Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 217: Chương 217
Ba người kia xâm nhập vào, Khương Nặc xem xét, cũng không phải người tốt.
Khương Nặc và Lý Mộng tách ra làm trợ thủ cho mỗi người bọn họ.
Nơi đóng quân này là nơi cư trú của bọn họ, là nơi mà con gái thật vất vả mới chuẩn bị xong.
Lúc này Vu Nhược Hoa sốt ruột vô cùng, bà ấy cảm thấy nơi này đã bị người khác ghi nhớ, lúc này bày tỏ rằng phải cầm d.a.o ra ngoài c.h.é.m hai người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đây là kinh nghiệm sống sót của cô ở tận thế, không có cách nào để nói với người khác, Lý Mộng cần nhiều kinh nghiệm hơn một chút, mới có thể quyết đoán càng nhanh hơn.
Lúc bà nói, Ngô Đại Giang cũng tiến hành bổ sung một chút, thông tin từ hai phía, căn bản không có gì chênh lệch.
Vu Nhược Hoa và Ngô Đại Giang, mỗi người nhận một người đi tra hỏi.
“Ừm, có điều có đôi khi cô cũng không cần chuyện gì cũng thương lượng với bọn họ.” Khương Nặc nhắc nhở: “Nếu như thời gian không nhiều, cô có thể tin tưởng vào phán đoán của mình một chút.”
Nhưng, vào ngay thời khắc hai người nói chuyện, hai người này lại đột nhiên như thể từ bỏ xoay người rời đi.
Lúc ăn cũng không có tâm tư nói chuyện.
Thế là, mấy ngày tiếp theo, bọn họ càng cẩn thận phòng thủ, Vu Nhược Hoa cũng coi chừng A Muội, không cho nó ra ngoài rong chơi.
Kết hợp với cơm nóng hổi, mỗi một miếng đều rất thơm ngon.
Công việc này mệt mỏi, cần sức lực, lại bẩn, vẫn luôn làm bạn với dầu máy, cho nên chỉ có đàn ông làm. Nhà máy của bọn họ lớn, công nhân năm sông bốn bể đều có, người địa phương còn ít hơn so với người ngoài.
Lực không đủ lớn, rất khó ép nát xương đùi, bánh xe xoay đến mức độ nhất định thì không xoay được nữa.
Đặt mấy cái bát lớn lên, đùi thỏ tê cay, thịt thỏ thái khúc nguội, đầu thỏ tê cay.
Ngô Đại Giang có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Hiện tại nơi trú quân là nhà của chúng ta, bọn họ cầm theo vũ khí tới, nếu như chúng ta không xử lý, kết cục có thể nghĩ tới. Tôi là một người cha, bảo vệ gia đình là trách nhiệm của tôi, đối với kẻ địch, đương nhiên sẽ không có bất cứ sự đồng tình nào.”
Mãi cho đến khi hai người này xuất hiện lần nữa, đã đến hôm nay rồi.
Cái này có mức độ đau đớn rất cao, không có mấy người chịu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng hai người này lại vẫn luôn không xuất hiện.
Bà làm thịt hai con thỏ, đều nuôi béo mập, lóc thịt ra cũng được hơn 9 cân, còn chưa tính đầu.
Vừa chuyển tới kẹp ở trên đùi người xâm nhập, còn chưa bắt đầu tra khảo, Ngô Đại Giang chỉ muốn điều chỉnh thử độ linh hoạt của máy móc, đối phương đã thú nhận như bị sét đánh không kịp che.
Lý Mộng trưởng thành rất nhanh, nhưng tính cách của cô ấy theo chủ nghĩa bi quan, đã định trước là sẽ suy nghĩ sự việc đến tình huống xấu nhất, đồng thời cũng sẽ không ngừng hoài nghi chính mình, từ đó thiếu tự tin.
Bà tuyệt đối không cho phép phát sinh nguy hiểm.
