Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74 :Đắng
Lâm Phàm mặt vẫn bình tĩnh, không có chút ý tứ phản biện bởi đây là sự thật, hắn không biết phản biện thế nào, nên mặt lạnh là tốt nhất.
Còn thuyền đáp xuống, sau đó tắt ngủm ánh sáng đỏ,đồng cơ b·ốc k·hói có vẻ không dùng lại được, đây cũng bình thường, nó chỉ là đồ để tặng trưng cho đẹp nên thực dụng tính rất thấp, thêm vào nó chưa hoàn toàn làm xong nên hỏng sau một lần dùng là điều đưng nhiên.
Mà lúc này ở bên cạnh hắn, cô bé xấu xí kia chỉ ngồi một chỗ đơ ngươi.
"Bịch."
"Thứ này thật có thể ăn sao, ngươi xác định không phải độc dược, và tại sao ngươi nấu ăn mà lại bỏ hết nguyên liệu vào luôn thế hả. "
"Tuy nghe rất thuyết phục nhưng điều này được nói từ một y sĩ chuẩn đoán bệnh như hạch như ngươi nói, rất không đáng tin. "
"Bộ các ngươi là trâu sao? đi lâu như vậy lấy không ra thứ gì để ăn toàn đồ cho động vật ăn cỏ ăn."
"Chỉ vậy thôi, ngươi không tò mò về thân thế thân phận hay bất cứ thứ gì của ta sao. "
"Không có gì ngươi là đồng đội và là bạn ta, nên ai sỉ nhục ngươi thì đáng g·iết, với cả ngươi không cần xin lỗi chút phiền phúc mà thôi ta không để tâm, Lâm Phàm hắn chắc cũng trả để tâm đâu. "
"Bịch."
Nàng uống ừng ực, nuốt lấy nước canh ngon lành, khuân mặt hiện lên một vẻ vui vẻ, hạnh phúc hiếm có.
"Vậy tóm lại các người ngoài cây cỏ, không lấy được thêm đồ ăn nào, tối nay chỉ ăn mỗi rau. "
Chu Bạch không quan trọng lắm nói, rồi cuộc nói chuyện đã kết thúc nhanh tróng.
"Cuối cùng cũng được ăn, đi mấy ngày trời nhịn đói, lại còn phải đánh nhau, ta cái này trúc cơ kỳ tu sĩ kém chút c·hết vì đói rồi. "
Nàng không hiểu vì sao mình lại nghe theo mấy người trộm thuyền này, nàng đã muốn t·ự t·ử, tự nhiên không s·ợ c·hết, liền sẽ không sợ đe dọa, có lẽ do Chu Bạch cứu nàng lên, nên nàng muốn trả ơn một chút trăng, dù rằng có thể nàng không muốn, mhưng nếu đã được cứu thì vẫn cần phải trả ơn mới đúng.
[NẾU TỪ ĐẦU ĐÃ ĂN NHƯ *** THÌ LÀM CÁI MẶT ĐÓ LÀM GÌ, C·H·Ế·T THANH THẢN SAO ***.]
Linh Mộng phồng má không phục nói.
Sau đó hắn cùng 3 người khác bị t·ra t·ấn bởi vị đắng mà tường tế bào trong cơ thể như đều có thể nếm được, vị giác báo hỏng, cơ thê điên cuồng sùi bọt mép co giật.
Hạo Thiên ngơ ngác nằm một lúc sau, chỉ có thể nhìn trời hắn hôm nay tự nhận xui xẻo, muốn bắt cái mĩ nhân về thì thủ hạ bị g·iết sạch, thuyền b·ị c·ướp, muốn trút giận với thuộc hạ thì lại ngặp phải sát thủ giả dạng, hắn lúc này mệt mỏi, hắn thở dài, bất lực hết muốn trả thù luôn.
Chu Bạch lúc này, nhìn về hai đứa trước mặt, nhìn thứ họ mang về, khóe miệng co quắt.
"Vậy ngươi tự ăn thử xem. "
"Hụ."
Nhưng rồi lại có vấn đề xảy ra, Chu Bạch sẽ không nấu ăn, Lâm Phàm chỉ biết nấu thuốc, cuối cùng Linh Mộng xung phong làm việc, kết thúc tranh cãi về bữa ăn.
