Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Chính cung
Hiện tại, trong lòng Lê Mạn chỉ còn nhớ nhung về Tống Khinh Thần. Lúc này lấy chiếc "thẻ lương" ấy ra, chẳng khác gì một quân át chủ bài.
Lê Mạn trong bộ váy đỏ, khuôn mặt trái xoan ửng hồng, chỉ hơi khó chịu nói: "Lão cán bộ đúng là... vừa ngốc vừa quê mùa."
Lê Mạn lơ đễnh cầm một ly nước chanh trên bàn.
Chỉ vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, giọng nhàn nhạt: "Qua đây ngồi đi."
Người đàn ông ấy, không nghi ngờ gì nữa, đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Trung tâm là khu vực tiếp khách và thư giãn. Những bộ sofa được sắp xếp một cách có chủ ý, vốn dĩ khoảng không rộng lớn, nhưng đã có hơn chục người ngồi tụ tập.
Sau này Lê Mạn mới dần hiểu ra một điều.
"Chị Vũ, chị đúng là không đứng đắn gì cả."
Sảnh tầng một được thiết kế rất có phong cách.
Quyền phát ngôn không liên quan đến tuổi tác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc áo polo đen của anh, váy đỏ của cô, vô tình lại là một sự kết hợp hoàn hảo.
Đã nói không thích, tức là thực sự không thích. Họ có thể bị thu hút bởi vẻ bề ngoài, nhưng rất khó để "lâu ngày sinh tình". Muốn gợi sự hứng thú thì được, nhưng nếu quá mức quỵ lụy, họ sẽ nhanh chóng thấy chán.
Có những người, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Mà cô vốn dĩ chẳng có gì để mất. Nếu cần, cô sẵn sàng vứt bỏ tất cả, quay lại bước đi trên con đường của riêng mình.
Chờ đến khi mọi người nói xong, anh chỉ nói một câu tổng kết, nhưng lại trúng ngay trọng tâm.
"Đó là anh trai chị, em nói trước mặt chị, muốn ăn đòn à?" Tống Khinh Vũ cười đánh cô, lúc hai người trêu đùa, bất ngờ véo một cái: "Không tệ đâu, người nhỏ mà ngực to."
Tống Khinh Vũ nắm lấy tay cô, cô gái váy đỏ như một yêu hồ cổ đại sống cả triệu năm, nắm giữ sinh sát trong tay, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khuynh đảo thế gian.
Thịnh Vân vốn cũng là tiểu thư danh môn, nhan sắc không tệ, gia thế nâng đỡ, lại có bằng thạc sĩ. Lẽ ra, cô ta có thể yên ổn tìm một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
"Kỳ thi cuối kỳ? Tôi tự tin mà." Lê Mạn cười khẽ, giọng điệu nhẹ bẫng.
Tống Khinh Thần vẫn luôn giữ khí chất điềm tĩnh lúc này mới cất giọng.
Nhưng cô ta lại cứ muốn cắn vào khúc xương cứng như Tống Khinh Thần, vậy thì cũng không thể trách ai khi tự làm gãy răng mình.
Mà chọn đợi thời cơ.
"Muốn xuống không?" Tống Khinh Vũ nhướng mày nhìn cô, cười hỏi.
Có hai người trong nhóm là con nhà quyền thế ở Tây Tạng, cũng chưa từng thấy Lê Mạn, không khỏi tò mò nhìn cô vài lần.
Anh nhìn cô gái đang tiến lại gần, hơi gật đầu, nhưng không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Huống hồ, tình cảm vốn là thứ do hormone quyết định, có gì mà phải nói đến đạo lý thuần túy?
Ai quan tâm người khác leo lên bằng cách nào? Leo lên được mới là đạo lý.
"Ly này có đá, uống ly kia đi."
Tống Khinh Thần dường như cũng nhận ra mùi thuốc s·ú·n·g trong không khí.
Cô đã hiểu Tống Khinh Vũ muốn cô mặc chiếc váy đỏ "chính cung" này để áp đảo ai rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Vân lạnh lùng cười khẩy: "Hết rồi, em chỉ có thể nói, cô ta đúng là giỏi thật."
Anh không do dự, trực tiếp đưa điếu thuốc vừa bị cô cắn qua lên môi, kẹp chặt giữa hai cánh môi mỏng...
Rồi ngồi xuống đúng vị trí mà anh chỉ định.
