Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129: Ta là . . . .
"Hử đưa ống nhòm cho ta."
"tốt,vậy thỏa thuận đã ký kết,những điều cần làm ta cũng đã nói phía trước,đến Đăng thiên chiến các ngươi đứng về phía Long tộc là được."
"Xin ngài công tử,ta không thể được,ta đã có chồng ngươi làm ơn tha cho ta làm ơn cho ta về nhà."
Trên mặt biển ngơn sóng,lúc này đang có một đoàn thuyền rẽ sóng mà đi,đi đầu bao xung quanh là thuyền dần trận hai bên, là hơn 100 chiếc thuyền lớn gỗ có hai cánh buồm có màu xanh dương cùng trắng chỉ tề, lá cờ với hình một con chim hải âu xanh,thêm dòng chữ phía dưới,nghi hai chữ rõ ràng "Hải Quân." Bay trong gió.
Tên béo liếc nhìn tên này,hắn không thích nhất là ai đẹp trai hơn hắn,nhưng tên này thái độ rất tốt,làm hắn rất hài lòng.
Tên nhìn có chí nhan trí mặc vội phất tay nói.
Một tên béo kéo lấy một vũ nữ tuổi khoảng 30 dáng người đầy đặn xinh đẹp,mặc kệ nàng dãy dụa.
Đột nhiên một giọng nói cắt đứt cuộc hội thoại,một người đàn ông trung niên nước da vàng,tóc trắng,khuôn mặt uy nghiêm,có vài vết sẹo,thân khoác áo choàng hải quân,có quân huy ở trên ngực hắn.
"KẺ ĐẾN LÀ AI MAU XƯNG TÊN."
Mà lúc này câu bé có vẻ không ngạc nhiên về việc đợt t·ấn c·ông đầu tiên bị hóa giải dễ dàng,hắn nắm lấy dây đu nhảy xuống boong tàu.
Chương 129: Ta là . . . .
"Bộp."
Từ trên buồm của chiếc thuyền ấy,một cái cậu bé mặc bộ đồ hải tặc rách nát bay trong gió,để tóc dài kết lại,bụi bặm,răng có mấy cái bị bọc vàng,đội chiếc mũ thuyền trưởng,một tay trái giữ mũ để không bị gió thổi bay,nhìn về đoàn thuyền phía trước.
"TA LÀ JACK,THUYỀN TRƯỞNG JACK SPARROW ."
Đông Nhất thiên quả quyết.
Máu chảy từ khóe miệng nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trước tiên ta muốn hỏi lại,tây hải thật sự muốn cùng 3 đại dương khác là địch sao."
Con thuyền lại càng ngần phó đô đốc càng nghe rõ hơn âm nhạc hào hùng ấy chiếc thuyền này tiếp cận bọn hắn rất nhanh,dù rằng kích thước vô cùng to lớn.
"Không cần khách khí,Hạo gia chủ cứ thoải mái đi."
Một tiếng bạt tai vang lên,vũ nữ ngã xuống.
"Phó Đô Đốc."
Chương 129:
"Mẹ nó tí ngã mà pháo thời trung cổ thật đủ điếc tai."
Nơi nó đi qua nước biển bị rẽ ra,gợn sóng.
Tiếng nhạc dừng lại,tất cả những tên đang ngồi ở trên thuyền đến nhìn về tên béo.
"Nguyên công tử bớt giận,ngài sao lại tự mình ra tay,không phải làm bẩn thân thể quý phía của ngài sao."
"Rào rào . . . "
"Là hải tặc,RA LỆNH CHO TẤT CẢ CHUẨN BỊ SẴN SÀNG CHIẾN ĐẤU."
Có mấy tên đứng ra,vây quanh tên béo,nhưng không phải để anh hùng cứu mỹ nhân,mà khom lưng,cười nịnh nọt nói.
Lật tức cả đoàn thuyền được bao bọc bởi hai lực,một lớp nước biển ngăn chặn đ·ạ·n pháo bay tới.
Trong phòng khách.
"cấm bình luận,Đô Đốc mệnh lệnh không phải thứ cách ngươi lên án."
