Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 337: Chương 337
Căn cứ Thái Thương, phòng nghiên cứu phát triển.
Lặng lẽ đưa Border Collie vào, để nó tự tìm một chỗ trốn đi, Khương Nặc đi vào sâu trong hành lang, trở lại phòng nghỉ.
Lúc này đang là đêm vĩnh cửu, chỉ là bóng tối, thời tiết rét lạnh, vô cùng khó khăn. Trong thời điểm đặc biệt như vậy, Dư Tịch Dương phải đi tới đi lui mỗi tháng một lần mới có thể nhận được vật tư.
Khương Nặc gật đầu.
Sau khoảng 2 phút đi qua một hành lang dài, bọn họ đã đến khu vực thí nghiệm.
Cô không đợi Vân Diệu, lúc anh không có mặt ở đây tức là có chuyện riêng của mình.
Theo như Dư Tịch Dương nói, mỗi tháng cô ấy đi căn cứ Thái Thương một chuyến, lần nào đi về cũng khiến cô ấy giống như c.h.ế.t đi một lần. Đừng nói là leo dốc hay mang đồ, chỉ cần đi trong nhiệt độ thấp như vậy mấy tiếng đồng hồ cũng có thể lấy đi gần nửa cái mạng của cô ấy.
Sau khi làm việc xong, cô ấy theo thói quen uống một tách trà xanh.
Nói chuyện với Trịnh Nhất Hiên vài câu xong, cô bước ra khỏi trung tâm nghiên cứu, Vân Diệu đi theo sau lưng cô lại bỗng nhiên nói:
Thật ra ở gần đó cũng không thiếu rừng khô, chỉ là cần phải đi ra một đoạn, lại còn phải leo dốc, mà trời thì rất tối nên bình thường Ôn Dương không dám đi một mình ra hướng đó.
Trong thời gian này, sau khi trải qua trận mưa lớn, phải sơ tán khỏi viện nghiên cứu, mất đi một số tài liệu, dự án bị hủy bỏ. Sau nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng chỉ còn lại ba người.
Cô ấy khoác thêm một cái áo bông dày nặng trịch, đội mũ, quấn mình lại thật chặt rồi xách một cây đèn, dẫn Khương Nặc đi ra ngoài.
Trên những hạt giống này gần như không thể cảm giác được linh khí.
Khương Nặc thản nhiên nói: “Trước tiên cứ ghi nợ đó đã, kiểu gì anh cũng sẽ có cơ hội trả nợ cho tôi thôi.”
Vân Diệu lặng lẽ nhìn cô, ánh lửa nhảy múa trong mắt cô, bị gió thổi mấy lần giống như sắp tắt nhưng vẫn cứ bừng sáng một cách kiên cường.
Nhưng đây đã là kết quả sau khi cải tiến vô số lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nặc nghe xong, trong lòng khẽ động.
So với bên ngoài thì phòng nghiên cứu phát triển này gần như không khác gì với thời trước tận thế.
Mà một người trong số họ còn không có mặt ở đây.
Trịnh Nhất Hiên dẫn anh ta đi hai ngày, củi mang về đã chất kín ở ngoài hành lang.
Dư Tịch Dương tin tưởng Trịnh Nhất Hiên, nghe anh ta nói như vậy liền nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Cô Vu, cô đi theo tôi.”
Chương 337: Chương 337 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô soi gương nhìn thấy tóc mình đã bắt đầu dài ra, quẩn quanh trên cổ, thời kỳ này là lúc xấu hổ nhất, cũng khó coi nhất.
Hơi nóng bốc lên trong cốc, mùi trà dần dần tràn ra, Chu Duyệt Nghiên cảm thấy được thư giãn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng cô cũng không nói gì mà chỉ xin Dư Tịch Dương một ít hạt giống đời thứ hai.
Dáng vẻ của Border Collie vốn đã rất đẹp, sau khi biến dị thì hình thể của nó đã lớn hơn gấp bội, toàn thân uy phong lẫm liệt, bộ lông dày và bồng bềnh, xương rộng, chắc khỏe.
Đó là một dãy các căn phòng nhỏ ngăn cách với nhau. Mỗi căn phòng đều được dán nhãn khác nhau tương ứng với các môi trường khác nhau, đất đóng băng, môi trường nhiệt độ cực thấp, khu vực không có ánh mặt trời, đất bị ô nhiễm axit hóa, v.v… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đọc sách một lúc, rồi lại thoải mái ngủ một giấc.
“Khi chúng tôi sơ tán khỏi viện nghiên cứu, chúng tôi đã mất một số tài liệu.” Dư Tịch Dương thở dài nói: “Nếu như có thể tìm lại được những tài liệu đó về, quá trình này có thể rút ngắn rất nhiều.”
Bản thân anh ta có mang theo một ít đồ ăn, trung tâm nghiên cứu cũng còn thừa lại một ít. Trịnh Nhất Hiên mang theo hộp đồ ăn hâm nóng bằng kim loại, so với dùng nồi thì còn tiết kiệm nhiên liệu hơn, còn có thể ăn được nhiều đồ nóng.