Lê Mạn đột nhiên hiểu ra vì sao khi nãy Tống Khinh Vũ lại nói với cô những lời đó.
Màu đỏ làm nổi bật làn da trắng như tuyết, kiêu sa và rực rỡ như mai đỏ giữa trời đông.
Mạn Mạn giỏi lắm, biết cách lợi dụng anh rồi.
"Hừ." Lê Mạn tuy ngoài miệng không phục, nhưng vẫn thức thời đổi sang ly nước trái cây bên cạnh. Quả nhiên, ly này là nước ấm.
Bên kia, Thịnh Vân cũng cầm lên một ly nước chanh, ánh mắt sắc lạnh quét qua Lê Mạn với vẻ khinh miệt.
Chương 62: Chính cung
Lê Mạn vừa nhìn đã thấy ngay Tống Khinh Thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngồi trên sofa, dáng vẻ thanh thoát, chân vắt hờ một cách tao nhã. Ban đầu cô còn cách Tống Khinh Thần nửa cánh tay, nhưng ngay sau đó khoảng cách đã biến mất—đùi cô chạm sát vào đùi anh.
Thịnh Vân quả nhiên tức đến phát run.
"Rắc"—Âm thanh giòn tan vang lên, nghe vô cùng dễ chịu.
Những màn đấu đá trong giới hào môn thế này, ai nấy đều đã quen thuộc.
"Cô vẫn còn đang đi học mà cũng rảnh rỗi chạy tới đây à?"
Trong khi đó, cô gái mặc váy đỏ – người vừa bị cô ta châm chọc – vẫn điềm đạm, ung dung, không cần đáp lời. Bên cạnh cô còn có đại tiểu thư nhà họ Tống, sự khác biệt lập tức trở nên rõ ràng.
Anh không nói lớn, nhưng lời nói lại mang sức nặng: "Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, như vậy là đủ. Còn gì muốn hỏi không?"
"Bây giờ sinh viên đại học thực tế thật." Thịnh Vân lười nói thêm, quay sang thì thầm với người bên cạnh.
"Mạn Mạn đúng là thông minh."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Tống Khinh Thần đang chăm chú lắng nghe người đối diện nói chuyện, thậm chí không hề liếc cô lấy một cái.
Lê Mạn khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đặt ly nước trái cây xuống bàn ngọc trắng.
Cô biết cách khiến Thịnh Vân tức giận.
Câu nói "Cô là chim sẻ sao?" dường như vẫn vang vọng bên tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì sưng đỏ mà trở nên đầy đặn, lại càng mang theo nét gợi cảm khiến người ta muốn nuốt trọn.
"Sợ em uống bậy rồi đau bụng, lại thành gánh nặng cho người khác."
Những lời về chiếc thẻ lương thực sự khiến Lê Mạn cảm thấy khó chịu.
Thịnh Vân nghiến răng, được người khác vỗ lưng và uống nước giúp, cuối cùng cũng cố nuốt trôi, ngẩng lên với gương mặt đỏ vì ho, cười khẩy: "Tại sao tôi phải đi? Người nên đi cũng chưa chắc đã đến lượt tôi."
Lời nói như một câu thần chú, khiến lòng cô nhất thời rối loạn.
Anh thỉnh thoảng chỉ cười nhạt đáp lại vài câu, phần lớn thời gian đều giữ nụ cười ôn hòa, lặng lẽ lắng nghe.
Đôi mắt hoa đào của Lê Mạn nhìn thẳng vào anh, giọng mềm mại, có chút nũng nịu: "Được."
Vẻ khinh thường trong mắt cô ta đã bị phẫn nộ che lấp.
Nghe vậy, miếng chôm chôm kẹt giữa cổ họng, không lên không xuống, khiến cô ta ho sặc sụa.
Ngay khoảnh khắc cô đứng dậy, giọng ngọt như mật nói: "Thú vị."
"Có cần anh quản không?" Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ.
Hôm nay hiếm khi anh mặc một chiếc áo polo đen, làm nổi bật làn da trắng lạnh lùng, ngũ quan sắc nét nổi bật.
Bốn phía lặng ngắt.
*
Tống Khinh Thần nhìn đôi môi đỏ mọng của cô in lên mu bàn tay mình, ánh mắt lập tức tối sầm.
Tống Khinh Thần chưa bao giờ là người lớn tuổi nhất, cũng luôn giữ thái độ khiêm tốn.
