Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 326: Chương 326
Chỉ là, hai mắt vẫn nhìn về phía rừng khô.
Anh ta tên là Dương Kiện, hiện tại là cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra của căn cứ.
Trong bóng tối, người đàn ông hoảng sợ mở to hai mắt, nhẹ gật đầu.
Giọng điệu của Khương Nặc không mang theo chút hơi ấm nào: “Tôi có vài lời muốn hỏi anh, tốt nhất là anh nên trả lời thành thật, nếu phát ra những tiếng dư thừa nào, tôi sẽ cho anh một dao, cho đến khi anh nghe lời mới thôi, hiểu chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nặc cũng không thúc giục, để cho anh ta nằm trên mặt đất ho một lúc lâu.
Cô leo tường ra khỏi căn cứ, không để lại ghi chép trong sổ.
Không chọc tới coi như xong, chọc phải rồi, thì thuận theo một chút, chỉ cần người phụ nữ này chịu tha cho mình, chờ anh ta truyền được tin tức, những gì phải chịu hôm nay, có thể đòi lại gấp bội.
Cô nhất định phải xác nhận xem còn có đồng bọn khác để mắt tới cô hay không?
Rừng cây khô xơ xác này không sâu, nhưng bốn phía hoang vắng, không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại, Khương Nặc mở vali ra, phát hiện người này đã tỉnh.
Bốn năm trước khi tận thế, có một lần trên mạng lưu truyền dịch bệnh, hàng trong tay anh ta chỉ trong một đêm đã hết sạch, kiếm được một khoản rất lớn.
Anh ta hít vào như thể con cá mắc cạn, nhưng một lượng lớn không khí lạnh rót vào trong phổi, mạch m.á.u bị k*ch th*ch, anh ta ho không dừng được, hai tay liều mạng nắm lấy ngực, cũng không ngăn được thân thể hơi co rút một chút.
Giang Cầm làm việc cho Diệp gia, đổi được một ít chỗ tốt.
Vân Diệu đi theo cô, kéo vali vào trong rừng cây khô.
Anh ta là thủ hạ của Vũ Nô, từng trải qua sự mạnh mẽ của nắm đấm, anh ta biết người bình thường tồn tại trên đời này tuyệt đối không cách nào có sức để phản kháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nghe theo sự sắp xếp của Khương Nặc, một mình quay trở lại xe.
Người kia gần như sắp bị hù c·h·ế·t, cố gắng phát ra những tiếng ư ư ư.
Sau đó, hỏi anh ta một câu: Anh biết cái gì?
Sau khi Vân Diệu đi, Khương Nặc tự do hơn nhiều, cô kề d.a.o lên cổ người kia, lưỡi d.a.o nhẹ nhàng lướt qua da thịt, chảy máu.
Nhưng cũng bởi vậy mà bà ấy biết một chút bí mật.
Lúc ấy Dương Kiện vô cùng hoảng sợ, cẩn thận trả lời Vũ Nô, sau khi phát giác ra đối phương muốn hỏi cái gì thì đã nói hết những tranh luận ở trên mạng như lũ lụt, xác sống gì đó một lượt.
Di chuyển đến bãi đỗ xe.
Vân Diệu nhìn cô một chút, hình như cũng không muốn rời đi.
Cô chỉ muốn sống ở chỗ tối, cho đến trước mắt, người của Diệp gia đã từng gặp cô đều đã c·h·ế·t, chuyện này tốt nhất là nên tiếp tục giữ vững.
Anh ta luận bàn tuyên truyền về tận thế trong thời gian dài trên mạng, dần dần đã bị người khác chú ý đến.
Vốn dĩ Dương Kiện không đủ tư cách gia nhập, nhưng dù sao anh ta cũng là một trong số những người dùng nòng cốt sớm nhất, mấy năm qua, anh ta tin tưởng không nghi ngờ gì về thuyết tận thế, khiến mọi người cảm thấy anh ta là người có tầm nhìn xa.
Cô lạnh lùng nhìn người này, trong lòng biết rõ.
Bọn họ nói chuyện càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng còn đưa tới một kim chủ: Giang Cầm.
Lúc này, Vũ Nô lại tìm đến Dương Kiện.
Gã nói với Dương Kiện, thật ra Giang Cầm cũng là người của bọn họ, chỉ có điều người liên hệ với bà ấy, là người quản lý của Diệp gia sẽ xuất đầu lộ diện, chứ không phải người như Vũ Nô âm thầm làm công việc bẩn thỉu.
Khương Nặc không hỏi anh có bị người khác bắt gặp hay không, loại vấn đề này không cần thiết.
Vũ Nô cũng không nói nhảm với anh ta, trực tiếp trừng trị cho anh ta một trận, rồi bắt được anh ta.
Khương Nặc lấy ra một con d.a.o găm, trước khi ra tay, nói với Vân Diệu: “Anh quay lại giúp tôi trông xe, lưu ý đừng để người khác tới gần.”
Không thể trách được cô đa nghi.
Nếu không phải vậy, Vũ Nô dự định là đã g.i.ế.c anh ta, lấy tất cả vật tư trong tay anh ta.
Bốn phía là một vùng tăm tối, anh ta chỉ có thể biết được rằng mình bị nhét vào trong xe qua những lần xóc nảy, ngoài ra, cái gì anh ta cũng không nhìn thấy.