Giọng Dư Tịch Dương đầy tiếc nuối.
Yêu cầu lúc này không chỉ là có thể trồng được trong hoàn cảnh bình thường mà còn phải sống sót trong các loại môi trường cực kỳ khắc nghiệt khác nữa.
Vẫn còn 3 – 4 ngày nữa mới đến ngày 16.
Khương Nặc cẩn thận kiểm tra những mẫu vật này, đúng như lời cô ấy nói, chỉ có mẫu vật đời đầu tiên mới có linh khí, đến đời thứ hai thì gần như không còn nữa, ngoại trừ sinh trưởng nhanh thì gần như không được tính là thực vật biến dị.
TBC
Khương Nặc đợi đến lúc Border Collie tới cửa rồi dẫn Border Collie đi dạo một vòng bên ngoài trung tâm nghiên cứu.
Cô còn muốn đi tới gần căn cứ Thái Thương xem thử.
Từ đầu đến cuối rào cản này không có cách nào đột phá được, bọn họ đã chú ý tới sự tồn tại của “linh”, nhưng loại thành phần này nhiều nhất chỉ có thể chuyển giao cho một đời, còn sau đó sẽ không còn tồn tại nữa.
Thời tiết rét lạnh, lại quá mức tối tăm, mấy người Dư Tịch Dương nơm nớp lo sợ không dám đi quá xa, cũng không sắp xếp được quá nhiều thời gian ra ngoài tìm củi để đốt nên cơ bản cũng chỉ đốt lửa ở trong gian phòng nghỉ này.
Khương Nặc tìm một nơi kín đáo lấy ra hai căn phòng container, đi vào đó đốt lửa lên rồi lấy lược ra chải lông cho Border Collie.
Khương Nặc cũng không định ở lại trung tâm nghiên cứu này, cô muốn ra ngoài thăm dò hoàn cảnh một chút.
Cô lấy ra một cái bật lửa, ấn ấn vặn vặn, một ngọn lửa nhỏ lóe sáng trên bàn tay cô.
...
Khương Nặc âm thầm lắc đầu.
Nhưng đã đi bộ cả ngày đường rồi, lúc này cũng không cần phải gấp.
Năng lực sinh tồn của cô ấy ở tận thế thực sự quá kém, cho đến bây giờ đã coi như may mắn lắm rồi. Nhưng vận may này cũng không thể đảm bảo cho cô ấy hoàn thành việc nghiên cứu, lại mang về căn cứ để ứng dụng rộng rãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng tận thế ập tới, độ khó của công trình nghiên cứu này lập tức tăng lên gấp bội.
Khương Nặc chải tóc lại, buộc một túm tóc nhỏ ở sau gáy rồi lại dùng cái mũ trùm lên.
Ngọn núi nơi này sâu và ẩn mình, vốn trước đây là một nhà máy quân sự nên khi lựa chọn địa điểm để xây dựng cũng rất chú ý.
Khương Nặc đi loanh quanh trong gió vài vòng nhưng không phát hiện ra bất cứ cây cỏ nào còn sống ở gần đó. Có lẽ mưa axit quá nghiêm trọng nên khắp nơi trên núi đá đều có dấu vết ăn mòn.
Khu vực nghỉ ngơi được ngăn cách bởi một vách kính, còn có máy pha cà phê và bình đựng nước, các túi trà được bày rất gọn gàng.
Đó là câu khẳng định.
Nếu như thời tiết không quá ác liệt, Dư Tịch Dương cũng đã bị g.i.ế.c người cướp của cả chục lần rồi.
“Vấn đề lớn nhất hiện nay là chúng ta chỉ có thể sử dụng mẫu vật đời đầu tiên để gieo hạt. Lúa trồng ra được từ hạt giống đời thứ hai sinh trưởng rất nhanh, là niềm vui bất ngờ, nhưng hạt giống tạo ra sau đó lại không thể nào trồng tiếp được nữa, trước mắt xác suất thành công vẫn chỉ là 0%. Đã hai năm rồi, chúng tôi đã thử vô số lần mà vẫn không có ngoại lệ.”
Anh ta hít sâu một hơi: “Hai người đã cứu mạng tôi, tôi đã không có cách nào trả ơn hai người rồi. Dù có kết quả ra sao thì tôi cũng vạn phần cảm kích tấm lòng của cô.”
Những gì bọn họ làm bây giờ chính là gieo trồng một số lượng lớn hạt giống đời thứ hai, việc này ít nhất còn cần một năm rưỡi thời gian.
Thiết bị đầy đủ, đèn đuốc sáng trưng.
Căn cứ Thái Thương cách nơi này không xa, không biết vấn đề nước uống được giải quyết như thế nào.
Trịnh Nhất Hiên nghiêm túc nói: “Được, tôi tuyệt đối sẽ không quên!”
