Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

Quyển 5 - Chương 25: Phong Ba Làm Giả (Hạ)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 25: Phong Ba Làm Giả (Hạ)


Edit: Vịt

Beta: Nora

Tào Tụng quỳ rạp trên mặt đất, vô cùng

chân thành và khẩn thiết nói: “Thần tự thấy bản thân không xứng với quận chúa, kính xin hoàng thượng thành toàn.”

Hoàng đế nhìn hắn, trong mắt có lửa

giận. Thấy vậy, Tào Tụng như bị ngọn lửa hừng hực đốt cháy, sợ đến không dám nhúc nhích. Hoàng đế lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giải trừ hôn ước

với Ôn Uyển? Tại sao?”

“Ngươi cần phải rõ ràng, đây là di chỉ

của tiên hoàng. Ngươi có biết kháng lại di chỉ của tiên hoàng thì có hậu quả gì hay không?” Vẻ mặt hoàng đế âm trầm. Chỉ có hắn và Ôn Uyển ghét

bỏ người khác, ở đâu đến phiên người khác ghét bỏ Ôn Uyển của hắn. Thật

đúng là kẻ mắt c·h·ó đui mù. Ôn Uyển ngàn tốt vạn tốt thế mà hắn cũng dám

ghét bỏ.

Tào Tụng cắn chặt răng kiên trì: “Thần

biết tội, thần tin tưởng tiên hoàng cũng biết thần không xứng với quận

chúa. Tiên hoàng sẽ không phản đối quyết định của thần. Kính xin hoàng

thượng thứ tội.” Hiện tại cự tuyệt, may ra hắn còn một đường sống, nếu

chậm thêm thì có thể trực tiếp bị chém đầu rồi.

Hoàng đế chán nản, lần trước Yến Kì Hiên thì cũng thôi đi, không nghĩ tới Tào Tụng cũng dám ghét bỏ Ôn Uyển nhà

hắn, điều này làm cho hoàng đế vô cùng tức giận. Hoàng đế liền phân phó

người đi gọi Ôn Uyển tới. Tào Tụng vẫn một mực quỳ tại chỗ, động cũng

không dám động một cái.

“Hoàng thượng, Quận chúa đến rồi ạ.” Vừa dứt lời, Ôn Uyển đã đi vào.

Ôn Uyển nhàn nhạt nhìn Tào Tụng: “Ngươi

nói xem, có phải ngươi tới từ hôn không?” Không nghĩ tới, nàng thật

không nghĩ tới, vậy mà lại nhanh như vậy. Lúc này mới mất bao nhiêu thời gian đâu.

“Xin hoàng thượng thứ tội, xin Quận chúa tha thứ.” Giọng Tào Tụng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một nữ tử như vậy

sao hắn có thể cưới làm vợ được. Thê tử của hắn hẳn phải là người cùng

hắn cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng nhau), cầm sắt hài hòa.

“Cậu hoàng đế, hắn không muốn cưới con.

Chẳng lẽ con còn phải vội vàng gả cho hắn sao! Ông ngoại hoàng đế thương con như vậy, tin rằng nếu ông ngoại hoàng đế ở đây thì cũng không muốn

con phải gả cho một người không muốn cưới con. Người cứ ban thưởng một

cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú cho hắn làm vợ là được, cũng không coi là vùi dập hắn.” Ôn

Uyển rất có lòng tốt đấy. Lúc này nàng biểu hiện ra vô cùng thiện lương, không ngần ngại Tào Tụng ghét bỏ nàng chút nào.

Hoàng đế tức giận nhìn chằm chằm Ôn

Uyển. Ôn Uyển bực bội nói: “Cậu hoàng đế, dù sao chính con cũng không

muốn gả, Trạng nguyên lang thì sao chứ?”

Hoàng đế: “Ngươi đã không muốn, trẫm cũng sẽ không ép buộc. Đi xuống đi.”

Tào Tụng lập tức đi xuống.