Mà cô bé kia chỉ yên tĩnh nhìn bọn hắn không nói gì, nàng lâu lâu sẽ nhìn Linh Mộng ánh mắt vô thần có đôi lúc sẽ hiện một vẻ ước ao lóe lên,rồi lại dập tắt.
Chu Bạch thấy vậy liền an ủi, gật đầu nói.
"Ừm ta đồng ý cô nương nên thử độc. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mộc tộc mới không phải cây, chúng ta chỉ dựa vào cây để sống thôi bao ngồm cả ăn, còn tại sao toàn phàm vật thì đương nhiên không phải sao ta lại không phải y sư làm sao được như Lâm Phàm. "
Linh Mộng bước lên trước trách cứ, Lâm Phàm ngật đầu đồng ý.
"Ăn đi cho ngươi. "
"Bịch."
. . . . . .
Mà Lúc này Chu Bạch bọn người cũng đã đáp vào một hòn đảo .
Chu Bạch bóp bóp mũi, xoa huyệt thái dương, rồi mệt mỏi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lâm Phàm, tại sao ngươi toàn mang về thảo dược linh dược vậy, bộ trên đảo không có thứ khác sao ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ọc, ọc, ọc. "
Trời đã tối trong rừng đã có thể nguy hiểm, Chu Bạch đành chỉ theo bọn người này ăn chay một ngày vậy.
Linh Mộng nhìn Chu Bạch khuân mặt một chút, sau đó không thấy hắn, nói nữa bèn hỏi.
Lục Uyển cũng thăng, nhưng nàng khác với mọi người ở đây, khuân mặt nàng Toản lên hạnh phúc.
Mà lúc này một tiếng kêu rống của bụng truyền đến, là Lục Uyển nàng đã mấy ngày không có thứ gì bỏ bụng rồi, lúc này thấy đồ ăn cho dù không đẹp mắt lắm, cũng thèm chảy nước miếng.
Rất nhanh đã tới trời tối, ánh trăng lên cao, sao sáng lung linh.
Hòn đảo Chu Bạch đáp xuống lần này khá bình thường, có hoa có cỏ, động vật khá nhiều, chỉ là không có người mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"KHÔNG TỐT CÁI ĐẦU CÁC NGƯƠI ĐỒ ĂN TA NẤU CÒN CÓ THỂ HẠI NGƯỜI SAO. "
"Ngươi cái tên lười biếng này không có quyền kêu ca. "
"Úc, ục ục, ục. "
4 người ở trong rừng, giật giật bị lên cơn co giật động kinh, chuyện này diễn ra liên tục 1 ngày một đêm
"Không hứng thú, ở đây trả có quá khứ mơ hồ, nếu bây giờ ngươi khai ra quá khứ vậy chúng ta cũng phải khai theo nếu không rất không công bằng, như vậy phiền phức lắm, ta chỉ biết bây giờ các ngươi là đồng đội là thuyền viên của ta thế thôi. "
Lâm Phàm khuân mặt vẫn bình tĩnh không biến, ngật đầu.
{Cầu Hoa Tươi. }
Sau đó hắn ngục, sùi bọt mép ngục, thân thể tê rần, nước bát canh chảy ra từ miệng, khuân mặt co quắt đến cực hạn vì đắng,canh không có độc, nhưng mùi vị như đấm thẳng vào vị giác khiến não hắn bị đơ, đây thân kinh đều bị quát lại, cơ thể quắt theo.
Lục Uyển tiếp nhận không do dự, ăn vào, nàng không sợ hãi bị hại, bởi vì họ hại nàng không được bất cứ thứ gì cả, nàng căn bản là trắng tay, trừ khi họ có cái gì đam mê đ·ánh đ·ập nàng, vậy nàng cũng chả thể phản kháng, nên không cần sợ hãi.
"Vậy còn ngươi tại sao ngươi lại toàn lấy lá cây với rau là sao ? Lâm Phàm ít nhất còn lấy về linh dược, ngươi lấy mấy cái không chút bổ dưỡng rau này về làm gì. "
"Được rồi được rồi, Mộc tộc ăn cây cỏ nghe nó vẫn hư cấu như việc cây ăn cây ý, còn nữa rau thì rau tại sao phải là phàm vật. "
Cả nhóm Chu Bạch ngồi nghỉ ngơi, ở giữa họ có một đống lửa, trên đó có một cái nồi chính là bữa tối của họ tối nay, sau một lúc, xem thời gian trờ đợi còn có vẻ lâu.
