Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 305: Chương 305

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 305: Chương 305


Hồ Linh càng run rẩy, giá rét khiến cô ta nói chuyện trì độn: “Anh... anh muốn thế nào?”

Chương 305: Chương 305 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi không biết... Là chị Thẩm bảo tôi...” Hồ Linh nhìn anh ta, lo âu hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Vậy đêm nay anh tiếp tục tìm đi, nếu tìm được thì chúng ta đi cùng, không tìm được thì cũng đừng vội, đến căn cứ gặp sau.” Khương Nặc nói.

Ý của Tiểu Lý chính là chị Thẩm thật sự đã tới nơi tránh nạn này từ rất lâu.

Trong mắt cô ta tràn ngập sự hoài nghi, không thể nào tin được.

Vân Diệu trầm mặc một hồi: “Tôi có thể đi cùng.”

Dù sao chỉ còn mười ba tiếng nữa là mọi người sẽ di chuyển khỏi nơi tránh nạn, đến lúc đó có hơn một trăm người đồng hành, có quá nhiều nhân tố không xác định.

Nghe thấy anh ta nói chuyện với đám người Tiểu Lý, yêu cầu bọn họ bảo vệ tốt nơi tránh nạn, Khương Nặc từ đằng xa cũng tiến lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong bóng đêm, Khương Nặc hơi hơi kinh ngạc, nương theo ánh lửa trên tay Trịnh Nhất Hiên, cô thấy Hồ Linh run rẩy bước ra từ sau núi đá.

Cô gái vô thanh vô tức xuất hiện từ trong bóng đêm, chiếm tiên cơ bắt lấy nắm tay của gã, chuyện này khiến cho Vũ Nô số hai nảy ra ý định muốn lui bước.

Trịnh Nhất Hiên dừng chút rồi nói tiếp: “Sau khi chị Thẩm về, tôi đã đi xem xe đẩy của chị ta, sọt rác ngày hôm đó rất dơ, chị ta không rửa sạch, xưa giờ chị ta chưa từng lười biếng cho nên tôi đã suy đoán là cô và chị ta giả dạng thành người sống sót, dụ tôi ra ngoài tìm đúng không?”

Rạng sáng hai giờ, Vân Diệu đã trở lại.

Lưỡi d.a.o giấu ở gót giày, gã ta phải hơi nghiêng người một chút thì lưỡi d.a.o mới c.h.é.m đúng mục tiêu.

Trịnh Nhất Hiên dặn dò xong mọi chuyện thì cũng quay lại chỗ của mọi người.

Nhưng Vũ Nô số hai phản ứng rất nhanh, gã ta nghiêng người tránh viên đ·ạ·n đó, cũng thuận thế nhào tới chỗ Trịnh Nhất Hiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhát d.a.o này đã cứa thẳng qua cẳng chân của Vũ Nô số hai, còn cắt rách một mảnh vải dệt nhưng Vũ Nô số hai vốn đã quen thuộc với việc chiến đấu, sau khi bị thương còn không chịu đào tẩu, ngược lại còn lợi dụng cơ hội đến gần để gây sát thương cho đối thủ.

Khương Nặc âm thầm cảm thấy kinh hãi nhưng cô cũng mau chóng lấy lại sự bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại tất cả những lần giao lưu giữa cô và chị Thẩm từ trước đến nay.

Nghĩ như thế, trong lòng Khương Nặc sáng tỏ không ít, móc nối các chi tiết trước sau lại với nhau là nghĩ thông ngay.

Đương nhiên Khương Nặc sẽ không tin tưởng toàn bộ những gì chị ta nói cho nên sau đó cô có âm thầm xác nhận thông tin này với Tiểu Lý.

Ý thức được cục diện đang bất lợi với mình, Vũ Nô số hai nhanh chóng lui về phía sau, muốn rút lui trước.

Những người này chỉ cần thu dọn vật tư cá nhân, nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái là được.

Trịnh Nhất Hiên lại tiếp tục nhắm vào gã ta.

Nắm tay mang theo dòng khí đáng sợ đánh về phía Trịnh Nhất Hiên, ngay khoảnh khắc đó, Khương Nặc đã đuổi tới nơi, cầm chủy thủ đ.â.m vào nắm tay của Vũ Nô.

