Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: Gặp cha anh
Chỉ vài phút, hai người hiểu ý buông nhau ra, cố gắng điều chỉnh hơi thở sau cơn dao đ*ng t*nh cảm.
Thấy Lê Mạn bước vào, anh đặt sách sang một bên, nhàn nhạt cong môi: "Tiểu Mạn đến rồi? Ngồi đi."
Anh đưa đũa cho cô.
"Tủ quần áo trong phòng ngủ chính, mặc giản dị một chút, ít hở hang." Giọng anh trầm trầm.
Cũng là lần đầu tiên, cô được tiếp cận gần hơn với Tống Khinh Thần trong trạng thái làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Mạn chủ động kéo dài nụ hôn này.
Lê Mạn giả vờ dữ tợn giật lấy kính mắt của anh, cô nhỏ con, phải nhón chân lên, ghé sát tai anh, thì thầm dịu dàng: "Háo sắc mà toàn nói lý lẽ."
Đó là một phòng nghỉ phong cách tối giản kiểu Trung Hoa, diện tích không lớn nhưng sạch sẽ ngăn nắp.
Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng chất liệu vô cùng mềm mại và tinh tế.
"Ngài như vậy, tôi thật sự không thoải mái lắm." Cô cười ngượng, giống như một học sinh ngoan ngoãn.
"Thử xem cơm của nhà ăn anh thế nào. Em thích đồ ngọt, nên anh đã chuẩn bị thêm phần này cho em."
Dù biết rằng phim hài sẽ dễ kiếm lời hơn, nhưng vì đam mê cá nhân, cô sẵn sàng từ bỏ miếng bánh béo bở trước mắt để chọn lấy con đường thanh đạm.
Dự án đầu tư lần này là một bộ phim chính luận, dùng làm phim chào mừng.
Anh ôm cô: "Em ăn mặc giản dị, nhưng lại đẹp rạng ngời."
"Qua đây ăn trưa." Giọng người đàn ông trầm ổn như dòng suối chảy, ngắn gọn mà dứt khoát.
Tống Khinh Thần đang ngồi trên ghế sofa, chăm chú lật xem quyển Tư Trị Thông Giám bản chữ phồn thể trong tay.
Tống Khinh Thần lắc đầu, bước tới nắm lấy tay cô: "Lá gan nhỏ như vậy? Ngày mai gặp cha anh, em còn nói được lời nào không?"
Lê Mạn không hề biết, chính sự kiên định và thế giới quan của mình lại vô tình phù hợp với địa vị của nhà họ Tống – một gia tộc danh giá trong giới quan chức. Điều này càng giúp cô được thêm điểm cộng trong mắt họ.
Khoé môi người đàn ông hơi nhếch lên: "Ăn cơm đi."
Một học kỳ thực tập tại Hoa Tân Xã, tiếp xúc toàn những sự kiện chính trị lớn, giúp cô mở mang tầm mắt, học được cách nói chuyện đúng mực. Danh bạ liên lạc của cô cũng có thêm nhiều mối quan hệ trẻ trong giới chính trị - kinh tế, bớt đi sự non nớt ngày nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài câu nói khiến cô lập tức trở lại trạng thái bình thường.
Ngày mai, cô sẽ gặp cha anh.
Vì đang đọc sách, gương mặt nghiêm nghị tuấn tú của anh có thêm một chiếc kính gọng vàng, che đi đôi mắt thâm sâu sắc bén, chỉ còn lại phong thái nho nhã.
Lê Mạn bật cười vui vẻ.
Cô nói: "Xin lỗi."
Là lời xin lỗi vì chút suy nghĩ vụn vặt, không đáng có trước tủ quần áo khi đến đây.
Và thế gian này, khi đánh giá một người, thường sẽ dựa vào những gì họ đã làm để đưa ra kết luận toàn diện.
Tống Khinh Thần làm gì cũng không đơn giản.
Ngay cả "ngài" cũng dùng rồi sao?
Dọc đường, họ đều gật đầu chào hỏi Kỳ Yến, đồng thời cũng mỉm cười lịch sự với Lê Mạn, nhã nhặn và có chừng mực.
Lê Mạn nhìn bữa cơm trước mặt, đôi mắt ánh lên tia sáng long lanh, tựa như có hơi nước dâng tràn.