Chương 326: Chương 326 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, cô dừng xe ở ven đường.
Nước mắt nước mũi anh ta giàn giụa đầy mặt, toàn thân run lẩy bẩy.
Cho nên, thái độ của anh ta vô cùng hèn mọn: “Đừng g.i.ế.c tôi... Cái gì tôi cũng nói... Khụ khụ khụ, tất cả đều nghe theo cô.”
Lúc trước không g.i.ế.c anh ta, cũng là bởi vì anh ta kinh doanh tạp hoá, trong tay chắc chắn có nguồn hàng riêng, g.i.ế.c sớm thì đáng tiếc.
Có một ngày, một người đàn ông mặt chữ quốc đến tìm anh ta, chính là Vũ Nô.
Nhưng người khác nói chuyện tận thế, anh ta lại nghĩ đến chuyện làm ăn.
Lúc độ, nhiệt độ đã đạt tới chỉ số cao nhất, mọi ngành mọi nghề đều đình công, siêu thị cũng chỉ mở cửa vào buổi tối.
Lúc này Vũ Nô cũng nhìn ra, người này căn bản không nói thật, chẳng qua là theo phong trào trên Internet mà thôi.
Trước tận thế, anh ta vốn dĩ tốt nghiệp cao học của một trường có tiếng, nhưng bởi vì một chút vấn đề cá nhân, vận may không tốt, bị huỷ bỏ học tịch, bất đắc dĩ phải tiếp nhận chuyện kinh doanh buôn bán tạp hoá trong nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên cạnh, chiếc vali đã mở ra một nửa, phần lớn là để thông khí.
Không cần Khương Nặc thẩm vấn, người đàn ông đã bắt đầu khai báo rồi.
Đến tận đây, Dương Kiện lại trở thành người giám sát bên cạnh Giang Cầm.
Khương Nặc tránh né sự do thám của đèn chiếu, đi đến bên cạnh chiếc xe jeep cũ mà trước đó cô đứng, mở cửa xe.
Cô vừa mới vào phòng của Vũ Nô một tiếng, đã có người tới gõ cửa, thực sự trùng hợp.
Nhưng những tiếng ư ử này lại nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
Hôm nay, nếu như đổi lại là mình rơi vào tay bọn họ, sẽ chỉ thê thảm hơn so với thế này gấp mười lần.
Đầu óc anh ta tốt, tiên phong trong việc buôn bán trên mạng, làm ăn rất ổn.
Hai người đều lên xe, Khương Nặc lái từ bãi đỗ xe ra ngoài, lái gần 20 phút, rời xa khỏi căn cứ.
Trước tận thế nhiệt độ tiếp tục tăng cao, và thuyết tận thế đã trở nên phổ biến hơn chưa bao giờ hết trên mạng, các tìm kiếm hot lặp đi lặp lại, rất nhiều người đều nghĩ rằng tận thế sắp tới.
Có thể là những năm này thay đổi một cách vô tri vô giác, hoặc có lẽ là một loại trực giác về sống còn, Dương Kiện cũng có chút tin, anh ta ngừng kinh doanh tất cả các cửa hàng, vừa mua sắm lượng lớn đồ ăn, vừa tìm kiếm một nhà kho đáng tin để cất giữ.
Thế là, về sau mỗi khi có người ở trên mạng nói đến chủ đề có cần tích trữ hàng hoá hay không, anh ta đều tuyên truyền ở tuyến đầu tiên là phải tích trữ hàng hoá, đồng thời còn âm thầm vào một bài thảo luận nhỏ tin vào ngày tận thế ở trong diễn đàn, đăng kí trở thành người sử dụng nòng cốt.
Những việc đã trải qua ban nãy, cũng càng khắc sâu chứng minh điểm này.
Vũ Nô muốn đề phòng bà ấy, Dương Kiện cũng tốt số, trở thành con cờ mà gã cần.
Cô chỉ nhướng mày, nhẹ nói: “Đi theo tôi.”
Lúc này, một số người tiêu dùng nòng cốt trên diễn đàn về tận thế gặp mặt, trong những người này có thương nhân, có nhân sĩ trình độ học vấn cao, có chuyên gia ở phương diện nào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng tư thái người yếu không phản kháng chút nào của người đàn ông này, cũng không gợi lên được một tia đồng tình nào của Khương Nặc.
Kế bên này có đèn chiếu qua chiếu lại để do thám, Khương Nặc mất một thời gian mới tìm được Vân Diệu, anh đứng ở giữa góc tường và một chiếc xe tải, dáng vẻ rất yên tĩnh.
Khương Nặc lột băng dính trên miệng anh ta xuống, rút khăn trong miệng ra.
Vân Diệu cũng rất nhanh nhẹn, trực tiếp đặt cái vali lớn này ở phía sau.
Vốn dĩ mọi người đều tin tưởng vào tận thế, lúc này lại càng cảm thấy cấp bách hơn, dưới sự dẫn đầu của Giang Cầm, bọn họ tích trữ được số lượng lớn vật tư, cũng mượn được hầm trú ẩn tiến hành cải tạo.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông đã thuận khí, anh ta mệt lả lật người, nói với Khương Nặc: “Tôi nói... Cái gì tôi cũng nói, đừng g.i.ế.c tôi...”
Một phen giày vò, còn chưa làm gì, anh ta đã mất đi nửa cái mạng, nào còn có chút ý niệm phản kháng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.