"tùng tùng tùng~ tung tung tùng tung tưng tưng tưng từng từng tưng. . . ."
Hạo Luân có vẻ không quá ngạc nhiên,như viết rõ Đông Nhất thiên sẽ không từ chối.
Những vũ nữ khác nhìn nàng bị kéo đi mà quỳ xuống run rẩy,không dám thở mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nhìn vào màn sương đen mờ mịt của Tây hải,từ trong màn sương hiện lên là một con tàu đen tuyền huyền bí từ thân đến buồm,nó như một chiếc thuyền vừa thoát khỏi bị đốt rụi,với ba cánh buồm tả tơi,rách nát,lá cờ đầu lâu xương chéo rách nát bay trong gió từ từ lộ ra sau màn sương đen.
Trên thuyền là những lính hải quân mặc quân phục trắng có những họa tiết xanh tô điểm,tay cầm theo vật giống s·ú·n·g đứng thành hàng chờ lệnh.
"Tiếng nhạc từ đâu tới ."
Tên béo nghe vậy giận dữ quát.
Hạo luân gật đầu.
"toàn lũ phế vật quả nhiên tây hải quý tộc giống như lời đồn không hiểu sao đô đốc lại muốn chúng ta bảo vệ mấy tên này."
Nó từ từ thoát ra khỏi màn sương,để lộ ra hình dáng khổng lồ hơn 50 mét của nó phải biết thuyền của bọn hắn to nhất mới có hơn 30 mét thôi đây là to ngần gấp 2.
Hắn chỉ về phía đoàn thuyền của phó đô đốc.
trên đại dương tây hải.
"Vậy tốt,ta vào luôn vấn đề chính,Đông gia đã có câu trả lời chưa,liên minh với Long tộc chứ."
Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc liên tục truyền đến.
Màn dạo đầu là vậy,sau đó Đông gia liền truyền khắp việc này.
Dưới biển không thể thấy nhiều sinh vật sống,chỉ có lắc đác mấy con cá có hình thù biến dạng.
"Tiếp tục đi,đừng làm mất thời gian của công tử sao có thể vì một nữ nô mà làm mất cuộc vui chứ."
. . . . . .
Một tên trong đó nhùn có chút nhan trí,lấy ra khăn tay dâng lên tên béo.
"Báo Thưa Phó Đô đốc đang trước cách 100 mét có một con thuyền không xác định đang tới gần."
Đông Nhất thiên im lặng,thật lâu,rồi mới thở ra.
Thế là bữa tiệc này tiếp tục.
Một tiếng hét giận dữ đánh tan đi bữa tiệc của bọn người này.
"Rõ."
Nước biển ở đây có màu đục đen,khí trời tăm tối,trong không khí thoang thoảng mùi hôi,mây đen hay khói bụi đã che khuất ánh mặt trời.
Hai tên lính binh nhất nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh.
"Đùng đùng . . ."
Còn được bao bọc bảo vệ ở giữa lúc này là 10 chiếc thuyền như được mạ vàng,được đính lên đủ thứ quý giá,ko có cách buồm thay vào đó là nó dùng 100 cái mái chèo lớn ở hai bên mạn thuyền làm sức đẩy.
"Tưng tưng tưng . . . . .tùng. . "
Những nữ nô dù rất sợ hãi,nhưng mà vẫn phải cố mà nhảy múa,tiếng nhạc tiếp tục vang lên.
Cha của Đông Lăng,Đông Nhất Thiên hai người ở gần nhau khuôn mặt gần như giống nhau như một khuôn đúc ra,ngoài trừ việc Đông Nhất thiên mặc một bộ nho sam,với hơi già dặn chút thì ngần như khó phân biệt, ngồi ở trong phòng sách,trước mặt hắn là đủ loại tranh vẽ,một bộ ấm trà,cùng giấy bút để ngăn nắp.