Hoàng đế cảm thấy Tào Tụng rất tốt,

chẳng qua không biết vì sao Ôn Uyển không muốn gả: “Tại sao con lại

không muốn gả cho Tào Tụng? Lại nói, Tào Tụng cũng coi như là người tốt

có thể lựa chọn.”

Ôn Uyển không để ý nói: “Con nói thật

mà, dù bài thơ kia quả thật không phải do lão sư con làm, nhưng theo thi từ bên trong cũng có thể nhận ra. Con không thích hắn, càng không muốn

gả cho hắn. Người hắn muốn là một cô gái có thể ngày ngày cùng hắn ngâm

thơ vẽ tranh, nhưng con lại không thích những thứ này.”

Hoàng đế khẽ than thở: “Nếu con không

muốn gả thì có thể trực tiếp nói thẳng với cậu hoàng đế, để lúc đầu cậu

hoàng đế không cho hắn vào tam giáp là được. Cần gì tự chà đạp mình.”

Ôn Uyển vểnh vểnh môi, cười nói: “Tào

Tụng có tài học, mọi người đều biết hắn có tài để làm được Trạng nguyên. Nếu cậu hoàng đế không cho hắn làm Trạng nguyên lang thì người trong

thiên hạ nhất định sẽ nói cậu là người vì việc tư mà không công bằng.

Hơn nữa, chuyện này là chuyện của con, con không muốn cậu hoàng đế vì

con mà đeo trên lưng hiểu lầm như vậy. Chuyện này quả thật Ôn Uyển xử

trí có chút thiếu thỏa đáng. Lần sau Ôn Uyển nhất định sẽ chú ý hơn.

Không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa.

Hoàng đế nghe lời này xong sắc mặt mới

hòa hoãn: “Nếu đã biết không thỏa đáng thì lần sau không được phạm lỗi

sai trầm trọng như vậy nữa. Trước đây con làm việc đều có…” Hoàng đế hơi khựng lại. Không đúng, chuyện này không đúng. Ôn Uyển có việc gì đó

không nói với hắn, nếu không thì cũng không dùng những từ như thiếu thỏa đáng.

Quay trở lại xe ngựa, Ôn Uyển tựa vào

thành xe. Nàng quả thực xử lý chuyện lần này hơi thiếu sót. Đối với Tào

gia, nàng thật sự rất tức giận. Tào gia là cái thá gì chứ. Vậy mà dám

quấy nhiễu tới ông ngoại hoàng đế, dùng danh nghĩa của ông ngoại hoàng

đế làm nhục nàng trong lễ cập kê. Nếu như lúc ấy nàng phản bác thì Tào

gia nhất định đã bị diệt môn. Nếu không phản bác thì chính là cam chịu.

Mà tình hình khi đó nàng căn bản không

được phép phản bác. Làm gì có nhà ai dám mạo hiểm chịu nguy hiểm xét nhà diệt tộc để giả truyền di chỉ của tiên hoàng. Hơn nữa lúc ấy ông ngoại

hoàng đế đã có khẩu dụ như vậy nhưng nàng không có chứng cớ. Nếu như

nàng phản bác thì người khác cũng chỉ cho rằng nàng chướng mắt Tào Tụng

nên muốn đổi ý, bẻ cong di chỉ của ông ngoại hoàng đế. Bọn họ chắc đoán

nàng không phản bác được nên buộc nàng phải chấp nhận. Càng buồn nôn

chính là Tào Tụng vừa ngủ với hai nha hoàn thông phòng, làm cho nha hoàn thông phòng lớn bụng lại vừa muốn cưới nàng. Chỉ cần vừa nghĩ tới thì

Ôn Uyển đã thấy buồn nôn như cảm giác bình thường người ta nuốt phải

ruồi.

