Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 233: Kết tinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 233: Kết tinh


Lê Mạn và Hưởng Hưởng bị Trì Vị dọa chạy toán loạn, Tống Khinh Thần chớp thời cơ, cầm một con gấu Teddy, mạnh mẽ úp sọt lên đầu Trì Vị.

“Anh… ưm… không có ‘t’.”

Vừa vào phòng, anh liền giật tung cúc áo sơ mi, mái tóc đen rối bời làm tim cô đập loạn xạ.

Mọi người vứt bỏ vỏ bọc nghiêm túc, cùng nhau nhảy múa, nô đùa giữa biển hoa và gấu bông như những đứa trẻ.

Anh thản nhiên quăng chiếc áo sang một bên, đôi mắt tràn đầy vẻ lưu manh hiếm thấy: “Cô bé, em đồng ý không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những chú gấu bông càng lúc càng nhiều.

Lê Mạn: “Đây là… đại hội phát điên sao? A—!”

Nếu để các bậc trưởng bối chứng kiến cảnh này, thà g·i·ế·t anh còn hơn.

Lê Mạn nhíu mày, từ môi bật ra một tiếng “ưm” khe khẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cũng không hẳn.” An Duyệt cười thở dài: “Chỉ có thể nói rằng, trong phép tính tổng thể của Trì Vị, mình vẫn nhỉnh hơn một chút. Nếu có điểm nào đó không khớp, anh ấy cũng sẽ như lão Đỗ, lười đến mức chẳng buồn nghĩ đến chuyện thu lòng lại.”

Thế nhưng, anh lại tỉnh bơ tổng kết bằng tám chữ: “Cùng nhau giằn co, đại pháp hôn sâu.”

“Mạn Mạn, đánh hắn đi! Trả lại những gì hắn từng bắt nạt em!”

Lê Mạn bị anh hôn đến hồn xiêu phách lạc, hơi thở dồn dập, cả người mềm nhũn, phải dựa vào vòng tay anh mới không ngã xuống sàn.

Lê Mạn bật cười: “Tống Khinh Thần, nhà thiết kế của anh dùng loại vải rẻ tiền nào thế?”

Chương 233: Kết tinh

Người ta nhân lúc hỗn loạn mà ‘tạo người’ luôn. Không đồng ý cũng chẳng được nữa, không cho ra khỏi cửa, nhốt trong nhà ‘sáng tạo’ ba ngày ba đêm. Chúng ta chia ca, luân phiên đưa cơm nước, đảm bảo thể lực cho họ.”

Trên gương mặt An Duyệt lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có, ánh mắt nhìn về phía Trì Vị cũng ánh lên tia sáng đã lâu không thấy.

Trì Vị nhếch môi cười lạnh, liếc về phía căn phòng nhỏ khuất góc, nhàn nhạt nói: “Cậu nói đúng. Đang uống trà trên mây cùng nhau đấy.”

“Hừm…” Trì Vị bật ra một tiếng cười khẽ từ trong mũi: “An Duyệt, Khinh Thần đã có gia đình rồi, anh cũng… yên lòng rồi.”

“Vẫn là ‘mẹ của Tiên Ca Nhi’ nghe thuận tai hơn.” An Duyệt cười trách yêu.

“Tống vô lý?”

Tống Khinh Thần: “Hử? Shit.”

“Cậu chê mình đấy à?” Tô Lạc Ảnh bật cười, đánh nhẹ vào An Duyệt.

Bình thường anh là một lãnh đạo cao cao tại thượng, hô một tiếng là có trăm lời hưởng ứng, thì cảnh cầu hôn lại phải càng ngớ ngẩn, điên rồ đến không tưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em cũng yên lòng.” An Duyệt không hề giận, chỉ cười dịu dàng: “Trước đây vì sao em giận dỗi với anh, anh hiểu cả. Dù gì cũng đã trải qua bao sóng gió, người vẫn còn bên nhau, còn có Tiên Ca Nhi…”

Tống Khinh Thần cười như không cười, nhìn cô nàng ngang ngược này: “Dám huých anh? Em nói xem anh nên làm gì đây? Hửm?”

Hưởng Hưởng: “Hahahaha!”

Và vào đêm hôm ấy, sau khi cầu hôn thành công, bảo mẫu ru Hưởng Hưởng ngủ xong, anh ôm lấy Lê Mạn mềm nhũn, kiệt sức đến mức nửa tỉnh nửa mê, đi khắp từng căn phòng trong ngôi nhà mới, để lại dấu vết của mình.

