Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Ghen c·h·ế·t anh ta
"Có gì ghê gớm chứ? Hừ!" Viên Lượng bĩu môi, lẩm bẩm.
Như một con hề bị đem ra làm trò cười.
"Vậy thì đến đi." Giọng hắn lười biếng, mắt thậm chí chẳng thèm nhìn sang.
Diệp Tri Thu không còn hứng thú nán lại, sau vài câu khách sáo liền rời bàn, đi thẳng ra hậu viện.
Viên Lượng lườm một cái, định quay sang tìm Lê Mạn thì phát hiện cô đã đi trước một mình.
Đã chứng kiến quá nhiều tình huống khó xử, Trì Vị chỉ khẽ cười nhạt: "Anh Diệp đúng là hiệp nghĩa, còn lão Tống nhà tôi thì xưa nay vốn yêu dân như con. Thấy không? Một chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm nổi bật nhân phẩm cao quý của cả hai. Nào, mọi người, nâng ly vì họ nào!"
Lúc này, có một ánh mắt vô hình đảo qua, mang theo d.ục v.ọng, như muốn l.ột s.ạch quần áo để nhìn thấu từng tấc da thịt cô.
Chu Mộc cao hơn 1m80, như một bao cát nặng nề đổ xuống.
Viên Lượng chợt nhận ra, Lê Mạn là kiểu con gái càng gặp áp lực càng mạnh mẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Lê Mạn rơi vào người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.
Chiếc áo polo trắng đơn giản trên người hắn, bị bờ vai rộng cùng tấm lưng thẳng tắp làm nổi bật, mang theo vẻ nho nhã như núi xanh ngọc bích, lại đượm nét cấm d·ụ·c lạnh lùng của một người đàn ông trưởng thành.
Kỳ Yến lập tức đáp lời, khi lướt qua bên cạnh Lê Mạn, khẽ nói: "Nghe lời đi, đừng cố chịu đựng."
Viên Lượng bất ngờ đẩy mạnh Chu Mộc một cái, khiến anh ta mất đà, ngã thẳng vào Lê Mạn.
Lê Mạn dõi theo dáng người cao gầy của Diệp Tri Thu, đôi môi đỏ khẽ nhả ra ba chữ: "Không đi nữa."
Ánh mắt Lê Mạn thoáng ảm đạm, cô ghé sát Viên Lượng, khẽ nói: "Anh ấy cũng ở đây, ngay tứ hợp viện phía sau."
"Chúng tôi tự trả tiền rượu." Viên Lượng nhanh chóng đồng ý, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Viên Lượng đương nhiên không biết trong lòng Lê Mạn lúc này đã nguội lạnh.
Anh đến rồi, nhưng lại không nói với cô.
"Làm từ thiện à? Phải sớm nói quán bar có chương trình phát quà chứ?"
Viên Lượng bật cười sảng khoái: "Vậy thì càng không thể đi rồi! Đợi đã, phối hợp chút, ghen c·h·ế·t anh ta luôn."
Tống Khinh Thần không uống rượu, chỉ hướng về phía ba người: "Tay sao rồi? Mời ba người sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, tôi sẽ bảo thư ký gọi bác sĩ đến."
Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, ngũ quan như tranh vẽ, đường nét gương mặt tinh tế.
Nhìn mong manh yếu đuối, nhưng trong cốt tủy lại mang ý chí kiên cường của con gái Bắc Kinh.
"Chu Mộc, xin chào."
Cô thấy hai người đàn ông trong bàn đồng thời đứng lên.
Hương vị ấy hút chặt ánh mắt cô, khiến cô không nỡ dời đi, nhưng lại phải cố gắng kiềm chế sự cay cay nơi khóe mắt.
Chu Mộc nhún vai, cười bất đắc dĩ: "Kinh doanh của gia đình tôi còn phải dựa vào đầu tư của nhà họ Diệp đấy."
Cái gì? Còn chưa kịp ngồi nóng ghế mà đã vội đi rồi?