Dám tính toán nàng như vậy, lại làm cho

nàng ăn hết thiệt thòi mà còn phải nhịn đau không dám kêu, cho tới bây

giờ, Tào Ngâm là người đầu tiên. Nàng không muốn nói cho hoàng đế hay

mượn tay hoàng đế phá hủy cửa hôn sự này. Nàng muốn Tào Tụng phải tự

mình hủy hôn. Nàng muốn cho Tào Ngâm giương mắt nhìn tính toán đầy cõi

lòng mong đợi của hắn gần thành công, nhưng đáng tiếc, vừa đảo mắt đã bị chính con mình xáo trộn, thoáng một phát thành công toi. Kết quả như

thế hẳn là Tào Ngâm sẽ giận tới hộc máu đi. Tiếp theo…

Hạ Dao nhẹ giọng hỏi: “Quận chúa, hẳn là tiên hoàng cũng không đồng ý cửa hôn sự này phải không?” Nếu theo như

tính tình của Ôn Uyển thì trừ phi là nguyên nhân này, bằng không nàng

thật sự không rõ tại sao Ôn Uyển lại đi một vòng lớn như vậy để rồi lại

buông tha.

Ôn Uyển ừ một tiếng: ” Ông ngoại hoàng

đế nói chỉ cần Tào Tụng vào tam giáp. Nếu ta cũng vừa ý Tào Tụng thì sẽ

nói tới hôn sự này.”

Sắc mặt Hạ Dao bỗng chốc trầm xuống. Nói như vậy tức là Tào gia cố ý không nói nửa câu sau, lại cố ý tung ra tin tức ở lễ cập kê của quận chúa. Hạ Dao cả giận nói: “Quận chúa, sao

người không nói sớm?” Ôn Uyển rầu rĩ không nói tiếp.

Hạ Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành

thép: “Lời này ban đầu người nên nói với hoàng thượng. Nếu như vậy thì

Tào Tụng đã không vào được tam giáp. Tào gia tính toán người, hoàng

thượng cũng sẽ thay người trút nỗi uất ức này.”

Ôn Uyển buồn bực nói: “Ta không muốn vì

chuyện này lại khiến cho cậu hoàng đế đeo trên lưng danh tiếng vì tình

riêng mà làm việc bất chấp pháp luật. Chẳng qua, chuyện lần này đúng là

ta làm có chút không thỏa đáng.”

Sắc mặt Hạ Dao sa sầm lại: “Quận chúa, người có biết chuyện lần này đã đánh mất danh tiếng của người rồi không?”

Ôn Uyển không nói chuyện nữa. Bây giờ thì nàng đã ý thức được.

Hạ Dao tức giận muốn c·h·ế·t, không nhẫn

nại được mà lập tức oán giận mắng: “Người không muốn cả nhà Tào gia c·h·ế·t sạch lại nghĩ đến muốn từ hôn. Kết quả thì sao, đó, người lại để cho

Tào Tụng chủ động từ hôn. Nhưng Quận chúa, những lời này một khi lan

truyền ra ngoài, người có biết rõ sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với

thanh danh của người không? Quận chúa, người làm như vậy chẳng qua là

hại chính bản thân người, thanh danh của người sẽ thối khắp đường phố.

Tiên hoàng dạy người nhiều như vậy, người chỉ học được những thứ này

thôi sao.” Một khi lan truyền ra ngoài thì tất cả thanh danh tốt mà Ôn

Uyển vất vả lắm mới có được đều sẽ mất hết, còn có thể bị mọi người chất vấn.

Ôn Uyển cụp mắt cúi đầu xuống. Nàng cũng ý thức được vấn đề này, cho nên liền nhận ra lần này nàng làm việc quả

thật có chút hoang đường. Lần này nàng bị chọc tức tới nỗi mất đi phương hướng, đánh mất rất nhiều chuẩn mực.

Hạ Dao thấy bộ dáng hối hận của Ôn Uyển

thì giọng nói cũng chậm lại: “Quận chúa, bọn họ dám có lá gan làm ra

những chuyện bậc này thì cũng phải thừa nhận toàn bộ hậu quả.”

Ôn Uyển không có lên tiếng lừa dối, hôm

nay nàng nói ra những lời này thì cũng đã có sự lựa chọn. Nàng tin rằng

cậu hoàng đế sẽ nhanh chóng biết được thôi. Khụ, nhân từ nương tay thì

người bị hại chỉ là bản thân mình. Lại một lần nữa Ôn Uyển thưởng thức

được khổ sở khi nhân từ nương tay rồi.