Gã đàn ông cao lớn, mặc sơ mi trắng, quần tây đen, không nói một lời, khuôn mặt đẹp trai phủ một lớp trầm mặc.

Lê Mạn từng miêu tả, nụ hôn của anh như một cái móc câu treo mồi tươi ngon—biết rõ là có độc, nhưng vẫn nghiện đến mức cam tâm cắn câu.

Tiên Ca Nhi: “Aoooooo!”

Trước mặt cô, Tống Khinh Thần chẳng còn là một lãnh đạo nghiêm túc, cũng không phải kẻ nắm trong tay quyền lực, mà chỉ là một người đàn ông thực sự—hoặc nói chính xác hơn, là một gã đàn ông hoang dã.

Tình hình bên ngoài đã trở lại yên bình.

Lê Mạn và Hưởng Hưởng hớn hở nhặt gấu bông, ném liên tục vào Trì Vị.

“Cậu chủ Trì đúng là nhân tài.” Tô Lạc Ảnh gật đầu cười nhẹ.

“Không hẳn.” Anh cười khẽ: “Chỉ là minh chứng cho việc thể trạng anh rất tốt.”

“Không cần, cứ đón nhận đi.”

Ánh mắt anh khiến cô run rẩy, động tác bất giác khựng lại, chỉ có đôi mắt đào mơ hồ ánh nước, không chớp mà nhìn anh.

“Chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu? Làm đàn ông quá uổng phí rồi.”

Đỗ Trọng Hi nhướng mày, ra vẻ đã hiểu: “Quá hoàn hảo. Lê Mạn vốn có khi chuẩn bị cả đống lời từ chối kiểu tiểu thư kiêu kỳ, muốn tạo dáng vẻ thanh cao, nhưng bị hai nhóc con kia phá hỏng cả rồi.

Nhưng An Duyệt không giận, chỉ vẫy tay gọi Tiên Ca Nhi lại: “Đem trà ấm cho ba con đi, để ba con nhuận giọng, nói nhiều quá, khàn giọng vịt bầu rồi.”

“Ừm…” Anh chỉ tay xuống quần tây: “Rách rồi. Lần này, em không kéo lên lại được đâu.”

“Anh bị hoang tưởng à?” Cô bật cười tức giận, “Người bình thường không thể nói chuyện nghiêm túc sao?”

Tiếng hét thất thanh của Lê Mạn, trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, không ai phân biệt được là vì hoảng sợ khi thấy hai nhóc con đột ngột trèo lên mái nhà, hay vì bị người đàn ông kia mạnh mẽ kẹp vào dưới cánh tay, ép buộc mang vào căn phòng kín.

“Nếu đến ‘g’ mà em còn đòi lý do, vậy thì anh không phải đàn ông rồi.”

Trì Vị ra hiệu, ngay lập tức, những khẩu pháo hoa giấy và bọt tuyết b*n r* tứ phía, vô số gấu bông Teddy từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống.

“Cảm ơn vì lời khen.” Anh nhấc cằm cô, ngón tay chậm rãi vu.ốt ve, đột nhiên siết chặt.

Không ngờ lại xảy ra biến cố ngoài ý muốn, anh dứt khoát thuận theo dòng loạn, trực tiếp cướp luôn Lê Mạn vào phòng khách nhỏ, kiềm chế không nổi mà buông thả tận hưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậu nói nhảm gì vậy?” Đỗ Trọng Hi bị đá một cú.

An Duyệt nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Trái tim anh khẽ rung động, nói một câu “Không làm phiền nữa” rồi sải bước dài đi về phía An Duyệt.

Chiêu này thật tuyệt—đến cả khóa quần, anh cũng thẳng tay giật đứt.

“Cầu hôn. Nhưng con trai đã giúp anh tạo cơ hội ‘cướp sắc’, anh sao có thể không nể mặt hai cậu nhóc chứ?”

Không biết từ lúc nào, Tống Khinh Thần và Lê Mạn đã nắm tay nhau đi tới.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gì… gì vậy?” Lê Mạn thì thào hỏi.

“Lão Tống đâu? Không phải đang cầu hôn à? Người đâu? Chẳng lẽ bay lên trời rồi?” Đỗ Trọng Hi nheo mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở Trì Vị.

“Câu dẫn anh?” Anh lắc đầu, bật cười: “Ban đầu nhắc anh làm, sau đó ám chỉ anh chủ động, giờ lại giở tuyệt chiêu ‘đôi mắt câu hồn’?”

