Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 239: Chương 239

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 239: Chương 239


“Hoàn toàn không có tin tức gì hết à?”

Bởi vì bọn họ là từ phía đối diện đi ngược lại với Khương Nặc, càng tới gần chỗ sâu trong căn cứ hơn.

Núi Cửu Quần cộng thêm căn cứ này, nhìn xu thế ẩn chứa ý “Tuyệt cảnh phùng sinh”, khiến cô càng nhìn càng cảm thấy thú vị.

Nghĩ tới đây, cô quyết định quay lại hỏi Vân Diệu một chút, nhờ anh ta xác nhận xem.

Khoảng cách quá xa nên cô căn bản không thể nghe rõ họ nói cái gì.

Khi đối phương đến gần, cô cũng lại một lần nữa khẳng định, những người này không phải là người sống sót đến đăng ký.

Người bình thường nếu muốn được yên lặng và thuận tiện thì chỉ cần đi bộ vài phút là sẽ tìm được chỗ vắng vẻ không có người hút thuốc, nhưng từ chỗ đông người tới đây ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ.

Hơn phân nửa là đi ra từ trong căn cứ.

Chương 239: Chương 239

Kiếp trước Khương Nặc chưa từng tới đây, không biết căn cứ số một Nam Giang có phải xây ở đây hay không, nhưng so với sự vội vã, hỗn loạn về mọi mặt của căn cứ số hai Nam Giang trong ký ức cô thì nơi này từ khi bắt đầu lựa chọn địa điểm đã rất đặc biệt rồi.

Từ bản đồ có thể thấy, trung tâm căn cứ được dãy núi chắn lại, không bị gió thổi tới, được xây dựng dưới sự che chở của dãy núi Cửu Quần này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy anh ta hẳn là cũng đã gặp mình.

Thật sự đủ lớn.

“Hồ Đại lai lịch ra sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô lập tức lấy lại tinh thần, cúi thấp người, nhìn về phía đó, từ đằng xa cô nhìn thấy hai ngọn đèn pin.

Ẩn mình trong rừng cỏ khô cao gần bằng người, cô muốn lấy điện thoại di động ra xem bản đồ nhưng lại cảm thấy nơi này thỉnh thoảng có ánh sáng, vẫn không an toàn nên lại đi sâu vào trong thêm một đoạn.

Người trung niên im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Giang Cầm biểu hiện như thế nào?”

Khắp nơi đều là máy móc công trình cỡ lớn, âm thanh phát ra rất to, trên đầu có những ngọn đèn pha lớn chiếu sáng.

Cô không quen thuộc với khu vực này, trong ấn tượng của cô cũng chỉ là lúc học đại học đã từng đến đây một lần với bạn học.

“Chương Tam Bình mất tích rồi à?”

Câu đầu tiên đã khiến cô hơi giật mình.

Khương Nặc cất điện thoại di động, đang định đứng dậy thì chợt nghe từ phía xa truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.

Căn cứ nhiều người như vậy, phải cẩn thận hơn bình thường gấp bội mới được.

Một trong những nguyên nhân chính là người đàn ông trung niên này rất không bình thường.

Ăn cơm ở trên xe xong, Khương Nặc xuống xe đi dọc theo đường cái.

Vùng núi phía sau tên là núi Cửu Quần, nơi này có một điểm tham quan nổi tiếng ở địa phương tên là Lăng Viên.

Cô tò mò không biết rốt cuộc căn cứ số một Nam Giang lớn bao nhiêu, cũng có ý muốn quan sát xung quanh nên đi vòng quanh tường một hồi lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Nặc vốn định có cơ hội liền đánh gục người đàn ông trung niên, bắt lại tra hỏi, nhưng lúc này, cô lại thay đổi ý định.

Đi bộ hơn 20 phút, bức tường vẫn còn rất dài.

Hơn nữa đoạn đường này còn tối đến mức đưa tay không thấy ngón.

Sau khi cảm thấy ổn thỏa, Khương Nặc mới lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ ra, theo đường cao tốc, chậm rãi tìm về phía nam.

Nói tới đây, người đàn ông trung niên ngắt lời anh ta: “Con gái riêng của ông ta mang nhiều đồ vô dụng như vậy, nếu như lai lịch của Hồ Đại kia sạch sẽ thì căn bản sẽ không để ý đến chiếc hộp bên trong đâu. Hồ Đại nếu thật sự chỉ là một tên côn đồ bình thường thì chỉ muốn vật tư của Chương Tam Bình, cùng lắm là ham mê sắc đẹp của con gái riêng ông ta chứ không thèm lấy đi một cái hộp rách, hơn nữa sau khi g.i.ế.c Chương Tam Bình, chắc hẳn anh ta sẽ đến căn cứ.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa chậm rãi bước tới cách Khương Nặc càng ngày càng gần.

Cô phát hiện ở đằng xa phía sau của căn cứ có một vùng núi rộng lớn, trong bóng tối tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng nhìn rất hùng vĩ, mang đến cảm giác thản nhiên tĩnh lặng.

“Ông nói đúng.”

Khương Nặc tránh khỏi những nơi đông người, tiếp tục đi bộ về phía sau.

Một người khác diện mạo bình thường không có gì nổi bật, thoạt nhìn không đáng chú ý, hình như đang mặc bộ quần áo công tác trong căn cứ, Khương Nặc nghĩ nghĩ, lại nhớ ra mình đã từng gặp anh ta.

Tìm tới tìm lui, cô tìm được vị trí của căn cứ.

Bạn cùng phòng đại học của Khương Nặc là người Hải Thành, cô thường xuyên nghe cô ấy gọi điện thoại cho người nhà nên cũng khá quen thuộc với khẩu âm này.