Trong thể chế, việc nói năng lung tung hay bàn tán về người khác là điều cấm kỵ. Những người đàn ông, phụ nữ trong bộ vest chỉnh tề, ai cũng mang dáng vẻ vội vã và hiệu suất cao.
Cơm đã được dọn sẵn trên bàn, đựng trong hộp giữ nhiệt đơn giản như bữa ăn gia đình.
Bên kia chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn.
Những lời bông đùa ấy, có khi nào cũng là cách để cô thử thăm dò lòng anh?
Cô luôn có cảm giác anh lúc gần lúc xa, như một ngôi sao cô vươn tay mãi không tới, như làn sương cô không thể nắm chặt.
"Không hợp khẩu vị à?" Anh gắp miếng cá trong phần ăn của mình sang cho cô.
Mẹ cô – Lê Ngọc Phân, từng nói với cô rằng, tất cả những thứ này đều do Tống Khinh Thần mua từ khắp nơi mang về.
Trước khi cô rời đi, anh đưa cho cô một cuốn sách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nhìn thấy ánh lệ trong đôi mắt cô.
Một bữa cơm, một cuốn sách – từng chi tiết đều ẩn chứa thâm ý.
"Vào đi."
Trước bữa trưa, Lê Mạn gửi bản thảo cho Trì Vị.
"Ồ, lúc nào anh cũng đúng hết."
Tống Khinh Thần khẽ cười, đứng dậy đi về phía cô: "Đói chưa? Đi, rửa tay trước đã."
Cúp điện thoại với Trì Vị xong, ngay sau đó, Tống Khinh Thần gọi đến.
Lê Mạn hơi đỏ mặt: "Chủ tịch Trì quá khen rồi."
Chiếc xe Hồng Kỳ chạy vào sân, Kỳ Yến từ ghế lái bước xuống, ăn mặc chỉn chu, lễ độ nói: "Cô Lê, cô đã chuẩn bị xong chưa?"
Kỳ Yến đưa cô đến một cánh cửa, nhẹ gõ: "Anh Tống, là tôi, Kỳ Yến."
"Không có đâu." Cô để mặc anh vu.ốt ve khuôn mặt mình, đợi anh buông ra thì chủ động ôm lấy anh, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi mỏng mím chặt kia.
Hành động tưởng như vô tình ấy lại giúp cô nâng tầm giá trị bản thân, vì đi theo dòng chảy chính luận sẽ giúp cô có thêm nhiều lợi thế về mặt hình ảnh.
Xem ra anh ta cũng hài lòng.
Nụ cười trên mặt Lê Mạn lập tức tắt ngấm, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: "Bị anh phát hiện rồi, em giả vờ đấy. Mục đích là để... trói chặt anh lại."
Lê Mạn vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng của Trì Vị: "Miễn cưỡng chấp nhận được, không phải do lão Tống kiểm duyệt giúp đấy chứ?"
Người đàn ông đang ở bồn rửa tay, nghiêm túc rửa tay cho cô, vừa trêu chọc: "Bàn tay nhỏ mũm mĩm, nắm thì êm, dùng cũng rất thích."
"Anh chỉ háo sắc với người phụ nữ của mình, có gì không đúng?"
Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi đó – khu hành chính nghiêm trang và hùng vĩ, đứng sừng sững giữa thiên nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Áp lực vô hình từ anh khiến cô theo bản năng trở nên căng thẳng.
Lê Mạn nhìn tên tác giả: Tống Hiến Mân.
Vẫn là sơ mi trắng, quần tây đen, hai chân vắt chéo ung dung.
Cô đọc cuốn sách của Tống Hiến Mân, không bỏ sót một chữ nào – và thuộc làu từng câu từng chữ...
Và Lê Mạn dường như cũng hiểu được tâm tư của anh.
Cô đảo mắt, bật ra hai chữ: "Nguyên tác."
Có một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng.
"Anh Tống, cảm ơn anh vì đã sẵn lòng để em bước vào cuộc sống của anh."
Cô và anh đều có ba món chay, một món mặn, một bát canh. Riêng phần của cô có thêm một đĩa trái cây và bánh ngọt.
Lê Mạn nắm lấy tay anh.
Cô khéo léo dùng mái tóc dài che đi biểu cảm của mình.
