ mỉ, Khương Nặc nhìn một chút, rồi đi tới góc nhà vỗ vai Vân Diệu, nhẹ nói: “Chuẩn bị đi.”
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, qua hai ngày, bọn họ đi tới một nơi lúc trước là cửa hàng sách ở trạm dừng nghỉ trên cao tốc.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tình hình đại khái cô ấy đã hiểu rõ, cô Vu không nói, cũng không có ý định hỏi nhiều.
Chu Duyệt Nghiên nhíu mày chặt hơn.
Chu Duyệt Nghiên không thể lại c.h.ế.t như vậy.
Cô ấy đưa tay tới gần đống lửa, nhẹ giọng tiếp tục nói: “Không sai, sau khi kết hôn, tôi còn bận hơn so với anh ấy, anh ấy muốn có con, tôi lại không thể cho anh ấy, anh ấy vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp của tôi, tôi lại không thể làm gì cho anh ấy, tối thiểu nhất, tôi không thể hại anh ấy mất mạng được?”
Nước thịt và nước suối nấu cùng nhau, mùi thơm rất đậm, Khương Nặc lại bỏ thêm chút bánh quy ra làm món chính, cùng ăn cơm với Chu Duyệt Nghiên.
Khương Nặc biết cô ấy tiếp xúc với độc tố quá nhiều, có phản ứng trúng độc rõ ràng, nên thỉnh thoảng lại thêm chút nước suối vào trong đồ ăn.
Địa vị của Vũ Nô ở Diệp gia cũng không cao, nhưng gã lại vô cùng coi thường người bình thường, cho rằng mình đã tồn tại ở tầng lớp cao cấp rồi.
Căn cứ Thái Thương chỉ là một hậu phương lớn của Diệp gia, phần lớn người của căn cứ, trong mắt bọn họ, hơn phân nửa chỉ là kiến thợ mà thôi.
Khương Nặc đi rất nhanh, thỉnh thoảng phải dừng lại chờ Chu Duyệt Nghiên một chút.
Ở tận thế này, trong lòng có người để lo lắng, cũng không phải là chuyện xấu.
Vân Diệu mở mắt: “Ừm.” một tiếng.
Làm kẻ phản bội, lại biết bí mật và cách điều chế thuốc tăng sức mạnh, kết cục của cô ấy có thể tưởng tượng được.
Khi Chu Duyệt Nghiên tỉnh lại, vừa vặn ngửi thấy hương thơm này, nhất thời đói bụng.
“Tôi cũng muốn.” Chu Duyệt Nghiên nói xong, trong giọng điệu bình tĩnh, bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần dịu dàng khó tả: “Tôi thật sự muốn gặp anh ấy một chút... Nhưng anh ấy còn sống tốt vẫn quan trọng hơn, chỉ cần chúng tôi còn sống, thì nhất định có thể gặp lại, nhưng nếu c.h.ế.t rồi, thì chẳng còn cái gì nữa.”
Thân thể Chu Duyệt Nghiên thực sự quá yếu đuối, trong thời tiết giá lạnh kinh khủng này, mỗi ngày đi bộ 13 tiếng đã là cực hạn mà cô ấy có thể chống đỡ.
Người đã cứu ra rồi, còn sống, tư liệu có thể giao cho cô ấy, sản xuất hàng loạt hạt giống đời hai chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Ám hiệu mà Trịnh Nhất Hiên đưa cho cô ấy thực sự quá mãnh liệt, nếu như chỉ là “tin tưởng cô ấy” còn tốt, câu phía sau “phục tùng cô ấy” thì lại rất có ý nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói chuyện khiến cô ấy phân tâm, cô ấy cảm nhận được thỉnh thoảng cô Vu sẽ dừng lại đợi cô ấy, mà người trẻ tuổi thần bí khó lường kia thì ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Lúc Khương Nặc đi vào, nhìn thấy dấu vết trên đất, đã hiểu ra, nơi này mấy người Trịnh Nhất Hiên cũng đã tới.
Theo lý thuyết, bọn họ cũng vừa đi không lâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.