Vừa nãy, cô vô tình nghe được tin Tống Khinh Thần đang ở Bắc Kinh, khiến tâm trạng bất an mấy ngày qua của cô lên đến đỉnh điểm.
"Ồ? Được thôi." Diệp Tri Thu giọng đầy thú vị, đuôi mắt khẽ cong lên vẻ quyến rũ: "Trì Vị, tôi thay anh quyết định rồi, có đồng ý không?"
Điển hình của một cậu ấm Bắc Kinh, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, sáng sủa, đẹp trai, lại rất có phong cách.
*
Khi phục vụ một lần nữa bê khay đến, Viên Lượng lập tức bật dậy.
Dáng ngồi lười biếng mà phong lưu, giọng nói điềm đạm, mang theo sự trưởng thành và tự tin được đúc kết qua năm tháng, biểu hiện rõ nét phẩm chất và phong thái quý tộc.
Lê Mạn nhíu chặt mày, nhưng cắn môi không kêu một tiếng, lập tức đứng thẳng, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, không sao đâu."
Người đàn ông khi không cười thì mang vẻ cao ngạo, một dáng vẻ bẩm sinh khó tiếp cận.
"Tặc." Viên Lượng nhấp một ngụm cocktail: "Để cậu tình cờ gặp đàn ông Bắc Kinh mà cậu lại đòi đi? Coi thường dân Bắc Kinh bọn tôi đấy hả?"
Nói xong, hắn xoay người, đôi chân dài bước đi trước.
Ba người đi thẳng ra hậu viện.
Lê Mạn vội bóp tay Viên Lượng, ra hiệu nói nhỏ thôi.
Lê Mạn mỉm cười, nhưng không đưa tay ra.
Ba người mới đến chẳng ai đoái hoài.
Tống Khinh Thần đứng dậy, chuyện này không có gì lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Viên Lượng bật cười khinh miệt: "Ai dám hưởng thụ đặc ân của lãnh đạo chứ? Con kiến nhỏ bé như chúng tôi đâu có tư cách. Hơn nữa, bạn trai người ta còn đang ở đây, không dám làm phiền các vị đâu."
"XXX Design Group? Danh tiếng lẫy lừng quá nhỉ? Mà nhân cách thì tệ vậy sao?"
Bạn của Viên Lượng rất nhanh đã đến.
Chu Mộc vốn đã rất áy náy, nghe thấy bị gọi tên liền vội vàng nói: "Lê Mạn, chúng ta đi nhé? Đi được không? Nếu không anh cõng em!"
Tống Khinh Thần vẫn như trước, kẹp điếu xì gà giữa những ngón tay thon dài, khói thuốc lượn lờ, nhưng không hút.
Lê Mạn nhỏ bé chỉ 1m65, bị đập mạnh lảo đảo, suýt ngã, chỉ kịp bám vào chiếc tủ bên cạnh mới đứng vững.
Trì Vị và An Duyệt ra đón Diệp Tri Thu, thấy có người đi tới, theo bản năng liếc mắt một cái.
Đôi mắt to sáng long lanh, lại mang theo nét đào hoa, chỉ cần cô ấy nhìn một cái, liền có cảm giác như bị hút vào.
Lê Mạn dở khóc dở cười, muốn đứng lên đi nhưng lại bị Viên Lượng đè chặt xuống ghế.
Nhưng còn người ngồi vị trí chủ tọa – Diệp Quân Dật? Ý gì đây?
Đó là ánh mắt từ hướng của Diệp Tri Thu, thấp thoáng còn có tiếng đàn ông nói chuyện: "Phục vụ, mang qua bên kia một đĩa trái cây, thêm một phần sashimi tổng hợp, đặt kèm cái này." Người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp.
Bị sắc đẹp làm cho lú lẫn đến quên cả giữ ý tứ sao?
"Cậu còn muốn đi không?" Viên Lượng nhìn theo bóng lưng ấy, nhướn mày hỏi.
