Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 330: Chương 330
Kỳ quái, những viên thuốc này không có một chút linh khí nào.
Khương Nặc bước lên phía trước, cầm lấy sổ ký họa.
Khương Nặc cũng không tính tiếp xúc với những người này, chụp lại thì chụp, trước tiên cứ để ở đây, xem về sau có cần hay không.
Linh khí bị không gian nuốt rồi.
Vân Diệu lại dời mắt nhìn Khương Nặc, lại nói: “Tôi đã giao những hộp được đánh số sáu, tám và chín cho Văn Viễn Tùng nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ hình dạng của chúng, nếu cô có hứng thú thì tôi sẽ vẽ ra cho cô.”
Nhưng thật sự không tồi.
Vân Diệu nhận bút, dường như anh không thích nghi được với chiếc bút chì ngắn ngủn này, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, anh nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi vùi đầu viết viết vẽ vẽ.
Trừ cái đó ra, Khương Nặc còn tìm được một hòm sắt nhỏ đã khoá lại, cũng chỉ to bằng một dàn âm thanh của máy tính, c.h.é.m đứt khóa rồi mở ra.
Khương Nặc lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ phục hồi lại như cũ.
Đôi mắt Khương Nặc lập tức sáng lên: “Anh nhớ rõ chứ?”
Vàng thỏi đều chất đống trên mặt đất, thứ này lại chuyên dùng một cái hòm sắt để chứa, nói rõ chính là thứ mà Vũ Nô coi trọng nhất.
Khương Nặc mở túi vải ra.
Bên trong vậy mà toàn là những viên thuốc màu vàng nhạt kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hộp thứ bảy đang nằm trong tay Dương Nịnh.
Hộp sáu, tám và chín thì Vân Diệu đã vẽ cho cô.
Chương 330: Chương 330
Dù là hộp số 5 đã bị chiếm hết rồi.
“Vậy anh còn chờ cái gì nữa chứ?”
Vân Diệu khẽ nhướng mắt, mở miệng đáp lời: “Ừ.”
“Cảm ơn.”
Mở cửa cho Vân Diệu, trong tay anh cầm theo một túi vải đen, cũng không biết đựng cái gì, đi vào là giao cho Khương Nặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những cái tên bên trên này, cũng đều có sức ảnh hưởng nhất định với căn cứ.
Trên tấm ảnh, hoa văn của mảnh đồng thau vô cùng mơ hồ, cần phải đoán đường nét hoa văn từ hướng của ánh sáng và đổ bóng.
Lúc này, Vân Diệu cũng đã vẽ xong hình dạng của mấy miếng đồng, đang ngồi bên cạnh chiếc bàn vừa uống trà vừa đọc sách.
Nhưng chân muỗi có ít thì cũng là thịt, không gian muốn nuốt, thì để cho nó nuốt đi.
Ba chiếc hộp, tổng cộng là mười hai miếng đồng, muốn vẽ hết tất cả cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Trước kia cô làm thiết kế, dĩ nhiên cũng đã từng học mỹ thuật, bản lĩnh phác hoạ thâm hậu, vẽ một bức tranh hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng kết hợp với thứ có trong tay, hoặc nhiều hoặc ít, cũng có thể nhìn ra chút gì đó.
Hai con chim biến dị này chưa c.h.ế.t nhưng hẳn là đã bị Vân Diệu đánh hôn mê, biến thành một đống mềm như bông, hoàn toàn không còn vẻ hung bạo như bình thường, thỉnh thoảng lại run rẩy k** r*n, đúng là hôn mê rồi mà còn không chịu thành thật.
Cái hộp đồng sơn đen này, cô đã quá quen thuộc, trọng điểm ở chỗ bốn góc của miếng đồng.
Khương Nặc ngồi bên cạnh anh quan sát một lúc, ít nhiều cũng có chút nhàm chán, lúc này cô cũng đã mệt nhoài, ngáp ngắn ngáp dài nói với Vân Diệu: “Tôi ngủ một giấc đã, anh cứ từ từ mà vẽ.”
Tất cả đều dùng túi nilong bọc từng viên lại, đếm được phải có hơn 80 viên.
Tiếp theo lại lấy ra mấy viên, đều là như thế.
Khương Nặc lấy từ trong không gian ra hộp đồng số 7, so sánh hướng đi của hoa văn và kết cấu, từ từ phục hồi chiếc hộp đồng trên tấm ảnh như cũ.
Sau đó, Khương Nặc lại ném bọn chúng vào trong chiếc va li chứa Dương Kiện trước kia, để hở một chút cho thông khí, đồng thời cũng che lấp một ít tiếng ồn.
Khương Nặc đưa sổ ký họa và bút chì cho anh: “Anh vẽ đi, tôi sẽ không làm gì gây hại cho anh đâu.”
Cô lười nhác vươn vai đi ra ngoài.
Sau đó chính là tấm ảnh chụp bằng máy ảnh chụp lấy liền kia.
Đoán chừng những vật chất mang theo độc tính không gian không cần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngũ quan của hai con chim này giống người một cách kỳ lạ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ có ánh lửa lập lòe, nhìn bọn chúng cách một túi vải đen thì trông còn giống hơn nữa.
Thứ Dương Kiện chụp được không biết là hộp thứ bao nhiêu nhưng cô đã vẽ lại rồi.
Tim Khương Nặc đập thình thịch nhưng sau đó cô đã bình tĩnh lại rất nhanh.
Nuốt chút linh khí, nhưng đi vào không gian xem xét, cơ bản không có bất kỳ biến hóa nào.
