Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17


Ngẩng đầu lên, là Tiêu Cảnh Hoằng đang đứng ngược sáng, nửa người dựa vào thành cửa gỗ, toàn bộ gương mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc như ngọc dạ minh châu.

“Tiểu Điềm Điềm phải không? Lại đây cho ta nhìn một cái nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên tai đột nhiên vang lên chất giọng đầy từ tính của Tiêu Cảnh Hoằng.

Nhưng vừa đến khúc quanh đã không thấy bóng dáng của hai cung nữ mặc cung trang màu hồng đâu nữa.

Món ăn cũng không quá phong phú đặc sắc, ba mặn một canh, còn không bằng một nhà quý tộc mới nổi trong kinh thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng may kiếp trước Tô Y Điềm đã từng ra vào hoàng cung kha khá lần, nàng dựa vào trí nhớ lần mò đi đến Ngự Hoa Viên.

Tiêu Cảnh Hoằng lẩm bẩm một câu, mãi không thấy Tô Y Điềm đáp lại, liếc mắt nhìn qua chính là gương mặt ngủ say của nàng.

Tô Y Điềm lướt qua cái tráp sơn mài đựng đủ đồ trang sức quý giá lại lắc đầu, chỉ cầm lên một cái trâm bạc mà nàng mua ở Biện Thành, cũng là món đồ đắt nhất mà nàng từng bỏ tiền ra mua cho mình.

Chương 17: Chương 17

“Nhanh đến chính viện thôi, không thể để điện hạ chờ đợi được, đã trễ lắm rồi.”

Mất mặt là nàng, liên quan gì đến nàng ta.

Tô Y Điềm lắc đầu: “Không cần thiết.”

Tô Y Điềm sao không hiểu ý của Mẫn Nhi.

Bởi vậy Triệu hoàng hậu càng thêm coi thường nàng, những lần được mời vào hoàng cung dự tiệc, bà ta không hề ra mặt tiếp đãi Tô Y Điềm, thậm chí còn thể hiện rất rõ thái độ ghét bỏ chê bai.

“Ngươi quả thật không xem mình là trắc phi của bổn vương.”

Nghe hai chữ phòng bếp, lại nhìn bàn ăn quá đỗi đơn sơ của Tô Y Điềm, Tiêu Cảnh Hoằng không khỏi nhớ đến lúc còn ở trấn Thạch Đầu, trong ngôi nhà ba gian đơn sơ ấy, dù tỏ ra không thích hắn nhưng Tô Y Điềm vẫn rất phóng tay cho hắn trong việc ăn uống ở mặc.

Nhưng Tô Y Điềm lại vô cùng hài lòng, chỉ là khẩu vị có hơi thanh đạm một chút, lượng thức ăn cũng hơi ít một chút, nếu là bình thường khi nàng còn ở trấn Thạch Đầu, mỗi lần đi làm đồng về, nàng có thể ăn gấp ba chỗ này.

Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp Tô Y Điềm mới được chân chính nhìn thấy Triệu hoàng hậu, chính thê của An Khánh Đế.

Dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng Triệu hoàng hậu bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, mái tóc đen nhánh bóng mượt được vấn gọn gàng sau mũ đội đầu làm bằng vàng ròng khắc chim phượng. Da trắng như bạch ngọc, đôi mày lá liễu cùng môi đỏ thoa son.

“Nói với Chung ma ma và Viên quản gia, Tô Y Điềm dù sao cũng là trắc phi mới cưới về, đừng khiến bổn vương bị mang tiếng là bạc đãi thiếp thất trong phủ.”

An Khánh Đế thương yêu lục hoàng tử, lại cảm thấy thiệt thòi cô gái nhỏ họ Tô nên đã ban kiệu cho bọn họ một đường đi thẳng vào Thừa Ân điện.

Đinh thị vừa giới thiệu sơ qua, vừa nhìn Tô Y Điềm bằng ánh mắt dò xét.