Khương Nặc nghe Vu Nhược Hoa nói những chuyện này cũng có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, sao mẹ chỉ hỏi những thứ này.”
TBC
Bọn họ có s·ú·n·g, có ná cao su, có cảnh báo, theo lý thuyết không cần sợ hãi.
Bên phía Vu Nhược Hoa tiến vào trạng thái rất nhanh, Khương Nặc là do bà một tay nuôi lớn, cho dù con gái có trở nên mạnh mẽ cỡ nào, trong lòng bà, vẫn luôn đặt người ở vị trí cần bảo vệ.
Ngô Đại Giang tổng kết lại ở trong lòng những nơi cần cải tiến một chút, ngồi xổm ở bên cạnh một lần nữa vẽ lại sơ đồ kết cấu.
Bọn họ cũng đoàn kết, ở trong nhà máy hợp lại thành đội, những người khác không quá dám dây vào.
Nếu như nhất định phải làm như thế, Lý Mộng quyết định chính mình ra mặt.
“Anh vẫn chưa từng g.i.ế.c người à?”
Cho dù trong tay đối phương cũng có s·ú·n·g, so hỏa lực bọn họ cũng sẽ không thua.
“Tôi nói! Tôi nói hết! Tôi nói hết cho anh! Đừng làm những thứ này với tôi!”
Vu Nhược Hoa quay lại nhà bếp nấu canh.
“Anh chờ trước một chút.” Ngô Đại Giang nói với anh ta.
“Không phải con nói phải hỏi kỹ càng hay sao?” Vu Nhược Hoa nói: “Mẹ chỉ mới vung d.a.o bổ củi lên là anh ta đã khai báo toàn bộ những thứ có thể khai báo ở đời này rồi.
Sau khi làm xong, anh ta lau mồ hôi trán.
Để cho người đàn ông này sụp đổ, Ngô Đại Giang vẫn kiên trì điều chỉnh thử trước, độ linh hoạt, áp lực, anh ta lấy chân người đàn ông để thử nghiệm một chút, cuối cùng phát hiện:
Sau chuyện đó, bọn họ trao đổi một chút, cảm thấy hai người có lẽ sẽ còn quay trở lại.
Vu Nhược Hoa cầm d.a.o chặt củi, từng đao một c.h.é.m xuống củi, chặt xong đi đến chỗ người xâm nhập, dùng d.a.o bổ củi uy h**p, sau khi thấy máu, đối phương lập tức sợ hãi.
Đến lúc này, người đàn ông đã bị anh ta kẹp đến mức gào khóc thảm thiết mấy vòng rồi.
Giải quyết coi như thuận lợi, điều duy nhất không nghĩ tới, Khương Nặc lại vừa vặn trở về vào thời gian này.
Ngô Đại Giang run lên, đột nhiên cổ họng có chút khô khốc: “Ách, đúng thế...”
Lý Mộng hiểu cô đang âm thầm huấn luyện chính mình, không khỏi mỉm cười nói: “Tôi sẽ tra hỏi hai người kia, tìm hiểu tình hình cụ thể từ miệng hai người họ, sau khi phân tích, lại trao đổi với mẹ và Ngô Đại Giang. Nhưng cụ thể bước kế tiếp làm thế nào, vẫn phải xem bọn họ nói gì.”
Trong nhà máy có ký túc xá, một gian ở 6 người, những người đàn ông này đều làm công nhiều năm ở bên ngoài, lăn lộn cùng một chỗ, cộng thêm có mấy người lớn tuổi chả phải người tốt gì, dần dần kéo theo những người nhỏ tuổi ra ngoài tìm kiếm, sau khi tan việc thì uống rượu đánh bài với nhau, g.i.ế.c thời gian.
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc, Ngô Đại Giang trực tiếp sửng sốt.
Mà bên phía Ngô Đại Giang, khai triển điểm chuyên môn của anh ta, anh ta dùng hơn một tiếng, cầm hai miếng thép dày, một cái trục xoay lớn, một số linh kiện, làm một cái dụng cụ tra tấn kẹp chân.