Trì Vị nhận lấy chén trà, ánh mắt xuyên qua biển hoa, nhìn thấy trong ánh đèn lờ mờ, đáy mắt An Duyệt tựa như những vì sao.

An Duyệt và Tô Lạc Ảnh ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm mấy bông hoa tuyết dung, khẽ lắc trong tay.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, để lộ hàm răng trắng nhỏ, đôi mắt đào vì cơn đau nhẹ mà long lanh ngấn nước, ánh lên vẻ mê hoặc c·h·ế·t người.

Lê Mạn né tránh hơi thở nóng rực của anh: “Vậy cho em hỏi, anh đến đây cầu hôn hay cướp sắc?”

Cũng chẳng trách lúc trước cô từng nghi ngờ anh có người khác.

Anh nói: “Lê Mạn, lấy anh nhé?”

Rõ ràng mới vừa rồi, anh còn là vị thần cao quý, lạnh lùng như ánh trăng, từ trên cao rơi xuống trước chân cô, quỳ một gối, thành kính cầu hôn.

Là anh em bao năm, đến cả sở thích cũng giống nhau đến lạ.

“Định làm gì?” Cô đấm vào v*m ng*c r*n ch*c kia, thậm chí nghịch ngợm dùng đầu gối huých anh.

Bởi vì anh muốn dành cho Lê Mạn một màn cầu hôn “đảo lộn quy tắc” theo phong cách hài kịch nhẹ nhàng.

Lê Mạn: “Hả?”

Tống Khinh Thần có kỹ thuật hôn điêu luyện.

Màn cầu hôn này, Tống Khinh Thần chỉ mời những anh em thân thiết của mình, còn người thân hai bên Tống – Lê, anh chẳng gọi ai cả.

Một hạt giống trong đêm ấy đã lặng lẽ cắm rễ trong bụng Lê Mạn…

Dù bao nhiêu tuổi, ai cũng có một đứa trẻ ẩn sâu trong lòng.

“Mây tan sương tản, sau này, hãy sống tốt nhé.”

Áo polo hồng và quần dài lão Tống.

Tiên Ca Nhi chạy tới: “Ba ơi, uống trà đi, mẹ pha đấy.”

Cô nói: “Tô à, cuối cùng mình cũng thấy yên lòng rồi. Dù khi đó, mình gặp chuyện kia, anh ấy vì mình mà cầu xin, không chịu từ bỏ, cũng chưa bao giờ khiến mình có cảm giác an ổn như bây giờ.”

Trì Vị đứng im, mặc cho gấu bông đập vào người, khóe môi hiện lên ý cười nhẹ nhõm: “Từng ngạo mạn khinh thường mọi quy tắc, nhưng sau cùng mới nhận ra—hóa ra kẻ nực cười nhất lại chính là tôi. Lê Mạn, chúc em hạnh phúc.”

Trì Vị có nét tà khí đặc biệt—không phải kiểu lưu manh đời thường, mà là sự kiêu ngạo bẩm sinh, xa cách khó gần.

Bỗng nhiên, giữa không gian yên tĩnh, vang lên một tiếng “xoẹt” kỳ lạ.

*

Váy đỏ rực rỡ lag Lê Mạn.

Tô Lạc Ảnh nhướng mày: “Quả nhiên giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn nhạy bén hơn thám tử.”

“Kém cỏi vậy à? Mới có thế mà đã chịu không nổi?” Giọng nói của anh mang theo ý cưng chiều xen lẫn chút kiêu ngạo.

Hưởng Hưởng và Tiên Ca Nhi mỗi đứa bị Trì Vị đá một phát, giờ đang co ro trên sofa, mỗi người ôm một cuốn “Đệ tử quy”, không dám hé răng.

Anh không chút do dự cúi xuống, xông vào khoảng hở ấy, như kẻ nghiện thuốc, điên cuồng hút lấy vị ngọt ngào.

Cuộc sống quá mức theo khuôn phép rồi, cần một chút niềm vui khắc cốt ghi tâm.

Thế nên anh mới chọn cách rơi tự do từ trên trời xuống, mang đến cho Lê Mạn một sự tương phản đầy bất ngờ, chẳng hề giống với người đàn ông quyền cao chức trọng 37 tuổi chút nào.

“Cảm ơn An đại tiểu thư?” Anh giơ cao chén trà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 233: Kết tinh