Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Vận chuyển Mạn mỹ nhân
"Em nghĩ tôi đến đây làm gì?" Đỗ Trọng Hi thổi ra một vòng khói thuốc, nhìn dáng vẻ chuẩn bị đá người của Viên Lượng mà bật cười: "Con gái mà, dịu dàng chút đi, thế này thì ai dám muốn em?"
Anh ta vung bút ký mạnh mẽ như rồng bay phượng múa. Nhân viên cầm chữ ký nhìn nhau một hồi lâu mới nhận ra mấy chữ kia: "Đỗ Tử Đau".
"Alo." Giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt hồ ly của anh ta trừng lên nhìn cô, ánh mắt đầy những cảm xúc phức tạp, cuối cùng kết tinh thành ba chữ: "Cô có bệnh?"
"Hả? Lương Hạc Vân, anh mắng người đấy à?" Lê Mạn cầm ly nước ấm uống một ngụm, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bên cạnh có người nhỏ giọng bàn tán: "Viên Lượng không định đánh người đấy chứ?"
Tống Khinh Thần gọi hai lần, cả hai lần đều đổ chuông đến khi máy tự động ngắt. Anh nhìn đồng hồ trên tay, đã gần mười giờ đêm.
Cô giật lấy điếu thuốc từ tay Đỗ Trọng Hi, hút mấy hơi rồi ưu nhã thổi khói vào mặt anh ta, còn hừ một tiếng đầy khinh thường.
Lê Mạn ôm điện thoại, nụ cười hiện lên trong ánh mắt.
Viên Lượng lúc này đang cùng một cậu ấm Bắc Kinh có mái tóc xanh khói say sưa song ca bản tình ca kinh điển "Chia tay trong êm đẹp".
Cô vô thức dịch người ra xa anh ta hơn một chút.
Người đàn ông mỉm cười ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lê Mạn: "Em gái xinh đẹp, tối nay cô nhất định phải kính tôi một ly đấy."
Một câu nói, đủ để nể mặt Đỗ Trọng Hi.
Cúp máy, Tống Khinh Thần lập tức gọi cho Đỗ Trọng Hi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên cô gái nhỏ mặc váy đỏ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đỗ Trọng Hi nheo mắt, nhìn Viên Lượng trong chiếc váy đỏ, tràn đầy sức sống. Anh ta nở nụ cười ngông nghênh, bỗng dâng lên một khao khát muốn xé nát chiếc váy đỏ ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Rượu phải là cô kính." Đỗ Trọng Hi chuyển ánh mắt sang Lê Mạn.
Bên cạnh, Lê Mạn nhìn ly nước ấm ấy, chớp mắt vài cái.
"Đệt, gửi định vị qua đây." Đỗ Trọng Hi nghiến răng nghiến lợi ra khỏi quán bar.
Anh ta đưa qua một ly nước ấm: "Tôi không bắt nạt người khác đâu, cổ họng khát rồi, lấy nước thay rượu, tấm lòng tôi nhận."
Cô gái nhỏ chớp chớp hàng mi, cầm điện thoại bước ra ngoài: "Tống Khinh Thần."
Lê Mạn: "Nửa đêm đ.ộng d.ục, gọi tắt là Tống - Cầm - Thú."
Anh gọi lần thứ ba, lần này chỉ vang lên một tiếng chuông đã có người bắt máy.
Tống Khinh Thần nhận được tin nhắn thoại từ Đỗ Trọng Hi: "Tôi đổi ý rồi. Tôi bảo anh em của tôi trực tiếp vận chuyển Mạn mỹ nhân đến cho cậu. Cậu chủ Tống, đừng nói gì cả... cứ hành động thôi."
"Không sao rồi, Mạn Mạn đáng thương của anh."
Lê Mạn chớp mắt, khi Đỗ Trọng Hi vừa mở miệng định nói chữ "Tống", cô lập tức cắt ngang: "Cậu Đỗ, tôi kính anh hai ly."