Tiếng kêu của loài chim này phát ra từ thanh quản dưới, thật ra phần mỏ chim cũng có thể phát ra âm thanh nhưng âm lượng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Khoé miệng Khương Nặc giật một cái, vốn dĩ còn định sau này dùng những thứ này để giao dịch.
Khương Nặc nghĩ một chút, lại lấy viên thuốc của Dương Kiện từ trong không gian ra, phát hiện ngay cả viên thuốc này cũng vỡ vụn, linh khí hoàn toàn biến mất.
Quá trình này rất phức tạp, cũng tốn không ít thời gian.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy hai tấm mặt nạ người ở trong túi vải.
Đến lúc này trong tay cô đã có đầy đủ miếng đồng của năm chiếc hộp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ chỗ Dương Kiện lấy được rất ít đồ, văn kiện của căn cứ cô không đụng vào, chỉ chụp vào điện thoại di động, lấy ra nhìn kỹ, chủ yếu là một số bảng danh sách và tư liệu.
Đương nhiên, so với hình vẽ của Khương Nặc thì phiên bản của anh ngắn gọn đơn giản hơn nhiều, chỉ là vẽ lại nguyên bản hoa văn trên miếng đồng, hình dạng đại khái chung chung, ít nhiều gì cũng thiếu một chút sự tỉ mỉ.
Rất tốt, không ăn đồ không nên ăn, là một không gian rất ngoan.
Không phải là mặt người mà là hai con chim.
Cô nhất thời nghĩ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Kiểm kê xong đồ của Vũ Nô, tiếp theo chính là Dương Kiện.
Rõ ràng trước khi bỏ vào không phải như vậy.
Đầu tiên là nhìn đồng hồ trên tủ gỗ, xác nhận bản thân đã ngủ được gần năm tiếng đồng hồ.
Đầu tiên, chỉ có một tấm chụp chính diện, không cách nào phân biệt được số hiệu của hộp này là số mấy.
Vân Diệu nhìn cô bận rộn một hồi, có vẻ tâm tình không tệ thì mở miệng nói: “Còn vài con nữa, để tôi đi bắt thêm.”
Cô nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm giác không thoải mái này xuống.
Khương Nặc cho thêm nước suối vào ấm trà, đặt một ít điểm tâm lên bàn rồi quay đầu tiến vào không gian, tới căn phòng nhỏ trong hốc cây của cô.
Nhưng bản thân viên thuốc phần lớn đều là những tạp chất linh tinh, không gian chỉ nuốt phần linh khí này, rồi để lại cặn bã nên mới thành như vậy.
Vẽ cũng không tệ lắm.
Vân Diệu gật gật đầu: “Tôi đã quan sát hoa văn trên những hộp đồng đó rồi, quan sát rất tỉ mỉ nên sẽ không quên đâu.”
Khương Nặc bỏ ra gần 3 tiếng, cuối cùng đã vẽ ra được cái hộp có 4 góc đồng này.
Cô không làm gì cả, ngã người đã ngủ mất.
Bởi vì quá nhập tâm, cô cũng không phát giác ra bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ, mãi cho đến khi có một tiếng kêu kỳ quái vang lên, cô mới đứng dậy đi tới cửa, phát hiện là Vân Diệu trở về rồi.
Máy ảnh chụp lấy liền cho ảnh chụp rất nhỏ, cộng thêm ánh sáng, độ rõ nét vô cùng động lòng người.
“Có một chút.” Khương Nặc cũng thẳng thắn thành thật: “Từng chiếc từng chiếc rơi vào tay tôi, cũng coi như có chút duyên phận, nhân lúc này đang rảnh rỗi, tôi muốn vẽ lại hình dáng của nó trước.”
Khương Nặc bỏ những vụn thuốc này vào trong túi rác lớn ở trong không gian, định trở về tìm nơi an toàn rồi vứt đi.
Bởi vì số hiệu đều khắc ở mặt sau của hộp gỗ.
Viên thuốc này vô dụng với cô, nhưng tương lai có lẽ sẽ trở thành một loại vật tư giao dịch rất tốt.
Ở góc độ này chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ miếng đồng, nhưng hoa văn vẫn có phần sai lệch.
Làm xong những việc này, cô chậm rãi phủi phủi tay.
Ngủ qua loa mấy tiếng đồng hồ, tinh thần cũng xem như tỉnh táo tràn trề năng lượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sự ghê tởm và sợ hãi của Khương Nặc đối với loài chim này đã sớm khắc sâu vào từng mã gen, tới nỗi chỉ cần trông thấy chúng nó là đã cảm thấy khó chịu.
TBC
Cô lấy một viên đặt trong lòng bàn tay để quan sát, nhưng viên thuốc vừa rơi ra khỏi túi nilong, đã tan thành mảnh vụn.
Khương Nặc vội vàng lấy ra bảy tám cái khóa nhựa để trói hai con chim này lại, sau đó lại dùng băng dính dán miệng bọn chúng.
Vân Diệu khẽ liếc mắt nhìn sang, thấy bản thảo miếng đồng cô vẽ trong sổ, anh mím môi nói: “Cô quan tâm tới chiếc hộp này như vậy sao?”
Khương Nặc đang cảm thấy hài lòng, đột nhiên lại nhíu mày.
Nhưng cô có kiên nhẫn, đồ đã đến tay, hiện tại cũng có thời gian, thì cứ làm rõ m nó, nếu không thì trong lòng không thoải mái.
Khương Nặc lấy điện thoại di động ra, chụp lại phần miếng đồng, lại phóng to hình ảnh ra, cẩn thận phân biệt những hoa văn này.
Khương Nặc dẹp giấy bút trên bàn sang một bên rồi đun nước ủ cho Vân Diệu một ấm trà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.