Sau khi Tào Ngâm được tin tức thì vội

vàng chạy về. Đến khi xác nhận sự thật đã thật sự đoạn tuyệt duyên phận

với Ôn Uyển quận chúa, hắn nghĩ tới chính mình dốc hết tâm huyết trù

tính hơn mười năm, mắt thấy đã sắp thành công, tương lai Tào gia có thể

vào hàng ngũ danh môn phú quý (Tào Ngâm đối với năng lực của Ôn Uyển

cũng đoán được ba phần), lại bị Tào Tụng hủy hoại trong phút chốc. Phẫn

nộ quát: “Ngươi điên rồi. Ngươi tên nghịch tử này. Ngươi điên rồi. Cha

ngươi thiên tân vạn khổ thúc đẩy cửa hôn sự này. Vậy mà ngươi có thể nói không đồng ý, rồi một mình đi từ hôn sau lưng ta sao?”

Tào Tụng kiên quyết nói: “Nàng viết văn

không thông, lại là kẻ lừa đời lấy tiếng, đối với phụ thân bất hiếu.

Một cô gái như vậy sao con có thể cưới được, cha, một cô gái không có

phẩm đức, không tài hoa như vậy thì dù nàng có tiền con cũng không muốn

cưới. Cho dù người có đánh c·h·ế·t con, con cũng không cưới.”

Tào Ngâm cảm thấy trong đầu kêu ông ông, thiếu chút nữa đã không qua nỗi: “Cái gì không có phẩm đức, không có

tài hoa, còn viết văn không thông? Ngươi đến tột cùng nghe được những

chuyện ma quỷ này ở đâu ra.”

“Tự con tra ra. Nàng bất hiếu với cha,

bất kính với kế mẫu, dùng tiền mua chuộc danh nghĩa của Tống Lạc Dương.

Con đã tự mình đi xác nhận, từ nhỏ Ôn Uyển Quận chúa đã không thích thi

từ, thường xuyên nộp giấy trắng. Một cô gái như vậy làm sao có thể làm

ra một bài thơ tốt được. Không có phẩm đức, không có tài hoa thì thôi,

vậy mà còn mua danh chuộc tiếng, lừa đời lấy tiếng, một cô gái như vậy,

con tuyệt không cưới.” Tào Tụng phẫn hận cực kỳ. Hắn cảm giác mình đã bị lừa gạt rồi.

Tào Ngâm vẫn muốn tranh cãi tới cùng:

“Ngươi, ngươi tên s·ú·c sinh này, tài học của Ôn Uyển Quận chúa ngay cả

Tống tiên sinh cùng Hải học sĩ đều ca tụng không ngớt, làm sao có thể

làm ra loại chuyện như ngươi tra được kia. Ngươi bị người tính kế còn

không biết mà vẫn ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi theo ta đi gặp hoàng

thượng, để cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Không được nữa rồi. Hoàng thượng đã

đồng ý giải trừ hôn ước của con cùng Ôn Uyển quận chúa. Cha, cho dù có

như lời cha nói thì con cũng không muốn cưới nàng. Hơn nữa chính miệng

Ôn Uyển Quận chúa nói nàng sẽ không gả cho con. Cha, hoàng thượng đã

không truy cứu, chuyện nên dừng ở đây là được rồi.” Tào Tụng kiên quyết

nói.

“Ngươi. . . ” Tào Ngâm lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

Sau khi Hoàng đế biết chuyện thì sắc mặt có chút âm tàn. Ngay cả di chỉ của tiên hoàng cũng dám giả truyền,

người như vậy sao có thể dùng được? Hoàng đế lập tức nhạy cảm nhận ra có điều không đúng. Tại sao Tào gia lại phải không biết sống c·h·ế·t mà vọng

động như vậy? Chắc chắn là ở đây có chỗ nào đó không thỏa đáng!

Ôn Uyển còn chưa tự kiểm điểm xong thì

đã nghe thấy kinh thành nổi lên lời đồn. Cũng chính là điều mà Hạ Dao lo lắng, có người mượn lời Ôn Uyển nói để kiếm chuyện.