"Rau thì sao, ta là tinh linh Mộc tộc đương nhiên là ăn rau rồi. "
Nhưng là khi nhìn đến màu sắc đen ngòm của cái nồi canh này, cả 3 đều đứng im không động đũa.
Không ai lại nói chuyện,nhưng họ đã quan hệ đã có vẻ gần hơn sau vụ này,trong màn đêm yên tĩnh, cuối cùng thức ăn cũng chín.
Trời lúc này vừa vạn tờ mờ tối, vì thế nhóm bọn hắn liền chia ra tìm chút đồ ăn Linh Mộng đi bên trái đường, bên phải là Lâm Phàm, còn đường giữa không ai đi, Chu Bạch không định đi làm việc, hắn muốn lười một ít dạo này quá mệt mỏi rồi.
Cảm giác của hắn bây giờ miêu tả bởi một từ, (ĐẮNG) .
"Động vật là có, như thân là y sư của thuyền, ta không kiến nghị ăn nhiều thịt động vật thường,nó nhiều tạp chất không giống với linh thú có dinh dưỡng, không nên ăn nhiều có hại cho sức khỏe. "
"Đúng."
Lâm Phàm lắc đầu,lấy tay đẩy cái mắt kinh Chu Bạch tặng, bình tĩnh giảng giải như một vị y sĩ chuyên nghiệp nói.
Chu Bạch mở ra cái nồi,lấy cái muỗng múc ra từng cái bát, để ở một cái bàn mới lấy ra.
Chu Bạch đau đầu sau đó quay ra nhìn Linh Mộng hỏi.
Chương 74 :Đắng
Mà Chu Bạch nhìn nàng ăn ngon vậy, liền không chần chừ nữa, hắn đang đói, liền múc một bát đầy cho vào mồm nuốt.
Cực đắng, đây là một cái vị mà con người bình thường không thể cảm nhận được, lưỡi hắn tê rần canh vào cổ họng, lại không chảy vào nổi dạ dày, não hắn đang kháng nghị muốn đấm nhau với dạ dày nếu nó dám cho thứ đó chảy vào bụng,những n·ộ·i· ·t·ạ·n·g khác đang ngào thét tường tế bào của hắn như nếm đươc vị đắng này, hắn ngục xuống.
Linh Mộng, Lâm Phàm.
Sau đó mặt hắn cứng luôn, rùng mình.
Linh Mộng hơi do dự một lúc, nhìn về Chu Bạch, sau đó như hạ quyết tâm gì hỏi hắn.
"Này Lưu Phi cảm ơn ngươi vì sáng hôm nay giúp ta đánh tên béo kia, cũng xin lỗi các ngươi vì kéo các ngươi vào phiền phức, đáng lẽ ra ta muốn làm chút bất ngờ niềm vui cuối cùng lại thành như vậy. "
Chu Bạch nghe vậy cằng nhức óc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Bạch thấy vậy, liền không suy nghĩ nhiều, múc thêm một bát đưa cho Lục Uyển.
Linh Mộng nói đến đây, hơi xụ mặt xuống.
"Ta hừm sẽ ăn nhưng canh còn nóng chờ một chút đi. "
Hắn lấy ra một cái nghế dùng để nghỉ mát, bắt đầu lười biếng.
"Bịch."
Hắn lại tiếp tục công cuộc cá ướp muối của mình, nằm trên đùi mĩ nhân thư giãn.
Chương 73
[Hazz, thôi vậy bỏ qua đi ta mới lười trả thù đâu nếu ngặp thì g·iết, còn không lười tìm, mĩ nhân lấy đâu trả có, thuyền thì đúc lại là xong, còn tên sát thủ thì ừm, sát thủ nào ai biết gì đâu. ]
Chu Bạch cố ngoáy đầu lại, thì đã nhìn thấy Lâm Phàm cùng Linh Mộng cũng ngục, bọn họ không khá hơn hắn chút nào, toàn bộ sùi bọt mép, mặt co quát khó coi.
Chu Bạch lại á khẩu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.