Cảm giác được tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Khương Nặc bình tĩnh lại, hít thở nhẹ nhàng nhất có thể, đồng thời, trong tay cầm s.ú.n.g lên, chuẩn bị sẵn sàng b.ắ.n bất cứ lúc nào.

Người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, dáng người gầy gò, khuôn mặt chữ quốc, cho dù ở trong bóng tối cũng toát lên vẻ uy nghiêm.

“Tôi chỉ biết ông ta tìm một người tên là Hồ Đại để bảo vệ ông ta trên đường, từ đó không còn ai nhìn thấy ông ta nữa. Đáng tiếc, nếu tôi tới sớm một ngày thì có thể lấy đồ tới tay được rồi, nhưng Chương Tam Bình này có quá nhiều kẻ thù, nhất định phải đi sớm.”

Cô để ý đến phong thủy của căn cứ như vậy là bởi vì vừa rồi nhìn về phía núi Cửu Quần, trong lòng cô hình như có rung động, giống như có một sự kết nối với không gian.

“Nếu Hồ Đại cũng không thấy tung tích...” Giọng nói của người trung niên càng thêm trầm thấp, lộ ra vẻ lạnh lùng: “Cho thấy lai lịch của người này không đơn giản, tra bối cảnh của anh ta, xem anh ta đã tiếp xúc với ai, nếu anh ta vì chiếc hộp mà cố ý tiếp cận Chương Tam Bình, thì chính là có người đang đối đầu với nhà họ Diệp chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Nặc không hiểu phong thủy, nhưng thu về một đống tài liệu và sách vở như vậy, lúc học tập quá mệt mỏi thì thỉnh thoảng cũng xem thứ khác, đại khái cũng biết sơ sơ.

“Một tên côn đồ có chút thân thủ, không có bối cảnh gì, chỉ là một người bình thường. Đoán chừng Chương Tam Bình cũng không còn cách nào khác mới tìm tới anh ta. Tên này đánh nhau giỏi nhưng người lại không đáng tin cậy lắm, nếu Chương Tam Bình vẫn không đến căn cứ thì chắc hẵn đã gãy trên tay Hồ Đại rồi, những thứ kia…”

Đây là giọng nam trầm thấp của một người đàn ông trung niên, mang theo một chút khẩu âm vùng Hải Thành.

Cô vẫn duy trì tư thế bất động, chăm chú lắng nghe.

“Được!”

TBC

Người này nói chuyện cảm giác nhã nhặn hơn một chút, nhưng địa vị rõ ràng không bằng người đàn ông trung niên.

Hơn nữa phía trước còn có mạng lưới đường cao tốc, việc di chuyển trở nên thuận tiện và dễ tiếp cận hơn.

Nhưng đêm hôm khuya khoắt, người bình thường sẽ không đi xa như vậy, cũng không chạy đến nơi sâu như vậy.

“Tôi hiểu rồi.”

Cẩn thận lắng nghe, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Nghe thấy câu hỏi của ông ta, một người khác vội vàng trả lời: “Không thấy, đáng lẽ ra phải đến từ hai ngày trước rồi mới phải, nhưng lại không có tung tích.”

Chẳng lẽ núi Cửu Quần là nơi có linh khí?

Lại quá tối nên cô không thể nhìn rõ rốt cuộc có bao nhiêu người ở đó.

Lúc gặp Giang Cầm, anh ta là một trong những người của tổ kỷ luật bên cạnh Giang Cầm.

Nơi này khắp nơi đều là cành khô cỏ khô, bước chân giẫm lên đó sẽ phát ra âm thanh lạo xạo, chỉ cần có người tới gần là cô có thể lập tức phát giác được.

Khuôn mặt vuông vức cùng với mối liên hệ với Chương Tam Bình khiến Khương Nặc rất dễ dàng đoán được thân phận của ông ta: Vũ Nô của nhà họ Diệp.

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Bà ta ngược lại là lòng mang đại nghĩa, cậu cứ nhìn chằm chằm bà ta, bảo bà ta tiếp tục hỏi thăm về chiếc hộp, mà tốt nhất là bà ta đừng sinh lòng tò mò gì, nếu không g.i.ế.c bà ta cũng thật đáng tiếc.”

Nhìn từ đằng xa, thế núi Cửu Quần này rất sinh động, biến hóa chập trung giống như một con rồng khí phách uyển chuyển, tất nhiên là nội khí tràn đầy.

“Vâng.”

“Cậu phái người đi dọc đường tìm một chút, bất kỳ dấu vết nào cũng không thể bỏ qua, đầu tiên phải tìm được Hồ Đại, sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chắc hẳn lúc trước khi xây dựng bia tưởng niệm và tượng đài liệt sỹ ở chỗ này, người ta đã phải lựa chọn từ hàng ngàn địa điểm mới tìm thấy nơi này có phong thủy tốt.

Sở dĩ núi này được đặt tên Cửu Quần là bởi vì nơi này được bao quanh bởi những dãy núi gần đó, với loại địa hình này, nội khí không dễ bị thất thoát, là nơi tàng phong tụ khí, thường sinh khí thịnh vương, về mặt phong thủy mà nói thì nơi đây là hướng “sinh”.

Mãi cho đến khi đi vào trong một mảnh rừng khô nhỏ, nơi này bóng tối dày đặc, cỏ khô rậm rạp che phủ hoàn toàn hình dáng của cô thì cô mới yên tâm ngồi xổm xuống.

“Bà ta khá thành thật, toàn bộ tâm tư đều đặt ở căn cứ, không có ý dò xét cái hộp. Bà ta muốn giao dịch với ngài Diệp cũng là vì muốn trao đổi thêm nhiều vật tư cho căn cứ mà thôi.”

Đây là linh khí.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 239: Chương 239