Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chương 16
Một tiếng 'ẦMMMMMM' khổng lồ vang lên từ trung tâm nhà máy. Không phải nổ. Là âm thanh của năng lượng được giải phóng. Một luồng sáng chói mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian chạy đua. Tôi lao đến bảng điều khiển chính cũ kỹ. Bụi bặm. Rỉ sét. Tôi phải dựa vào kiến thức cũ kỹ của mình, và những sơ đồ tìm được trong dữ liệu. Kết nối dây. Bật công tắc. Khởi động lại hệ thống đã c.h.ế.t hàng chục năm.
Chúng tôi có một cửa sổ cơ hội nhỏ. Để thoát khỏi đây.
Màn hình nhấp nháy, hiện lên dòng chữ `ACTIVATING...`.
Nhưng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ còn tiếng thở hổn hển của tôi và tiếng bước chân nặng nhọc của Ánh Tuyết khi cô ta bước trở vào phòng điều khiển, cả người đầy bụi bẩn và xây xát.
Tôi tập trung cao độ. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Ngón tay tôi lướt trên bảng điều khiển, nhập các chuỗi lệnh cũ kỹ, cố gắng bỏ qua các hệ thống lỗi, kích hoạt đúng mạch. Tiếng rít lên từ các máy móc cũ kỹ. Tiếng lách cách của rơ-le. Hệ thống đang thức tỉnh.
Bên ngoài, tiếng chiến đấu càng lúc càng ác liệt. Tiếng drone rít lên. Tiếng s.ú.n.g năng lượng. Tiếng Ánh Tuyết. Tôi nghe rõ từng âm thanh, mỗi tiếng động như nhát d.a.o cứa vào dây thần kinh. Cô ta đang chiến đấu với tốc độ và sức mạnh kinh người, nhưng số lượng drone quá đông.
Tiếng vù vù của drone ngay trên đầu. Tiếng s.ú.n.g nổ vang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
`- Ta cần ngươi.` Ánh Tuyết nhìn tôi. `- Ngươi là người duy nhất ở đây hiểu về hệ thống điện tử. Ngươi phải kích hoạt nó. Ta sẽ ở ngoài... câu giờ. Đánh lạc hướng bọn drone.`
Tôi siết chặt bàn tay. Gần rồi! Chuỗi lệnh cuối cùng! Kết nối mạch chính! Kích hoạt bộ phát xung!
Nhưng giờ đây, chúng tôi không còn là con mồi ẩn mình nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và rồi, mọi thứ đột ngột im bặt. Tiếng drone. Tiếng s·ú·n·g. Tất cả đều tắt ngúm.
Thành công rồi. Các drone bị vô hiệu hóa.
`- Nhanh lên, Lôi Phong!` Giọng Ánh Tuyết vọng vào, gấp gáp và căng thẳng.
Chúng tôi đã tự b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào bầu trời, thông báo cho toàn thế giới... hay ít nhất là cho kẻ thù... rằng chúng tôi đang ở đây. Và chúng tôi đang di chuyển.
Trên bảng điều khiển chính của nhà máy, một đèn báo nhỏ bắt đầu nhấp nháy màu đỏ. Nó kết nối trực tiếp với hệ thống giám sát cũ kỹ của nhà máy. Một tín hiệu cảnh báo đã được gửi đi. Đến đâu? Chắc chắn là đến Helix. Đến Seraph. Đến Oculus. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi và Ánh Tuyết nhìn nhau. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong ánh sáng yếu ớt.
Ánh Tuyết không nói thêm lời nào. Cô ta lao ra ngoài, biến mất trong bóng tối. Tiếng s.ú.n.g năng lượng lại vang lên. Gần hơn nhiều. Cô ta đang đối mặt với đội drone. Chỉ một mình.
`- XONG!` Tôi hét lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.