Lê Mạn đã dần học được một số quy tắc sinh tồn.
Những người xung quanh đều nói nhiều hơn anh, nhưng ánh mắt khi trò chuyện lại hướng về phía anh.
Khi nói, ánh mắt cô ta dán chặt vào Lê Mạn—người vẫn chưa ngồi xuống, căm tức trừng mắt, giọng châm chọc: "Cô ta là ai? Chưa từng thấy nhân vật này trong giới thượng lưu bao giờ."
Anh nghiêng mặt, nhìn cô gái có gương mặt trái xoan yêu kiều, chậm rãi nói: "Chơi một trò chơi nhé?"
"Thích chơi cái này không?"
Không đáp trả, đối phương sẽ được nước lấn tới.
Thịnh Vân đang ngậm một quả chôm chôm đỏ mọng, chuẩn bị nuốt xuống.
Bất kể bản thân có là trò cười hay không, tối nay, cô cũng có thể biến Thịnh Vân thành trò cười.
Lê Mạn nhìn về phía nhóm phụ nữ, ánh mắt lập tức sắc bén khi thấy Thịnh Vân ngồi giữa họ.
Người đàn ông đưa điếu thuốc chưa châm lửa đến trước mặt cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông ấy khẽ ngẩng đầu, đôi mắt cao quý lười nhác quét qua Lê Mạn trong bộ váy đỏ.
Lạc Tử Khiêm cau mày liếc qua: "Đi bệnh viện đi, chỗ này không thích hợp với cô."
Bố cục vòng tròn với bốn góc và một trung tâm. Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt là khu đồ ăn, khu đồ uống, phòng bi-a và khu âm nhạc.
Đỗ Trọng Hi ghé sát tai Tống Khinh Thần, thì thầm gì đó.
Nhưng địa vị, kinh nghiệm và phẩm hạnh của anh khiến anh đi đến đâu cũng trở thành trung tâm. Mọi người sẽ tự động đẩy anh lên đ.ỉnh cao quyền lực trong lời nói.
Chuyện này không khó để thấy, Tống Khinh Vũ cũng là một cô gái cực kỳ thông minh. Việc cô ấy thi đỗ vào Bộ Ngoại giao, làm trong Cục Lễ tân, quả thực như cá gặp nước.
Đôi môi bị anh hôn đến mức sưng đỏ, càng tròn trịa và căng mọng hơn.
Chẳng lẽ là ảo giác?
"Đương nhiên." Lê Mạn khẽ cong môi, giọng kiên định.
Anh không ngại phối hợp với cô, thậm chí còn muốn đẩy mọi chuyện đi xa hơn một chút.
Những người xung quanh bật cười, ánh mắt đồng loạt hướng về Lê Mạn, không ai còn buồn nhìn Thịnh Vân nữa.
Cô ấy không nhắc đến chuyện này ngay khi Tống Khinh Thần và Lê Mạn vừa rạn nứt.
Lê Mạn ung dung bước tới cạnh sofa, khẽ nói: "Cảm ơn anh Tống."
Hay đúng hơn, những lời của cô ta tràn đầy ghen ghét và đố kỵ, nhưng trong sự điềm nhiên của Tống Khinh Thần, cô ta lại càng giống như một kẻ hề đang p.hát ti.ết vô ích.
Từ Lỗ Thành đến Bắc Kinh, từ đại học đến Hoa Tân Xã, từ những vòng nhỏ đến đỉnh cao kim tự tháp,
Đôi tay thon dài kẹp một điếu thuốc, nhưng chưa châm lửa.
Người đàn ông không đáp lại lời cảm ơn của cô. Nhưng khi bầu không khí trò chuyện vừa trở lại bình thường, bên tai Lê Mạn chợt nóng lên.
Lê Mạn không trả lời, chỉ cúi đầu, môi khẽ ngậm lấy đầu lọc có chứa viên tinh dầu hương bạc hà, nhẹ nhàng cắn nát.
Nhưng một bàn tay thon dài đã ngăn lại trước khi cô kịp cầm lên.
Đàn ông, đặc biệt là đàn ông ở đẳng cấp cao, không có nhiều đường vòng trong chuyện tình cảm.
Có một giọng nam trầm ấm, khẽ khàng cọ qua màng nhĩ: "Như vậy mới ngoan."
Lê Mạn khoác tay Tống Khinh Vũ, bước xuống cầu thang gỗ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.