Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Một khúc kinh tâm
Chương 50: Một khúc kinh tâm
"Em đây." Cô đi giày cao gót, lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng ra cửa.
Trong một gian phòng thanh nhã ngập tràn mùi sách, cửa sổ sáng rõ.
Hôm nay anh viết thư pháp, không phải ngẫu hứng phong nhã, mà là có người đặc biệt đến xin thủ bút của anh để mang về sưu tầm.
Bên trong có chiếc bàn thư pháp màu gỗ nguyên bản, vài vị lãnh đạo ăn vận chỉnh tề đứng quanh đó, vừa quan sát vừa hết lời khen ngợi.
Lê Mạn cứ thế nhìn anh, chìm đắm trong một cảm xúc không thể diễn tả, không thể tự rút ra.
Lê Mạn thả mái tóc dài, hơi vén lệch sang một bên, cài lên một chiếc trâm ngọc cổ kính.
Mãi đến khi có người gọi cô chuẩn bị, cô mới giật mình, nhẹ giọng đáp: "Được." Bàn tay nhỏ khẽ lau đi khóe mắt ươn ướt.
Tư Phán Phán thu hồi ánh mắt, bước ra ngoài.
Viết xong nét cuối cùng, anh đứng thẳng, nhìn sang cô gái vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh mình suốt nãy giờ.
"Lê Mạn, tới mài mực cho anh Tống." Trợ lý hiệu trưởng nói giọng ôn hòa.
Không có sự lạnh lùng xa cách của một vị thần trên đỉnh tuyết sơn, anh hòa mình vào thế tục với thái độ khiêm tốn, nhưng lại mang một nét cao quý khác biệt, khiến người khác phải kính sợ.
Hoàng hôn buông xuống, Lê Mạn nhận được điện thoại từ Tống Khinh Vũ: "Tối nay có tiệc, em nhất định phải dành thời gian."
Viên Lượng bĩu môi đầy tiếc nuối, vừa kéo khóa giúp cô vừa lẩm bẩm: "Già mà còn gặm cỏ non, anh ta lời to rồi."
Người đàn ông thoáng nhìn cô, cong môi cười nhẹ: "Cảm ơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không thể phủ nhận, Tư Phán Phán quả thực có bản lĩnh, tính tình mạnh mẽ, cũng đủ mặt dày và liều lĩnh.
Anh nói: "Em còn chưa mở miệng, mà má đã tự đỏ lên rồi. Lê Mạn, em là yêu tinh chuyên quyến rũ lòng người đấy à?"
Chỉ có nơi cổ tay trắng như tuyết, một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc rủ xuống, tựa như điểm xuyết hoàn mỹ cho vẻ ngoài thanh nhã tuyệt trần.
Lê Mạn ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt Tư Phán Phán dừng ngay chỗ đặt tấm bảng tên màu vàng có ghi ba chữ "Tống Khinh Thần".
"Anh Tống, chữ của ngài... có cầu cũng khó được." Có người trêu chọc tán dương.
Cô ngồi trong một góc, lặng lẽ nhìn về phía đó.
Chỉ là sau khi đi làm, những bộ vest chỉnh tề cùng khuôn mẫu công việc khiến anh trở thành một vị lãnh đạo nghiêm túc, ít khi cười đùa trước công chúng.
Cô ta cười nói: "Được, Lê Mạn, tỳ bà độc tấu – Dương Xuân Bạch Tuyết."
Viên Lượng không kiềm được ánh nhìn thưởng thức, miệng không ngừng xuýt xoa: "Chậc chậc..."
Trong hàng ghế đầu tiên, giữa những nhân vật danh giá, Tống Khinh Thần là người trẻ tuổi nhất, cũng là người chói sáng nhất.
Tống Khinh Thần nhìn cô gái áo trắng nhẹ nhàng bước lên sân khấu, ngồi xuống, dáng vẻ "yểu điệu ôm tỳ bà, che nửa khuôn mặt", nhưng lại không hề e sợ, trái lại vô cùng ung dung, điềm tĩnh.