Nhưng bỗng nhiên, khi ngửi thấy hương nhài thoang thoảng, anh bất giác ngẩng đầu, đôi mắt phượng sâu thẳm khóa chặt vào cô gái váy cam nhạt.
Khi nhìn thấy Lê Mạn, mắt anh ta sáng lên, đưa tay ra: "Chào em, anh là Chu Mộc. Em là Lê Mạn đúng không?"
Gặp được mỹ nhân thế này không dễ, phải lập tức ra tay thôi.
Lê Mạn ghi nhớ rõ ràng gương mặt này – vào cái đêm hắn từng nói cô "không biết lượng sức".
Một câu hóa giải cục diện. Mọi người đều nâng ly, cười cười nói nói.
Anh vốn ngồi yên lặng, chỉ đáp lại vài câu khi nhắc đến chính sách, tuyệt nhiên không nói nhiều lời thừa thãi.
Một bàn tay chộp lấy tấm danh thiếp sáng loáng trên khay.
"Cậu đến để phá đám phải không? Kêu cậu giả vờ cool ngầu, ai dè lại biến thành c·h·ó săn của bọn họ?"
Góc chính đường, một ban nhạc nữ trong trang phục sườn xám màu xanh lục thủy, đôi mày thanh tú, đang tấu lên khúc 'Mai Hoa Tam Lộng' bằng cổ cầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trì Vị liếc mắt nhìn họ, ánh mắt ẩn chứa ý cười khó đoán.
Cô gái trong chiếc váy màu cam nhạt, làn da trắng đến phát sáng, khiến Trì Vị vô thức nheo mắt lại.
Hay thật! Người đòi đi là cô, nhưng cũng chính cô dám bước lên phía trước.
Viên Lượng tò mò đánh giá mỹ nhân trước mặt.
Chương 72: Ghen c·h·ế·t anh ta
Trước cửa viện số 1, có một nhóm nam nữ đang trò chuyện.
Nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả, đứng lên: "Gặp nhau là duyên, cứ thoải mái ăn uống. Đúng dịp hè này, tập đoàn có một số vị trí làm thêm hấp dẫn, nếu hứng thú có thể tìm tôi."
Mặt chủ tịch Vương tối sầm lại, thầm mắng: "Con nhỏ ở đâu ra thế này?"
Đau quá!
Viên Lượng liếc nhìn gã đàn ông bên kia, ngay trước mặt hắn, xé đôi tấm danh thiếp mạ vàng, rồi ném thẳng vào thùng rác trên bàn.
Nhưng tay kia của Viên Lượng đã lật danh bạ, nhắm chuẩn mục tiêu, gọi thẳng: "Lại đây, quán bar ở Thập Sát Hải. Hôm nay cậu có phúc rồi, được đóng vai bạn trai hoa khôi trường. Nhớ mặc bộ đồ đắt nhất cậu từng mua, rồi lén lấy Bentley của bố mà đến."
...
Cánh tay trái của cô vô tình va vào mép bàn, phát ra một tiếng "cạch" giòn tan.
Cô thấy bên cạnh anh, vị trí đã sớm được sắp xếp, là Diệp Tri Thu.
Phục vụ mỉm cười: "Là chủ tịch Vương bên kia đặc biệt gửi tặng cô Lê."
"Đó là công tử nhà họ Trì, cô chủ nhà họ Diệp, người ta đương nhiên có tư cách mà kiêu." Chu Mộc ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trong sảnh, các quý ông ngồi ngay ngắn, thần thái cao quý, từng động tác nâng ly đều toát lên vẻ tao nhã của danh gia vọng tộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giả tạo đến buồn nôn.
Hừ... Chu Mộc nhếch môi cười rạng rỡ. Một cô gái thuần khiết thế này, đến nắm tay cũng không dễ dàng? Đúng là đến không uổng công.
Làn gió tháng Bảy khẽ thổi, tà váy cam nhạt bay nhẹ, để lộ đôi chân trắng nõn thẳng tắp, đẹp đến nao lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.