Khương Nặc thấy buồn cười, cô biết Ngô Đại Giang tuyệt đối là cố ý, nói với anh ta: “Phương pháp này của anh được.”
Chuyện bọn họ có thể làm, chính là tin tưởng tuyến phòng ngự của nơi đóng quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, tất cả đều được đưa ra, tùy tiện kéo hai cái cọc gỗ tới, bên trên đặt một tấm ván, coi như bàn ăn tạm thời.
Chỉ cần lay động bánh xe, tấm thép sẽ không ngừng bó chặt lại, mãi cho đến khi ép nát xương đùi.
“Anh và mẹ tôi, cũng đến lúc đụng vào m.á.u rồi.” Khương Nặc nói khẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rõ hai người này về cơ bản không nói sai.
Còn có một bát canh rau.
Ngô Tiểu Giang dùng sức nhẹ gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gần đây mọi người đều ăn lương khô và đồ ăn nhanh, mặc dù cũng không tệ, nhưng không cách nào so sánh được với đồ ăn nóng hổi, cộng thêm tay nghề của Vu Nhược Hoa thực sự rất ngon, mỗi người đều ăn no căng.
Bọn họ lại dẫn thêm một người nữa tới, mà con quỷ xui xẻo mới gia nhập này, xông tới phía trước c.h.é.m mạng lưới phòng ngự, bị đ.â.m xuyên tim, trái lại hai người kia chạy thoát.
...
Bà cảm thấy nhất định phải quyết định thật nhanh, loại trừ tai hoạ về sau.
Nhưng Lý Mộng khuyên bà.
Chương 217: Chương 217
Mãi cho đến khi ăn no thực sự rồi, Vu Nhược Hoa mới nói ra những gì bà hỏi được.
Phải thêm áp lực lớn, phải thiết kế lại toàn bộ cấu tạo một lần nữa, hiện tại cái này quả thật có chút thô sơ, thiếu khuyết rất nhiều chi tiết.
Những ngày gần đây, bọn họ sống trong cảnh giới.
Sau khi nói xong, anh ta cũng nói với Ngô Tiểu Giang: “Lời hôm nay cha nói, con nhất định phải nhớ kỹ.”
Mãi cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi ống kính ống nhòm.
Sau khi hỏi những câu nên hỏi, lập tức đánh ngất hai người kia trói ở bên ngoài.
Lúc này Khương Nặc lại đưa mắt về phía Ngô Đại Giang:
Trong đó, chủ yếu nhất là người đến từ thành phố nào đó ở bên kia bờ sông, bởi vì tới trước, sẽ lần lượt giới thiệu đồng hương tới, lúc đồng hương tới cũng dẫn theo họ hàng, dần dần số lượng người bọn họ là nhiều nhất.
“Ừm, mọi người làm rất tốt.” Khương Nặc nhìn hai người bị trói trên mặt đất ở bên ngoài một chút, thản nhiên hỏi Lý Mộng: “Tiếp theo, cô định làm gì?”
Nếu như đối phương là người tốt, nhìn thấy bà là một bà mẹ trung niên ra ngoài, đương nhiên sẽ không làm khó bà. Ngược lại, nếu như đối phương là lưu manh, vậy thì bà c.h.é.m cũng đúng lúc không cần lưu tình.
Lý Mộng ngẩn người, lập tức như có điều suy nghĩ gật đầu: “Tôi hiểu ý của cô.”
Phỏng đoán của Lý Mộng là đúng, bọn họ đều là công nhân ở một nhà máy tiện ở một huyện gần đó.
Dụng cụ đã làm xong, chỉ thiếu bước điều chỉnh thử cuối cùng, làm không xong trong lòng anh ta khó chịu.
Nhiều thịt như vậy chắc chắn ăn không hết, Vu Nhược Hoa giữ lại một chút, lát nữa hâm nóng cùng với cơm, còn có thể ăn thêm được hai ngày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.