Có lẽ do nàng không thích nơi đông người.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn mấy người giờ đang đi chơi,nhà Chu Bạch chỉ coi đây là chuyến du lịch gia đình thôi,nên không quan tâm lắm đến vấn đề t·ranh c·hấp, kết minh của thiên hải giới,Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn lại bị kéo đi mua đồ,dạo chơi,ngắm cảnh, với Linh Mộng mẫu thân,Long Sương Sương,thậm chí Hạo Thiên cũng đi theo,cả lâm còn Lục Uyển thì xin ở lại thuyền.
"Hừ thật cụt hứng,người đâu mang nó đi,đến dưới thuyền làm nô lệ để chèo thuyền đi."
"Mẹ nó,con điếm này,ngươi dám phản kháng."
"PHÒNG THỦ,HẢI TẶC ĐỘT KÍCH. . "
Trên thuyền có những vũ nữ đang nhảy múa với bộ quần áo quyến rũ nhưng tên quý tộc đang ăn chơi thưởng thức thân thể nóng bỏng của vũ nữ.
"Đúng ngươi cũng nên biết,tây hải lúc này đã bắt đầu vi phạm hiệp ước,bắt đầu trắng trợn đi vào vùng biển khác,săn bắt c·ướp giật tài nguyên không kiêng nể,con ngươi cũng vừa chứng kiến một tên tây hải đó."
Sau khi nàng bị kéo đi,tên béo vừa rồi ngồi lại trên ghế,khiến cái ghế trùng xuống.
Đ·ạ·n pháo bị chặn lại,rồi nổ ở trên không trung rơi xuống nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tên lính nghiêm chỉnh đáp.
. . . .
"Không vấn đề ."
Tên béo nhìn lại vũ nữ khinh bỉ,lấy khăn lau đi bàn tay mình rồi ra lệnh.
Hắn goáy goáy tai.
"Im Lặng."
"Chịu thôi ai biết đô đốc nghĩ gì đâu."
"Đã lâu không gặp,Đông gia chủ."
Đang nói chuyện là hai tên lính hải quân ở trên thuyền.
Phó Đô Đốc kéo ra cái ông nhòm xếp trồng, nhìn vào chiếc ống nhòm xếp.
Khiến hai người thân thể căng cứng.
Hạo Luân ngồi phía đối diện hắn .
phó đô đốc cảnh giác quát hỏi,không có kẻ ngu nào đi t·ấn c·ông quân đoàn hải quân mà không có chuẩn bị,vì thế hắn sẽ không có lỗ mãng t·ấn c·ông,dù rằng đối phương chỉ có một chiếc thuyền.
Mà lúc này đột nhiên có tiếng nhạc,một âm thanh hào hùng áp chế cả đi những tiếng đàn khúc ở trên thuyền của bọn quý tộc tây hải.
Rồi bước lên mũi tàu ngạo nghễ và trả lời .
Đông Lăng cười nhẹ,tự rót lấy hai ly trà một đưa cho Hạo Luân,một đến cho mình.
Thuyền hắn rung lắc dữ dội,khiến Cậu bé đứng không vững,có chút lảo đảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên boong thuyền nhìn không giống t·àu c·hiến mà giống tàu du lịch hơn,bởi trên đó có cả hồ bơi,bàn ăn,ghế ngồi,bàn ăn,rượu và đồ ăn,tiếng nhạc du dương truyền khắp .
Vị Phó đô đốc này nhìn bọn hắn.
"Không làm ơn tha ta ra không . "
Rồi đ·ạ·n pháo lật tức theo cái chỉ tay của hắn hơn 30 đ·ạ·n pháo được bán ra về phía đoàn thuyền.
Chiếc thuyền to lớn truyền lên thứ âm nhạc hào hùng,rung động cả đại dương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được rồi,ta đồng ý,tuy không biết mấy tên ở tây hải nghĩ gì,nhưng ta không thể để chúng tác quái,hơn nữa,bọn tây hải có vẻ còn đang hợp tác với hội phù thủy biển nên không cần phải nhân nhượng."
(Cầu Hao tươi.)
Ở dưới thuyền không chỉ đơn giản là làm chèo thuyền,mà người một khi bị nhốt xuống đo chưa từng thấy có ngày ra ngoài,cả đời chỉ ở trong thân thuyền đến c·hết.
Đông nhất thiên ngưng trọng nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.