Cô rất ngoan, nhưng không có nghĩa là không có suy nghĩ riêng.
Lúc ấy cô mới hiểu ra, hóa ra tình yêu luôn đi kèm với sự chiếm hữu, không ai có thể giữ được tâm thái bình thản tuyệt đối.
Cô đáp: "Được."
Ở nơi đầy chính khí như vậy, điều cô cảm nhận rõ nhất chính là: Dù ai có giọng lớn thế nào, khi bước vào vùng đất uy nghiêm này, cũng sẽ tự động hạ thấp giọng, trở nên lịch sự và cẩn trọng.
"Về đi, tối đợi anh về nhà." Gương mặt anh đã khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày, chỉ có ánh mắt là vẫn còn đọng lại sự chiếm hữu dành cho cô.
Trong thế giới đầy mùi tiền này, cô vẫn muốn giữ lại một phần kiêu hãnh của người cầm bút.
Cúp máy, Lê Mạn đứng yên một lúc lâu.
Lúc trước, cô còn lo lắng không biết nên đối mặt thế nào, nhưng đến nơi rồi mới thấy, sự lo lắng ấy hoàn toàn thừa thãi.
"Vậy thì được, nghe theo sếp Lê." Trì Vị khẽ cười, giọng điệu hiếm khi mềm mỏng như vậy.
"Em đợi anh." Cô khẽ mỉm cười, vẫy tay chào rồi theo Kỳ Yến rời đi.
Đôi môi họ quấn lấy nhau, nồng nàn và sâu lắng.
Điện thoại của người đàn ông vang lên sau mười mấy phút.
Nhưng khi tay vừa vươn ra, cô lại thấy mình đang suy nghĩ linh tinh.
Chương 98: Gặp cha anh
Mặc lên người, giống như được đo may riêng cho cô, vừa vặn đến mức hoàn hảo, tôn lên từng đường nét quyến rũ đầy tri thức của cô.
Sau một lúc trầm ngâm, Tống Khinh Thần chậm rãi nói ra hai chữ: "Rất tốt."
Cô thử lật xem cỡ quần áo, muốn biết chúng có phải đều là cỡ S phù hợp với mình hay không, hay có nhiều kích cỡ khác nhau, dành cho những người phụ nữ khác?
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, sự tự tin này không phải tự nhiên mà có, mà nhờ vào những ngày thực tập vất vả.
Cô tiện tay lấy một chiếc sơ mi trắng, váy đen.
Tủ quần áo trong phòng ngủ chính có một ngăn ẩn. Lê Mạn mở ra, bên trong là một phòng thay đồ dành riêng cho phụ nữ. Từ áo khoác đến đồ lót, phụ kiện, mọi thứ đều đủ đầy, toàn bộ là tông lạnh.
Đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
"Chưa chắc đâu." Lê Mạn khẽ cong môi cười.
Anh nhẹ nhàng véo má cô: "Dù em khóc rất đẹp, nhưng nếu khóc nhiều quá, người ta lại nghĩ rằng từ khi theo anh, Lê Mạn chẳng học được gì, ngoài việc biết khóc. Như thế chẳng phải rất ấm ức sao? Hửm?"
"Xem trước đi. Chiều nay anh có cuộc họp, em về nhà trước nhé." Giọng điệu anh bình thản, như thể chỉ tiện miệng dặn dò.
"Em..." Lê Mạn cười tinh nghịch: "Vậy em quấn mình vào kén luôn nhé? Chỉ để lộ mặt thôi."
Tống Khinh Thần khẽ cười: "Lê Mạn, kén? Em thật sự ngây thơ, hay giả vờ ngây thơ hả, hửm?"
Lê Mạn đi ra, ung dung trả lời: "Cảm ơn thư ký Kỳ, đi thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi chiều hôm đó, Lê Mạn đóng cửa thư phòng tại Thất Hào Viện, không bước ra ngoài.
Người như anh, nếu chưa hoàn toàn tin tưởng, thì sẽ không bao giờ để người khác bước vào đời tư của mình.
Tống Khinh Thần quá sâu sắc, khó đoán, còn cô mang theo sự trẻ con của tuổi hai mươi, chỉ muốn nhìn thấy trái tim anh.
Lê Mạn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.