"Cô ấy, đưa đến địa chỉ tôi gửi." Anh ta nhìn về phía Lê Mạn đang nằm trên sofa.
Dù biết anh ta không tệ, nhưng cứ động một chút lại cư xử như có bệnh, Lê Mạn lười quan tâm đến kiểu đàn ông cảm xúc bất ổn như vậy.
"Lại sai tôi chạy việc?" Đỗ Trọng Hi đang ở Sanlitun, đặt ly cocktail xuống bàn: "Lão Tống, hay cậu thuê tôi làm vệ sĩ đi? Tôi sẽ túc trực phục vụ nương nương nhà cậu, thế nào?"
Cô không giải thích, chỉ nhẹ nhàng gọi tên anh ta, trong giọng nói mềm mại có chút ấm ức.
Ở Bắc Kinh, siêu xe nhiều không đếm xuể, nhưng những chiếc phiên bản giới hạn hoặc xe đặt riêng đều rất nổi bật.
"Đỗ Trọng Hi, anh làm gì vậy? Muốn đưa Lê Mạn đi đâu?" Viên Lượng đứng bật dậy, trông như sắp tung cước.
"Muộn vậy rồi, em vẫn chưa về sao?" Anh nghe thấy âm thanh ồn ào trong điện thoại.
Một ly rượu vào bụng, đầu cô choáng váng.
"Lê Mạn, em không ngoan." Giọng nam trầm thấp vang lên, như ngâm trong băng giá, nghe hay nhưng lạnh lẽo đến tận xương.
"Đỗ Trọng Hi?!" Cô bước lên, túm lấy cổ áo anh ta, tung một cú đấm.
Mãi đến lúc này, Viên Lượng mới nhận ra, trong lúc cô đối đầu với Đỗ Trọng Hi, Lê Mạn đã bị hai người kia đưa đi.
Giọng nói mềm mại như nước xuân gợn sóng, vừa khiến Tống Khinh Thần yên lòng, lại vừa khiến anh ta bất an.
Viên Lượng trong chiếc váy đỏ, phong thái mạnh mẽ và đầy khí chất. Cô nâng ly, nở nụ cười với Đỗ Trọng Hi: "Cơ trưởng đẹp trai, đường xa đến đây, mỹ nhân Bắc Kinh xin kính anh một ly trước."
Nắm đấm bị một bàn tay to lớn chặn lại, người đàn ông cười lớn: "Tôi đến đón Lê Mạn, lệnh của cậu chủ Tống. Cô thử xem, có chọc nổi không?"
Anh ta gọi tài xế, lái chiếc siêu xe Pagani mui trần phiên bản giới hạn của mình, phóng thẳng đến KTV.
"Chỉnh sửa bài xong thì đã muộn lắm rồi, em không dám đi đường tối, nên nhờ Lượng Lượng đến đón, ăn cơm xong thì vào KTV gần trường hát karaoke."
Lê Mạn cuối cùng cũng không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên, để lộ hàm răng trắng tinh, nụ cười rạng rỡ như ánh sao.
"Không đâu, nhìn bộ dạng đắm chìm thế kia, chắc lòng đã nát rồi."
Anh ta không ngờ, người vừa cười rạng rỡ như vậy, lại đột nhiên giật mình, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Có tin nhắn gửi đến.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm từ Bắc Kinh đến Lỗ Thành, một chiếc trực thăng xuyên qua tầng mây, lao thẳng về phương Nam.
"Đi hay không?" Giọng nói của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, mang theo áp lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng bao lâu, có một nam một nữ bước vào phòng bao, gọi: "Anh Đỗ."
Người đàn ông gật đầu: "Quả nhiên là một cô gái hiểu chuyện và thông minh."
Lê Mạn nghiến răng: "Được."
Hai người hát nhập tâm đến mức như thể đang thực sự đắm chìm vào nỗi đau chia tay.
"Anh biết rồi. Mạn Mạn, gửi định vị cho anh." Anh trầm giọng dỗ dành.