Nghe trong kinh thành đồn đại bài thơ

hoài niệm ngày du xuân mấy năm trước Ôn Uyển Quận chúa làm không phải

do chính Ôn Uyển sáng tác, mà là lấy trộm của Tống Lạc Dương. Một nữ

đồng mới mấy tuổi sao có thể hiểu được ý cảnh như vậy. Mà sau nhiều năm

rồi cũng chẳng có lấy một bài thơ danh tiếng nào khác xuất hiện. Những

chứng cớ này đủ để chứng minh tài năng của Ôn Uển quận chúa chính là lừa đời lấy tiếng, Ôn Uyển quận chúa chính là một người dối trá đến cực

điểm.

Ôn Uyển nghe được tin đồn như vậy thì

tâm tình vốn đang tích tụ liền thoáng chốc bay mất. Dù sao kết quả xấu

nhất cũng đã xảy ra rồi, lần sau nàng làm việc nhất định sẽ cẩn thận

hơn. Lần này nàng mốn nhìn một chút xem người nào có lá gan lớn như vậy: “Đi tra xem, rốt cuộc là người nào tung lời đồn. Hẳn Tào gia cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy.” Rốt cuộc người nào dám trắng trợn gây khó dễ với nàng. Xem ra kẻ thù trong bóng tối của nàng quả thật không ít đây.

Trong lúc Ôn Uyển bị đồn đại lừa đời lấy tiếng thì kinh thành lại truyền ra lời đồn nàng lãnh huyết vô tình, bất nghĩa bất hiếu. Kể từ khi nàng được thăng chức nhanh chóng thì tuyệt

không hề nhớ tới công ơn nuôi dưỡng của phụ thân. Bản thân mình ở trong

phủ quận chúa tráng lệ nhưng phụ thân lại phải đi làm phụ tá cho người

ta (thật ra là một người bạn của Bình Hướng Hi muốn hắn đi hỗ trợ, thật

sự thì không phải làm phụ tá) kiếm tiền nuôi sống một nhà già trẻ. Thậm

chí còn cầm cố cả quần áo của mình. Còn nói Ôn Uyển Quận chúa đối với tỷ tỷ ruột thịt của mình cay nghiệt vô lễ, năm lần bảy lượt ăn h**p chị

ruột.

Tiếp theo lại có lời đồn đãi nói Ôn Uyển thích nhất thiếu niên lang. Kể từ khi thấy Tào tam lang, thấy được

phong thái cùng tài học của Tào tam lang thì xiêu lòng, vì vậy nên mới

có tứ hôn của tiên hoàng đã nói. Mà sau khi Tào Trạng nguyên biết được

bản chất của Ôn Uyển Quận chúa thì lập tức dùng đặc quyền cầu hoàng đế

giải trừ hôn ước. Không tới hai ngày, phố lớn ngõ nhỏ tại kinh thành đều bàn về Ôn Uyển, Ôn Uyển nghiễm nhiên trở thành đề tài câu chuyện của

những chúng tiểu nhân.

Sau khi Ôn Uyển biết được tin tức thì

trợn mắt lầu bầu với Hạ Dao một trận. Hạ Dao oán trách liếc Ôn Uyển một

cái, thấy bộ dáng cười híp mắt của Ôn Uyển: “Không sao cả, ta đã thành

thói quen rồi. Trước kia còn có tin đồn ta tham lam, ích kỷ, hẹp hòi,

bất hiếu, hám tài… vân vân, so sánh với cái này ác liệt hơn nhiều. Hiện

tại còn không phải ta vẫn rất tốt sao. Đi thôi!”

Chính vì vậy nên tin đồi càng ngày càng

không thể tưởng tượng được. Ôn Uyển ra vẻ đàn áp, bắt mấy người chửi bới danh tiếng của nàng. Đáng tiếc là Ôn Uyển có làm vậy cũng chỉ là điển

hình của tiếng sấm to nhưng mưa nhỏ. Cũng chính bởi vậy nên không nói

việc Ôn Uyển trấn áp không có tác dụng mà hoàn toàn ngược lại, không chỉ không trấn áp được mà ngược lại càng thúc đẩy lời đồn càng ngày càng

trở nên nghiêm trọng. Thậm chí cả Ngự Sử cũng chạy tới buộc tội Ôn Uyển.