Nha hoàn Mẫn Nhi có chút nhíu mày đưa tay ngăn lại: “Trắc phi, ít nhiều gì người cũng nên hỏi quản gia một tiếng xem điện hạ có ghé qua dùng bữa không chứ?”

Sớm hay muộn gì giang sơn Bắc Bình quốc này sẽ đổi chủ, mà nàng chắc chắn không muốn trở thành một con cờ bị dẫm đạp dưới chân người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì đã được Tiêu Cảnh Hoằng thông báo trước, sáng hôm đó nha hoàn Mẫn Nhi đã đánh thức nàng dậy từ sớm để điểm trang và vấn tóc.

Tiêu Cảnh Hoằng hơi nhăn mày, nàng không xưng là thần thiếp mà là dân nữ.

Đã nghe nói về thân phận của Tô Y Điềm, khi nha hoàn Mẫn Nhi đưa nàng đến đây, có một bà tử phụ trách quét dọn phòng bếp đứng chờ sẵn.

Biết đối phương không có ý chào đón, Tô Y Điềm không miễn cưỡng ở lại lâu, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Chung ma ma tức giận mắng: “Vô dụng.” rồi quay người lại muốn lôi kéo Tô Y Điềm lại bị nàng tránh thoát.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.

Đinh thị thực sự đã nói ra câu này.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.

Tiêu Cảnh Hoằng chỉ nhướng mày nhìn Tô Y Điềm một cái rồi lại chăm chú vào quyển sách trên tay.

Nghĩ đến đây, Tô Y Điềm lại ung dung gắp một miếng thịt kho lên cho vào miệng.

Vô cùng ầm ĩ, ra vẻ thể hiện.

Có lẽ chịu không nổi nữa, Tiêu Cảnh Hoằng ôm quyền, ra vẻ có chuyện muốn đàm luận với An Khánh Đế, cuối cùng Tô Y Điềm cũng được buông tha.

Cũng đúng, bình thường thiếp thất vừa gả vào phủ đáng ra phải có bộ dạng ngoan ngoãn hầu hạ, tìm mọi cách để gây sự chú ý nhằm đạt được sủng ái, chỉ có nàng là từ đầu đến cuối đều tỏ ra dửng dưng như người ngoài.

Tô Y Điềm thấy Mẫn Nhi không mặn mà với mình, nàng tự mình mặc y phục, vấn tóc rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Tiêu Cảnh Hoằng liếc mắt thấy bàn ăn đã vơi hơn nửa, hắn cũng không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng thông báo: “Ngày mai theo ta vào hoàng cung diện kiến bệ hạ.”

Nhà bếp của Vinh Vương phủ không nhỏ, Tiêu Cảnh Hoằng không phải là người kén chọn nhưng lại rất chú trọng đến việc ăn uống cho nên đích thân An Khánh đế đã ban cho hắn một ngự trù lâu năm từ Ngự thiện phòng, ngoài ra Viên quản gia cũng đã tuyển chọn thêm một đầu bếp từ dân gian để làm phong phú thêm khẩu vị của hắn.

Tô Y Điềm được hai cung nữ dẫn đường đưa đến Thanh Vọng Các gần Ngự hoa viên để nghỉ ngơi và chờ Tiêu Cảnh Hoằng.

“Trắc phi đến.”

Chung ma ma vừa nhìn thấy Tô Y Điềm liền trừng mắt với Mẫn Nhi: “Thế này là thế nào?”

Tô Y Điềm im lặng, ngoan ngoãn nghe bề trên chỉ bảo.

Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên dâng lên nỗi bực dọc, liền quay phắt người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đi đến giữa sân đình, hắn không nhịn được hỏi Thôi Minh: “Trắc phi ở Cẩm Tú viện thế nào?”

Đời này nàng muốn tỏ rõ thái độ của mình, không chút dính dáng gì đến Tiêu Cảnh Hoằng, như vậy mới có thể tìm được cơ hội rút chân khỏi đầm nước độc sâu thẳm này.