Dù rõ ràng trong lòng anh đã nổi cơn giận, nhưng chỉ cần cô nói một câu dịu dàng, anh có thể lập tức coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy cách Lê Mạn lưu tên người gọi, Lương Hạc Vân suýt chút nữa sặc khói thuốc.
Chương 42: Vận chuyển Mạn mỹ nhân
Đám tiểu thư nhà giàu, mắt ai nấy sáng rực lên như sao trời.
Tống Khinh Thần chưa bao giờ nỡ trách mắng Lê Mạn.
Lương Hạc Vân tự vả mình một cái, chợt nhớ đến trận hỗn chiến ở Hồng Kông lần trước.
Tống Khinh Thần: "Mạn Mạn, tìm đánh."
Lê Mạn ôm điện thoại, kể cho người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe từng chi tiết nhỏ nhặt.
Lê Mạn: "Giám sát em? Hay là không yên tâm về em?"
Trong lòng như có một móng vuốt đang cào xé, cảm giác đau ngứa khó chịu khiến anh ta đứng ngồi không yên.
"Anh Đỗ, ờ đây." Lương Hạc Vân búng ngón tay một cái rồi nói: "Phục vụ! Mang một chai Chivas Royal Salute ra đây, không có thì ra ngoài mua, tiền boa tôi lo. Anh Đỗ của tôi không bao giờ uống rượu rẻ tiền."
Nụ cười đó đẹp đến mức khiến Lương Hạc Vân, người vẫn đang nhìn cô, bất giác thở dài rồi đưa điện thoại cho cô:"Ba cô tìm cô đấy."
Lê Mạn không ở bên cạnh, giống như một con ngựa hoang thoát cương, sự bất kham của cô khiến người đàn ông đã trải qua bao sóng gió thương trường như anh bỗng chốc hóa thành một kẻ trẻ con ngốc nghếch, hoàn toàn mất đi lý trí.
"Đó là việc của thái giám, cậu đồng ý thiến không? Nếu có, tôi sẽ cân nhắc." Tống Khinh Thần cười nhàn nhã.
Người đàn ông cười nhếch mép: "Được thôi, ký cho mấy người."
Đỗ Trọng Hi đang ở Bắc Kinh, vừa mới đáp chuyến bay từ Quảng Châu đến.
Quản lý sảnh của KTV là người có mắt nhìn, thấy chiếc xe xa hoa ngày càng tiến gần, vội vàng bảo nhân viên tiếp tân xếp hàng chào đón, còn mình thì lập tức gọi điện báo cho ông chủ.
Khi Đỗ Trọng Hi bước xuống xe, không ít người nhận nhầm anh ta là tài tử Huỳnh Tông Trạch, còn chạy đến xin chữ ký.
Đỗ Trọng Hi nhấc chân, đạp tung cửa phòng bao, lập tức gây ra một trận xôn xao bên trong.
Hai ly rượu xuống, cả người cô ngã quỵ.
Viên Lượng hát tiếng Quảng Đông rất lưu loát, một tay cầm micro, một tay túm lấy cổ áo chàng trai kia, trông có vẻ như một cô gái vừa mới thất tình, đau khổ đến tan nát.
"Liên quan gì đến anh? Tôi chỉ có quyền chọn đàn ông, hiểu chưa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi hoàn hồn lại, cô phát hiện Viên Lượng đã ngồi xuống bên cạnh mình.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Ly rượu vừa giơ lên đã bị Đỗ Trọng Hi ngăn lại.
"Lão Tống, làm người đừng tuyệt tình như vậy." Đỗ Trọng Hi tức đến mức muốn bốc khói: "Vì trái tim bé bỏng của cậu mà muốn cả dòng họ Đỗ chúng tôi tuyệt tự tuyệt tôn sao?"
Đỗ Trọng Hi nhếch môi cười, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sắp 11 giờ rồi.
Giọng điệu anh ta dịu lại, cố gắng mang theo một chút ấm áp: "Là lãnh đạo Tống nhà tôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.