Hoàng đế giận dữ, lập tức hạ thánh chỉ

truy xét xem bàn tay đen tối của ai ở phía sau. Thánh chỉ của hoàng đế

vừa ra thì cũng không còn là chút vấn đề đơn giản nữa rồi.

Những đại nhân nhận được chuyện này thì

kêu khổ trong lòng. Mà lần này nhân vật chính chịu danh tiếng bên ngoài

là Ôn Uyển thì lại đang ở trong Tiêu Tương quán thoải mái nhàn nhã ăn

nho. Những tin đồn khó nghe bên ngoài dường như Ôn Uyển đều không nghe

thấy.

“Thật ngọt!” Ôn Uyển nằm trên giường vô

cùng tán thưởng mỹ vị của quả nho. Hạ Xảo, Hạ Hương đứng bên cạnh nhẹ

nhàng quạt cho nàng.

Cố ma ma sốt ruột: “Quận chúa, không

biết bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì rồi, sao người có thể không

gấp chút nào vậy?” Khuê dự của một nữ tử thời đại này vô cùng quan

trọng. Thậm chí có người vì vậy mà toi mạng. Nhưng những người này không bao gồm Ôn Uyển.

Ôn Uyển một chút cũng không thèm để ý.

Đến nước này rồi để ý đâu có tác dụng gì, còn không bằng thờ ơ chờ xem.

Chuyện này là do chính nàng gây ra. Khụ, đây chính là cái giá phải trả

khi quá lương thiện. Mỗi một lần mềm lòng, nàng nhất định sẽ rước lấy

phiền toái lớn. Nàng cũng không phải là người có thể dễ dàng dự liệu hết mọi chuyện: “Không vội, trước cứ để mọi người nghe sướng tai thoải mái

đi, thích nói cứ nói, coi như ta làm ra chút cống hiến không phải sao.”

Cố ma ma gấp đến độ giơ chân.

Hạ Dao tới. Hạ Xảo cùng những người khác đều thức thời lui xuống toàn bộ. Sắc mặt Hạ Dao xanh mét: “Quận chúa,

nói người lấy trộm thi từ của tiên sinh, còn có những tin đồn bất trung

bất hiếu cũng đều là do Tư Thông công chúa truyền ra.”

Ôn Uyển rất nghi ngờ: “Tư Thông? Tại

sao? Tư Thông coi trọng Tào Tụng?” Nàng còn tưởng rằng là Tào Tụng

truyền đi. Không nghĩ tới lại là một người hoàn toàn khác. Thú vị thật!

Hạ Dao lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Ôn Uyển lâm vào trầm tư, bề ngoài của

Tào Tụng quả thật là không tệ, lại có danh tiếng trạng nguyên lang vang

dội như vậy, hơn nữa công chúa rất thích gả cho trạng nguyên lang anh

tuấn, triều đại nào cũng đều giống nhau. Cứ nhìn mẹ công chúa của mình

cũng không phải gả cho một trạng nguyên lang giống như gối thêu hoa sao. Tất nhiên, Tào Tụng so sánh với cái gối thêu hoa Bình Hướng Hi cứng cỏi hơn không biết bao nhiêu lần. Đối với tài học của Tào Tụng, Ôn Uyển

cũng không phủ nhận. Quả thật Tào Tụng mới là thật sự, so sánh với người cha hờ lừa đời lấy tiếng kia giỏi hơn nhiều.

Ôn Uyển đoán Tư Thông không thể nhìn

được nàng vui vẻ, hoặc là có tình ý với Tào Tụng. Hẳn là có tình ý với

Tào Tụng rồi, nếu không sao lúc này lại tiến vào xáo trộn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 25: Phong Ba Làm Giả (Hạ)