Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89: Mà sự náo nhiệt ấy không dành cho cô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Mà sự náo nhiệt ấy không dành cho cô


"Không hẳn, tôi đâu có chờ ai." Lê Mạn cười gượng.

Cô lặng lẽ rời khỏi sảnh tiệc, đi ra sân.

Ngước mắt lên, cô thấy Diệp Tri Thu đứng cạnh Tống Khinh Thần, những người trong phòng đều đồng loạt nâng ly chúc mừng, tạo ra một khung cảnh chẳng khác nào cô dâu chú rể đang kính rượu khách mời vậy.

Hai anh em nhà họ Diệp – Diệp Quân Dật và Diệp Tri Thu – bước xuống xe.

Tống Khinh Thần gật đầu, lấy lại điện thoại, lịch sự chào mọi người rồi rời đi mà không ngoái đầu lại.

Tống Khinh Thần phong thái đĩnh đạc xử lý xong đám người cố ý gây náo loạn, sau đó quay lại nhìn vị trí góc phòng, nhưng cả ba người đều đã biến mất.

Hiện tại, ông cụ Diệp vẫn đang tại vị. Chuyện điều chuyển công tác của Tống Hiến Mân đến Bắc Kinh cũng không thể thiếu sự hậu thuẫn của ông.

Nếu bảo rằng anh và Lê Mạn đang yêu nhau, thì cho dù Trì Vị có tra tấn tại chỗ, anh cũng sẽ không thừa nhận.

Diệp Tri Thu cầm theo một hộp quà không lớn lắm, bên trong là bức thư họa mà ông cụ Diệp dặn mang đến tặng Tống Khinh Thần.

Dù sao cô ta cũng chỉ dám lẩm bẩm nhỏ, không dám nói thẳng. Huống hồ, lúc này Diệp Quân Dật đã sải bước đi mất rồi.

Chỉ là khi lấy điện thoại, Trì Vị lại cố tình không đưa.

Cả hai đều đã uống rượu, lửa giận dễ bùng lên, lý trí cũng không còn vững vàng.

Chỉ đành nhăn mặt như bị đau răng, tức tối lầm bầm: "Lão Tống đúng là con lừa bướng bỉnh, không đâm vào tường thì không quay đầu."

Không hề có cảm giác lạc quẻ.

Viên Lượng dùng cả hai tay xoa nhẹ cho cô, nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô, nói khẽ: "Mình đi nhé?"

Nhưng lời đến bên môi lại bị cô nuốt xuống, chỉ có ánh mắt sáng rực lên vì mong đợi là chân thật.

Diệp Quân Dật vừa đi về phía trước, vừa liếc thấy Lê Mạn đang ngồi một mình trên ghế đá trong đình nghỉ chân.

Diệp Quân Dật ngồi xuống đối diện cô, im lặng giây lát rồi nói: "Những dịp như thế này vốn không dành cho cô. Cô bao nhiêu tuổi chứ? Đi lẫn vào vòng tròn toàn quyền quý như thế? Chỉ cần họ bộc lộ chút tâm cơ, Lê Mạn, cô sẽ bị cuốn đến không biết đâu là phương hướng."

Liên quan đến danh dự gia tộc, tình cảm cá nhân đều phải gác lại.

Huống hồ, có thể giải thích được không?

Nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, cô lặng lẽ né khỏi đám đông náo nhiệt, đi về phía Viên Lượng.

Diệp Tri Thu bị quát liền trợn mắt, lẩm bẩm một câu "Vậy mà bảo anh không phải đang định đi tán gái?"

Bàn tay cô bị Viên Lượng nắm lấy, rất lạnh.

Lê Mạn nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Thấy Tống Khinh Thần tỏ vẻ nghiêm túc, Trì Vị cười: "Nhưng cô ấy nói là tình nguyện đấy thôi? Được lợi rồi thì cũng phải trả giá chút chứ. Khinh Thần, tại sao tôi có lòng tốt mà trong mắt cậu lúc nào cũng thành làm hỏng chuyện thế? Cậu đừng để lộ tư tâm quá rõ ràng như vậy chứ."

Anh mỉm cười nhận lấy: "Không dám chối từ. Cảm ơn ý tốt của ông cụ."

"Cả anh cũng vậy sao?" Lê Mạn hỏi, chỉ để xua bớt sự gượng gạo trong không khí.

"Lớn thế rồi, chẳng lẽ lại để lạc mất người trong địa bàn của tôi?" Trì Vị tỏ vẻ khó chịu.

Viên Lượng và Lê Tưởng đang thi uống rượu.

"Hôm nay cậu đã trêu chọc cô ấy không ít rồi, Trì Vị, đừng có lần sau."

"Em vào trước đi." Giọng người đàn ông trầm thấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai cũng nghe nói về mối quan hệ "tương ái tương sát" nhiều năm của Tống Khinh Thần và Trì Vị, nhưng dù có đấu đá thế nào, tình anh em vẫn không hề lung lay.

"Chậc... Đừng đùa nữa, chúng ta có phải người ngoài đâu, anh cũng nói mấy lời đó à?"

Diệp Tri Thu cười rạng rỡ: "Mấy người là tiên tri sao? Định ghép đôi tại trận hả?" Nói xong, ánh mắt cô ta quét qua Tống Khinh Thần.

"Không cần ghép, hôm nay sinh nhật Khinh Thần, chúng ta chúc cậu ấy sớm trở thành chàng rể hiền của nhà họ Diệp đi nào!"

Mà sự náo nhiệt ấy không dành cho cô.

Một người trong bàn tiệc trêu ghẹo: "Bên trái vào, bên phải ra, sớm muộn gì chẳng thành người một nhà?"