"Vâng." Cô nhẹ giọng đáp, cầm dụng cụ mài mực, yên lặng bước đến bên cạnh Tống Khinh Thần.
"Cái miệng cậu ăn gì mà nói linh tinh vậy?"
Anh tùy ý ngồi đó, nhưng từng động tác, từng cử chỉ đều toát lên vẻ phong nhã, chín chắn và nho nhã.
Rất nhanh, Lê Mạn nghe thấy cô ta ngoài kia mắng mỏ: "Ai tìm tôi? Gặp quỷ à?"
Tống Khinh Thần không nói gì, chỉ khẽ cúi người, hạ bút xuống trang giấy tuyên thành:"Quốc sắc hãn hữu, thiên lại quyết trần." (Sắc đẹp hiếm có, thanh âm tựa thiên tiên.)
Trong hậu trường, Lê Mạn đang thay trang phục.
Dãy ghế đầu tiên của khách quý lần lượt có người vào chỗ, đám cô gái trong hậu trường bắt đầu xôn xao bàn tán.
Nụ cười ấy khiến cô thoáng chấn động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ khách sáo: "Anh Tống, ngài khách sáo rồi, đây là vinh hạnh của tôi."
"Là anh ta?" Cô ta lẩm bẩm một câu.
Lê Mạn lườm Viên Lượng một cái đầy vẻ lấc cấc: "Nhìn đi đâu đấy? Mau giúp mình một tay, khóa kéo đằng sau, mình với không tới."
"Cậu... Tống gia từng nếm thử chưa? Mình là con gái mà còn thèm." Viên Lượng cười híp mắt, vừa nói vừa đưa tay ra định sờ thử.
Cũng đúng, dù sao có diễn hỏng, bị ghi lỗi hay kỷ luật gì, thì cũng là đổ lên đầu Lê Mạn, liên quan gì đến mình chứ?
Lê Mạn thay lại sườn xám, tẩy đi lớp trang điểm sân khấu, chưa kịp ra ngoài thì đã nghe giọng của Chủ nhiệm Triệu: "Lê Mạn đâu?"
Nhưng mãi về sau, khi anh ôm lấy cô trong lòng, trêu chọc rằng cô là cô ngốc không biết giấu cảm xúc, cô mới hiểu ra.
Lúc tán gẫu trong ký túc xá, cô ta thẳng thắn tuyên bố: "Đá hắn làm gì? Tôi để mắt đến là tài nguyên của hắn, chứ đâu phải con người hắn. Xấu như cái lạp xưởng lăn qua chảo dầu vậy. Chờ tôi có chỗ đứng trong giới giải trí, hắn có muốn xách giày cho tôi, tôi cũng ném thẳng vào mặt hắn rồi bảo: 'Cút! Ông không xứng!'" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"C·h·ế·t thật... Mạn Mạn, cậu vừa xuất hiện, chỉ sợ người ta nhịn không nổi mà cưỡng đoạt cậu mất."
Chữ của Tống Khinh Thần rắn rỏi mà phóng khoáng, thời đại học, những người yêu thích thư pháp đều hết lời ca ngợi.
Người phụ trách tiết mục, Tư Phán Phán, cao giọng quát đám người đang xốn xang xuân tâm: "Tất cả câm miệng lại cho tôi! Người trong kia, có ai là mấy cô với tới được sao? Lo mà diễn cho tốt, đó mới là bổn phận của mình. Nếu không, còn chưa mơ kịp ôm đại gia thì đã bị ném ra ngoài rồi."
Lê Mạn chẳng buồn để ý đến cô nàng nữa, chỉ ôm đàn tỳ bà, giận dỗi bước nhanh ra hậu trường chờ diễn.
Viên Lượng liếc mắt đầy ý vị, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, chiếc sườn xám nhanh chóng được cởi xuống một cách gọn gàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô tưởng rằng mình có thể ung dung, có thể che giấu hoàn hảo.