Ăn một viên đ·ạ·n nhưng dường như chẳng bị thương chỗ nào, chuyện này thật là phản khoa học.

Chị Thẩm tự xưng là một trong những người đến nơi tránh nạn từ rất sớm.

Từ phía xa, Trịnh Nhất Hiên đi về phía khu hầm mỏ kia.

Cô đã nhìn thấy Vũ Nô số hai.

Cũng có thể là phải chịu rét quá lâu nên năng lực tự hỏi trở nên trì độn, môi cô ta tái nhợt, vẫn luôn lẩm bẩm nói cái gì đó.

Sự giao lưu giữa mọi người cũng tăng lên, thương lượng trên đường có thể giúp đỡ nhau như thế nào.

Hồ Linh ngây ngốc nhìn anh ta.

Bên chân cô ta có tro củi, hẳn là đã trốn ở đó từ lâu, hiện tại củi lửa tắt, toàn thân đã sắp bị đông lạnh.

Hơn nữa còn chẳng thèm nói nhiều thêm một câu, chỉ luôn đánh đ.ấ.m không ngừng.

“Người sống sót mà Vũ Tử trông thấy chính là cô và chị Thẩm giả trang đúng không?” Trịnh Nhất Hiên bước lên một bước nói với Hồ Linh: “Cậu ta nói hai bóng người, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn xuất hiện trước mắt cậu ta? Vì thế tôi đã tra xét một chút, lúc đó cả cô và chị Thẩm đều vắng mặt.”

Lúc nói chuyện cứ úp úp mở mở ấp a ấp úng, tự nhận bản thân đứng trung lập nhưng lại nói không ít chuyện, nỗ lực gieo hạt giống hoài nghi Trịnh Nhất Hiên vào lòng tất cả mọi người.

Trong nháy mắt, Khương Nặc lại siết chặt thanh đao trong tay, trong bóng đêm, ánh mắt sắc bén của cô nhìn về phía sau.

Bây giờ nghĩ lại hẳn không phải là khuyên giải gì, thậm chí Hồ Linh biến thành như vậy cũng không thiếu phần của chị ta.

TBC

Khương Nặc nói với anh: “Bây giờ tôi cũng muốn đi theo Trịnh Nhất Hiên đến căn cứ một chuyến, anh cứ tiếp tục tìm đi, tìm được rồi lại đến đó sau, tôi ở gần căn cứ chờ anh.”

Người nào trẻ tuổi khỏe mạnh thì có thể giúp nhặt củi, có giúp đỡ thì sẽ được nhận thêm một phần lương thực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc tiếng s.ú.n.g vang lên, Trịnh Nhất Hiên đã kịp phản ứng, anh ta cầm s.ú.n.g b.ắ.n về phía Vũ Nô số hai.

Hạnh phúc tới quá nhanh, rõ ràng còn chưa tới căn cứ mà mọi người đã thấy sự an toàn ở trước mắt.

Lúc này, Vũ Nô số hai xuất hiện từ trong bóng tối, nhanh chóng tiếp cận Trịnh Nhất Hiên.

Tốc độ của gã ta quá nhanh.

Cô lại nhớ tới lúc Hồ Linh đi theo anh ba Trần, chị Thẩm còn chủ động đi khuyên Hồ Linh vài lần.

Gã ta thu tay, vung chân đá tới chỗ cô.

Vân Diệu “ừ” một tiếng rồi lại rời đi.

Tiếng s.ú.n.g vang lên như một nhát d.a.o chặt đứt màn đêm hỗn độn.

Vì thế Khương Nặc mới cố định vị trí của gã, chủy thủ trong tay yên lặng c.h.é.m tới.

“Chẳng muốn gì cả.” Trịnh Nhất Hiên nói: “Tôi tin cô là người bị hại, cô chỉ là không biết phải làm sao nên mới đưa ra lựa chọn sai lầm, tôi có thể cho cô một cơ hội quay đầu.”

Khương Nặc nhớ lại lúc cô hỏi thăm chị Thẩm tình huống ở chỗ tránh nạn, chị ta đã nói gì nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ xem ra chị Thẩm chính là một cọc ngầm mà Vũ Nô số hai thuận tay c*m v**, để chị ta ở gần Trịnh Nhất Hiên trước, lúc quan trọng sẽ đắc dụng.