Huống hồ, Tống Khinh Thần thực sự đã đặt cả trái tim mình vào Lê Mạn.

Tống Khinh Thần tìm kiếm bóng dáng chiếc váy trắng của cô, mới phát hiện Lê Mạn không còn ở sảnh.

"Khinh Thần, ngày mai còn phải về Lỗ Thành, nên nghỉ ngơi sớm đi."

Diệp Tri Thu cũng liếc về phía đó, hơi nghi hoặc: "Anh, cô nhóc đó chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, sao có thể lẫn vào vòng tròn này của chúng ta?"

Cô thích sách, thích chữ nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Khinh Thần nắm chặt chai rượu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Cũng chẳng chen vào được câu chuyện về giới thượng lưu của những tiểu thư đã gần ba mươi, bởi cô không có trải nghiệm như họ.

Sắc mặt Tống Khinh Thần trở nên lạnh lẽo, anh vỗ nhẹ vai Tống Khinh Vũ, không nói lời nào nhưng tỏ ý khen cô làm tốt.

Những buổi tiệc như vậy, trong mắt Lê Mạn, thực ra khá nhàm chán.

Lê Mạn vừa bước vào cửa, liền nghe thấy cụm từ "chàng rể hiền", cô hơi ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Quân Dật từ nãy đến giờ vẫn lạnh lùng quan sát bước tới đứng chắn giữa hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo bản năng, cô muốn gọi một tiếng: "Tống Khinh Thần", hy vọng rằng anh sẽ đến tìm mình.

Chương 89: Mà sự náo nhiệt ấy không dành cho cô

Tống Khinh Thần lập tức đổi sắc mặt, bàn tay siết chặt chai rượu vang trên bàn: "Phía nhà họ Diệp cậu đã báo chưa? Cậu cố tình gây khó dễ cho ai thế? Đừng thử thách kiên nhẫn của tôi. Cậu biết đấy, ngoài công việc, tôi không có nhiều kiên nhẫn đến vậy."

Ánh sáng đó, khi nhìn thấy là Diệp Quân Dật, lập tức vụt tắt.

Cả đám đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lê Tưởng đã say đến bất tỉnh, ngả nghiêng một bên.

Nhưng cũng không lạ.

Diệp Tri Thu bước vào, chào hỏi mọi người một cách thoải mái.

Nhưng tình cảm mà đã lún sâu rồi, ai còn phân rõ ràng giữa lý trí và cảm xúc?

Cô ta lướt mắt nhìn quanh, không chút khách sáo, trực tiếp đi đến bên cạnh Tống Khinh Thần, đưa hộp quà trong tay ra: "Ông nội tôi bảo phải đích thân đưa đến tận tay nhân vật chính của bữa tiệc."

"Dựa vào thực lực mà vào."

Nhưng anh ta không để ý, chỉ khẽ cong môi cười: "Xin lỗi, không phải người cô muốn gặp, làm cô thất vọng rồi?"

Diệp Quân Dật lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra một câu trả lời chân thành: "Cũng vậy, chỉ là... sẽ không cưỡng ép."

Sau khi trấn an Trì Vị, Diệp Quân Dật đến một góc khuất, rút điện thoại ra gọi đi.

"Chờ một chút." Lê Mạn liếc nhìn về phía Tống Khinh Thần, lấy điện thoại ra: "Lê Tưởng say rồi, em đưa thằng bé về trước. Viên Lượng sẽ gọi xe hộ, anh cứ lo chuyện của anh đi, đừng lo lắng."

Trước mặt Diệp Quân Dật, Trì Vị cũng không tiện nói thêm.

Cô không thể hòa nhập vào những chủ đề chính trị, kinh tế, kinh doanh mà cánh đàn ông đang thảo luận.

Có những thành kiến và kiêu hãnh vô hình đè nặng, những lời giải thích suông không có chút sức thuyết phục nào.

Một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy vào, đỗ lại ở bãi xe trong sân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dường như để chứng minh bản thân là đàn ông thực thụ, Lê Tưởng bày ra khí thế uống rượu của người Lỗ Thành, trông như thể muốn chuốc gục Viên Lượng vậy.

Gương mặt Diệp Quân Dật trầm xuống: "Đến đã muộn rồi, em còn đứng đây lải nhải chuyện này làm gì? Mau vào đi."

Một người đi theo con đường chính trị, không thể nào làm mất mặt ông cụ Diệp trong một dịp công khai như thế này.

Tống Khinh Thần muốn phản bác, nhưng những lời muốn nói lại quá yếu ớt.

Diệp Quân Dật tất nhiên cũng thấy, bởi vì quá rõ ràng.

Ngay cả anh em chí cốt cũng mỉa mai bóng gió, thì người thân của anh sẽ cho anh chút thể diện sao?

Tiếng cười trêu chọc và tiếng chúc rượu vang lên đồng loạt.

Lê Mạn liếc nhìn nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, hình như đang cùng vài người anh em bàn chuyện đầu tư.

Mà trong hoàn cảnh này, có ai sẽ hăng hái bàn luận xem vì sao Mạc Ngôn lại giành được giải Nobel chứ?

Trì Vị cười lạnh, khẽ huých Tống Khinh Thần một cái: "Anh em, tôi kéo cậu lên con đường sáng lạn, cậu lại cứ muốn lao vào đám dân thường thấp kém. Cậu nghĩ mình là đấng cứu thế chắc?"

Anh định gửi tin nhắn, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng giật lấy điện thoại.

"Lê Mạn, cô về nhà an toàn chưa?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Mà sự náo nhiệt ấy không dành cho cô