Viết chữ đến mức có giá trị sưu tầm, đây không phải chuyện ai cũng làm được.
"Cậu nói linh tinh gì vậy? Tránh ra! Mau lên, sắp không kịp rồi!" Lê Mạn mặt đỏ bừng, gạt phăng cái tay của Viên Lượng ra.
Lê Mạn nhìn dáng vẻ khoa trương của Tư Phán Phán mà bật cười.
Ngay khoảnh khắc trang phục chỉnh tề, Lê Mạn trước mắt bỗng hóa thành tiên tử thoát tục, không vướng bụi trần.
Cô chớp mắt, theo bản năng buột miệng: "Bên ngoài có người tìm cô."
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, như gõ nhẹ vào màng nhĩ cô, như khuấy động cả trái tim cô.
Khúc "Dương Xuân Bạch Tuyết" mà Lê Mạn gảy đêm đó, trở thành âm thanh ma mị quanh quẩn trong đầu Tống Khinh Thần suốt cả ngày, như một bản nhạc đơn phát lặp lại không hồi kết.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Lê Mạn, ánh nhìn đầy tán thưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính giữa, một người đàn ông cầm bút lông, nét bút phóng khoáng, khí chất tao nhã.
"Tôi cũng nên cảm ơn cô nhỉ? Vậy thì, để đáp lại, tôi viết tặng cô một bức thư pháp?"
"Lát nữa đàn không xong, xem cô còn cười nổi không?"
Tư Phán Phán cười.
Tiếp khách? Tiếp ai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh vốn có chút nghiên cứu về âm nhạc, không chỉ dừng ở mức thưởng thức mà còn đặc biệt yêu thích guitar.
Tối hôm đó, Tống Khinh Thần không về ngay, mà đến thẳng biệt thự của Lương Hạc Vân ở Vọng Kinh Nhất Hào.
Những năm đại học, Tống Khinh Thần từng tự biên, tự đàn, tự hát trên sân khấu, danh tiếng thậm chí còn vang xa ngoài trường, được tôn là "nam thần đỉnh cao" của khóa đó.
Lê Mạn nhìn chằm chằm vào tám chữ ấy, mọi cảm xúc cuối cùng đều bị cô cắn môi nuốt xuống, chôn chặt trong lòng.
"Lượng Lượng, được không?" Cô đứng dậy, đôi mắt long lanh nhìn người trước mặt.
"Không xa đâu, ở nhà Hạc Vân, Vọng Kinh Nhất Hào. Chị qua đón em."
Phó tổng giám đốc của công ty truyền thông kia xung quanh chẳng thiếu oanh oanh yến yến, vậy mà cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện đá hắn.
Lê Mạn ngước mắt, chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm của anh: "Anh Tống, vậy... cảm ơn ngài rất nhiều."
Qua cuộc trò chuyện, Lê Mạn mới biết, anh từng rất có tiếng trong hội thư pháp.
Một nét bút hạ xuống, mọi tình ý không cần nói thành lời.
Tư Phán Phán đứng cạnh Lê Mạn, nhưng ánh mắt lại xuyên qua khe hở hậu trường, dán chặt vào một vị trí ở hàng ghế đầu.
Không phải người quen, sẽ chẳng ai biết anh thực ra vừa tài hoa, vừa phong lưu phóng khoáng đến thế.
To, thon, trắng...
Khoé môi anh thấp thoáng nụ cười, lại nói với cô một câu: "Cảm ơn. Bản tỳ bà khúc khi nãy đàn rất hay."
"Qua đây tiếp khách." Chủ nhiệm Triệu không nói nhiều, dẫn đường thẳng phía trước.
Bộ váy cổ trang bằng lụa mềm màu trắng tinh khôi, phần eo thắt lại bằng chiếc nơ tua rua màu bạc, ngoài ra không có thêm bất kỳ trang sức nào.
"Chị Vũ, chị thật độc đoán." Cô khẽ cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.