Cũng may là không cần phải lo lắng đến vấn đề quan tâm của anh.
Mà trong thời gian này, Khương Nặc đi theo Dư Tịch Dương xem cô ấy gieo trồng hạt giống đời thứ hai.
Nếu không có ánh sáng mặt trời thì thật ra có thể dùng đèn chiếu thay thế, cũng có thể sản sinh ra quang hợp, nhưng nếu làm như vậy sẽ tiêu tốn quá nhiều năng lượng, với hoàn cảnh hiện tại thì căn bản không có tính thực tế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Nhất Hiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi đang tìm cách tiến vào căn cứ Thái Thương gặp cô ấy một lần, xác nhận xem hiện tại cô ấy có an toàn hay không. Đương nhiên là tôi muốn mang cô ấy đi tới căn cứ số một Nam Giang, nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn phải tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
Toàn bộ thế giới phảng phất không có một chút ánh sáng.
Mà căn cứ Thái Thương là một căn cứ cỡ trung, số lượng người sống trong đó chắc hẳn phải trên mấy chục ngàn người.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày 15.
Dự án này đúng là không có Chu Duyệt Nghiên thì không được.
Ở một nơi như vậy, rất khó để tìm được một nguồn nước sạch dưới mặt đất.
“Cô rất quan tâm đến chuyện của mấy người Trịnh Nhất Hiên.”
Nhiều người như vậy chen chúc trong một gian phòng nghỉ cũng không hợp lý, bởi vậy anh ta lại dọn dẹp thêm hai gian phòng nữa.
Khương Nặc mở cánh cửa sắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen kịt.
Mấy ngày sau đó, anh ta đều giúp chặt củi tích trữ.
“Ừm, bởi vì một lời hứa.” Khương Nặc nói.
Nhưng ruộng thí nghiệm chỉ có diện tích chừng đó, nếu muốn mở rộng ra cả nước để tất cả mọi người có đồ ăn thì nhất định phải là ở trong đất bình thường cũng có thể gieo trồng được.
“Nếu kiên trì thêm một năm rưỡi nữa, chúng tôi có thể sản xuất hàng loạt hạt giống đời thứ hai rồi...” Dư Tịch Dương ho khan vài tiếng, trong giọng nói vẫn còn ẩn chứa hi vọng.
Ngoài ra cũng tranh thủ xem một ít tài liệu.
Trịnh Nhất Hiên có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó ít nhiều có chút kích động.
Cũng may sau khi Trịnh Nhất Hiên tới đây, chỉ trong thời gian một ngày đã dẫn Ôn Dương đi ra ngoài chặt rất nhiều củi mang về.
”Sau khi tiến vào đêm vĩnh cửu thì tiến độ nuôi trồng gần như đã ngừng lại, cho dù chúng tôi có cải tiến hạt giống thế nào thì nếu không có ánh sáng mặt trời vẫn không thể phát triển được.”
Border Collie rất nghe lời để cho cô ôm, dùng lược chải lông cả một lúc lâu, sau đó lại ngoan ngoãn ăn một đống đồ ăn cô đưa ra.
Sau khi Khương Nặc xem xong, cô quay trở lại trong phòng nghỉ nói với Trịnh Nhất Hiên: “Anh tính toán thế nào rồi?”
Nói một cách đơn giản, phía dưới ruộng thí nghiệm của viện nghiên cứu có linh nguyên nên bọn họ mới có thể gieo trồng ra được mẫu vật đời thứ nhất ở đó.
Tài liệu của ông cụ Trịnh cũng chỉ có thể giao cho Chu Duyệt Nghiên, ngoài ra còn phải xem thử cô ấy còn giữ được ý chí kiên định sau khi tới căn cứ Thái Thương không nữa.
Vì vậy, hạt giống đời thứ hai chỉ có thể không ngừng cải tiến.
Khương Nặc nghỉ ngơi xong, thu phòng container vào không gian rồi dẫn theo Border Collie đi về phía trung tâm nghiên cứu.
Chu Duyệt Nghiên tháo kính mắt xuống, dịu đôi mắt đỏ hoe của mình.
Khương Nặc gật đầu: “Tôi đi cùng anh.”
Đã lâu rồi Khương Nặc không vào phòng container của mình, bây giờ lấy ra lại thấy khá lạ lẫm. Cô tháo đồng hồ ra đặt ở đầu giường, sau đó liền tiến vào ngôi nhà trên cây của mình ở trong không gian.
Bên ngoài vách tường kính ở phía bên kia là toàn bộ khu xưởng.
Từ trong không gian bước ra, Khương Nặc không nhìn thấy Vân Diệu, chỉ có Border Collie đang ở trong phòng chờ cô.
Ở bên ngoài càng thoải mái hơn, còn có thể thỏa thích cho Border Collie ăn.
Số tài liệu mà cha anh ta giao cho cô Vu, bây giờ cô ấy đã đến đây rồi, giao lại tài liệu cho mấy người Dư Tịch Dương đã coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.