Rõ ràng lần này Trịnh Nhất Hiên không kịp phản xạ lại.

Trịnh Nhất Hiên trực tiếp đi vào rừng cây bạch dương.

“Cô muốn đến căn cứ thì có thể đi cùng đội ngũ, xuất lực làm việc nuôi thân, chăm chỉ thì sẽ có thu nhập, không ai đuổi cô đi cả.”

Lúc hai người giao thủ, Trịnh Nhất Hiên lại nã một phát s.ú.n.g vào Vũ Nô số hai, tuy rằng gã ta lại tránh thoát một lần nữa nhưng dù sao cũng là hai đánh một, gã ta tức khắc rơi vào thế bị động.

“Ra đây đi.” Anh ta đột nhiên lên tiếng.

Sau khi kiểm kê, tính cả Khương Nặc, hiện tại còn lại một trăm năm mươi mốt người, danh ngạch của Vân Diệu cũng là do Khương Nặc lặng lẽ điền cho anh.

Xung kích do khẩu s.ú.n.g lục nhỏ bé này gây ra nhanh chóng bị năng lượng hấp thụ, hơn nữa thân thể của Vũ Nô số hai còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, gã ta né tránh viên đ·ạ·n, tìm thế dời chân rồi lại nhảy lên, vung một quyền đánh về phía Trịnh Nhất Hiên.

“Đúng!”

Thật ra cũng không có gì cần phải chuẩn bị.

Khương Nặc đã từng l*t s*ch quần áo của Vũ Nô nên đương nhiên cũng biết trên quần áo của bọn họ có phản quang và đế giày có lưỡi dao, cho nên lúc gã ta nhấc chân lên, cô đã biết gã ta muốn làm cái gì.

Đối mặt với ánh mắt của cô ta, Trịnh Nhất Hiên than khẽ, để lại một câu rồi xoay người rời đi.

Theo cảm nhận của Khương Nặc, có lẽ sức mạnh của gã không bằng Vũ Nô nhưng độ linh hoạt của gã cao hơn rất nhiều.

Thật không ngờ chị Thẩm lại là người của gã ta.

Vân Diệu nói nhỏ: “Chưa, nhưng cô đoán đúng rồi, ở phía dưới hầm mỏ kia.”

Dưới sự sắp xếp của Tiểu Lý, những người sống sót bắt đầu chuẩn bị cho việc di chuyển đến căn cứ.

Phát s.ú.n.g này vô cùng chuẩn xác, bay thẳng vào bụng Vũ Nô số hai khiến gã ta ngã nhào.

Đều là nói Trịnh Nhất Hiên lòng dạ đen tối như thế nào, không đáng tin như thế nào.

Không còn những âm thanh âm dương quái khí, lại có thể lên đường tới căn cứ, bầu không khí ở chỗ tránh nạn này đột nhiên trở nên đoàn kết chưa từng có.

“Tìm được nguồn linh khí chưa?” Khương Nặc hỏi anh.

Cô có dự cảm Vũ Nô số hai nhất định sẽ ra tay bắt người vào đêm nay.

“Là anh ba Trần bảo cô và chị Thẩm gạt tôi ra ngoài sao?” Trịnh Nhất Hiên hỏi, chỉ vào cái hố sâu không thấy đáy sau lưng Hồ Linh.

Xem ra bầu không khí của nơi tránh nạn trước kia cũng không thiếu phần chị ta quạt gió thêm cùi.

...

Thiết bị lấy nhựa cây đã được dọn dẹp sạch sẽ, những cái cây này sống không dễ dàng, giữ chúng nó lại. tương lai có người đến đây sinh sống thì cũng có thể có được một ngụm nước.

Nhưng Khương Nặc nghe rất rõ, viên đ·ạ·n này chỉ b.ắ.n vào quần áo chứ chưa hề xuyên qua thân thể, Vũ Nô số hai này mặc áo chống đ·ạ·n!

Khương Nặc núp trong màn đêm, vẫn luôn nhìn chằm chằm gã ta, cô lập tức bắt lấy thời cơ nổ s.ú.n.g về phía gã.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 305: Chương 305