Nha hoàn Mẫn Nhi thấy Tô Y Điềm không nghe lời mình thì bĩu môi, cũng không nhắc nhở thêm nữa.

“Tham kiến lục điện hạ.”

“Ây da, sao vẫn còn xưng hô như thế này chứ, xa lạ quá đi.”

Tô Y Điềm không đáp lại, giả vờ ngủ say.

Triệu hoàng hậu đon đả kéo tay nàng, sau đó lại sốt sắng tháo chiếc vòng ngọc trên tay đích thân đeo cho Tô Y Điềm trước vẻ mặt hài lòng của An Khánh Đế.

Bữa tối nàng cũng ăn một mình trong Cẩm Tú viện.

Không chần chừ, Tô Y Điềm ngồi vào bàn tự nhiên quét sạch mấy đĩa thức ăn.

Vừa bước chân ra khỏi Thừa Ân điện, Triệu hoàng hậu đã trở về dáng vẻ cao cao tại thượng của mình, bà phất tay cho Tô Y Điềm lui xuống,rồi lạnh nhạt ra lệnh khởi kiệu trở về Trường Xuân Cung.

Vừa thể hiện bản thân là một trưởng bối hiền hậu, vẫn không quên bêu xấu Tiêu Cảnh Hoằng một phen, quả không hổ danh là người nắm quyền ở Triệu thị, đủ thâm độc.

Tất nhiên Tiêu Cảnh Hoằng không đứng đợi nàng, hắn lúc này đã ngồi sẵn trong xe ngựa, dường như đang bàn chuyện gì đó với Thôi Minh và Thương Liễu.

Tiêu Cảnh Hoằng gấp sổ con lại, tùy tiện ra lệnh: “Cho nàng lên.”

Lục điện hạ đúng là xui xẻo lắm mới bị ban hôn với nữ tử ngu ngốc này.

Thân phận bối cảnh không ra gì đã là một điểm trừ, bây giờ lại không chịu ăn diện cho ra dáng một quý phụ thì còn ai tôn trọng kính nể chứ.

“Sao lại ăn mặc đơn sơ như thế này, có phải Cảnh Hoằng ăn h.i.ế.p con đúng không? Cái tên cuồng công việc đó, không có tâm chăm sóc thê tử thế này, có gì cứ nói với ta, đừng ngại nhé.”

Rất nhanh, bọn họ đã đứng trước cửa cung.

“Ngươi chắc chắn thế?” Âm thanh trầm thấp như cổ cầm thượng hạng vang lên đánh gãy hành động nhai nuốt của Tô Y Điềm.

Tâm trạng khó chịu đến mấy cũng đành phải nhịn xuống.

Tô Y Điềm cúi đầu: “Dân nữ tuân lệnh.”

Kiếp trước nàng đã làm thế nào nhỉ?

Tất cả những thứ này đều là do đích thân hoàng thượng và hoàng hậu ban cho Tô Y Điềm trong ngày cưới. Không chỉ giá trị liên thành mà còn biểu hiện cho tâm ý của hoàng gia dành cho nàng dâu mới gả vào.

Nàng biết xuất thân mình cao sang phú quý, sợ bị người khác chê cười, sợ làm mất mặt Tiêu Cảnh Hoằng khiến hắn tức giận nên đã rất cố gắng học các nghi lễ trong cung, muốn trở thành một nàng dâu tiêu chuẩn, được hoàng gia công nhận.

“Trắc phi, người xem hôm nay muốn cài trâm phù dung bạch ngọc hay là bộ diêu ngọc trai điểm thúy lông chim bói cá?”

Nha hoàn Mẫn Nhi không nhịn được xì một tiếng: “Trắc phi à, hôm nay là ngày người chính thức ra mặt hoàng gia, nếu ăn mặc xuề xòa quá sẽ khiến bản thân bị khinh thường đấy.”

“Trắc phi có gì cứ sai bảo, nơi khói dầu này không xứng đáng với thân phận của người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một trắc phi thì đến phòng bếp làm gì, cho dù muốn lấy lòng điện hạ thì cũng chỉ cần ra vẻ một chút thôi, còn lại thì đều là hạ nhân trong phủ thực hiện, chuyện này không phải đều diễn ra như thế sao.

“Không có, dân nữ ở Vinh Vương phủ tốt lắm ạ. Chỉ là đã quen sống như vậy, nhất thời chưa thích ứng kịp.”

Nhưng đời này lại khác, Tô Y Điềm giờ đây là công thần trong trận đánh đuổi quân phiến loạn ở Biện Thành, An Khánh Đế thương xót nàng không hết, đối xử với Tô Y Điềm như khách quý của hoàng gia, Triệu hoàng hậu dù muốn dù không cũng vẫn phải thể hiện ít nhiều mặt hiếu khách của mẫu nghi thiện hạ, trên hết là thái độ hòa ái của người mẹ chồng đối với nàng dâu mới.

Kiếp trước Tô Y Điềm chỉ dựa vào việc mình cứu mạng Tiêu Cảnh Hoằng, sau đó ầm ỹ kéo đến kinh thành, đòi hắn chịu trách nhiệm với mình, làm An Khánh Đế đau đầu không thôi, cũng không có bao nhiêu cảm tình với nữ tử thô lỗ này.

Cuối cùng một ánh mắt của Tiêu Cảnh Hoằng cũng không thể giành lấy, còn khiến bản thân trở nên đáng ghét trong mắt mọi người, là trò cười cho quý tộc kinh thành, cũng là mục tiêu để trừ khử trong cuộc tranh quyền đoạt vị đấu đá nơi hậu cung.

Coi như cũng tự biết thân biết phận, dù đã gả vào Vinh Vương phủ làm trắc phi thì Tô Y Điềm vẫn không thể chân chính trở thành thê tử của Tiêu Cảnh Hoằng.

Bởi vì cho dù hắn có về Vinh Vương phủ thì Tiêu Cảnh Hoằng cũng sẽ không ghé đến Cẩm Tú viện của nàng.

Thôi Minh hiểu ý, nhanh nhẹn gật đầu.

“Ngoài đi phòng bếp, trắc phi rất quy củ không đi những nơi khác trong Vinh Vương phủ.”

Mẫn Nhi cau có nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không còn cách nào khác, là do nàng ấy tự ý quyết định.”

Miếng thịt bị nghẹn lại trong cổ họng, Tô Y Điềm không thể nhổ ra, đành phải cố gắng nuốt ực một cái thật mạnh mới có thể cất tiếng: “Lục điện hạ.”

Hoàn toàn không có ý định giữ người.

Nghe đến Tiêu Cảnh Hoằng, Chung ma ma lại bắt đầu xoắn xuýt lên, vội vàng dẫn đường cho Tô Y Điềm.

“Cái này là được rồi.”

“Điện hạ đi thong thả.”

Nghe thấy bên ngoài có người cầu kiến, Thôi Minh vén mành nhìn ra, là dáng vẻ mộc mạc của Tô Y Điềm.

Phía xa vang lên tiếng nói cười khiến Tô Y Điềm chú ý, chỉ là chưa đến được Thanh Vọng Các đã bị một trái cầu từ đâu rơi ném vào đầu đến say sẩm mặt mày, bên người ngay lập tức bị ai đó lôi kéo ngã xuống.

Lúc này Tô Y Điềm mới được gia đinh trong phủ mang bậc thang gỗ đến, rồi dựa vào cánh tay của Mẫn Nhi chậm rãi leo lên thùng xe.

Tiếng rơi loảng xoảng vang lên kèm thêm âm thanh kinh hãi của nhóm cung nữ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17