Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 202: Cái gọi là tinh thần hợp đồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 202: Cái gọi là tinh thần hợp đồng


“Từ đầu đến cuối, cô không có gì để cảm ơn tôi cả.” Người đàn ông lạnh nhạt nói rồi quay đi, bước đến chỗ Diệp Quân Dật.

Hai người đàn ông buông tay.

Bội Kha ghé sát tai cô: “Người này là ai thế, ra vẻ quá! Con trai cô không thích nên mới thay cô đá hắn hai cú đấy.”

Dưới vẻ ngoài mang đầy sự ấm áp, thực chất vẫn là một cuộc giao dịch theo tinh thần hợp đồng?

Nhưng cánh tay bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.

Thật nực cười.

Cô biết quần áo này có gắn logo tên riêng của chủ nhân bằng những mũi khâu đặc biệt, chỉ khi lộn trái mới nhìn rõ.

Sự đối lập và khoảng cách hình thành một cách tự nhiên, ngoài tình thân có thể là lá bài đáng tin cậy, thì những thứ gọi là tình bạn, tình yêu đều có thể trở thành vật hy sinh bất cứ lúc nào.

Cái gọi là chuyến đi chơi cùng cô và con trai, chẳng qua chỉ là cái cớ để tìm Lê Mạn và Diệp Quân Dật.

Ở Paris, nơi nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Quân Dật, An Duyệt luôn đề phòng.

Cả hai đều dồn lực, gân xanh trên mu bàn tay Diệp Quân Dật nổi rõ, cơ bắp trên cánh tay Trì Vị cũng siết chặt.

Diệp Quân Dật cầm vali, sải bước về phía Lê Mạn.

Chỉ một câu nói, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.

Không biết từ khi nào, ngoài bảo mẫu đi cùng còn có thêm bốn vệ sĩ mặc thường phục cao lớn vạm vỡ.

Lê Mạn ngước lên, ánh mắt đảo qua sự đối đầu không lời giữa hai người đàn ông.

Tất nhiên, tôi hy vọng anh cũng giữ vững tinh thần hợp đồng, không chỉ trong công việc. Anh là người thông minh, tôi nói đến đây thôi. Tạm biệt.”

Ngay từ lúc nhìn thấy Diệp Quân Dật, An Duyệt đã không định bước tới.

Anh không có ở trong nước, chỉ cần người của anh thi công đúng quy trình, không vi phạm pháp luật, phía Tây Nam tuyệt đối không gây khó dễ hay làm chậm tiến độ.

Chương 202: Cái gọi là tinh thần hợp đồng

Lê Mạn cầm lấy, nhẹ giọng: “Cảm ơn anh, Trì Vị.”

Khi nhìn sang An Duyệt, cô ấy thậm chí không liếc mắt một cái, lạnh lùng kiêu ngạo đứng đó như người xa lạ.

“Đi thôi.” Lê Mạn thì thầm, lặng lẽ bước qua, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

“Anh đang diễn thật thành giả đấy à?” Trì Vị cười cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô giỏi lắm, đổi số, mất hút luôn, đến mức phải báo cảnh sát tìm người mất tích à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trì Vị nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, nhìn sang Lê Mạn.

Trong vụ lộn xộn đó, không chỉ cô mà cả ông Trì quyền cao chức trọng cũng không tránh khỏi bị lôi ra một trận.

Cô cụp mắt, không nhìn nữa, kéo tay Bội Kha: “Tôi hơi đói, cũng hơi mệt, đi Cafe Citron ngồi chút nhé, bánh chanh mini ở đó rất ngon.”

Như thể nói chuyện với không khí.

Lê Mạn thoáng mất tập trung.

Không phải “Chủ tịch Trì”, cũng không phải “Cậu chủ Trì”, mà là “Trì Vị”.

Một trải nghiệm tinh tế từ trong ra ngoài.

Lê Mạn lặng người, cố kìm nén cảm xúc đang dâng lên nơi khóe mắt.

Anh cười khẩy, bước nhanh vài bước: “Họ Lê? Lê Mạn, điếc à?”

Ngay cả Trì Vị cũng không nhận ra, cái mác “không biết lượng sức” năm xưa đã bị Lê Mạn xé bỏ trong dòng chảy của thời gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lê Mạn khẽ cười: “Cuộc đời mỗi người, chỉ cần tự mình hiểu là đủ.”

Trì Vị ra hiệu, một vệ sĩ tiến lại, trên tay cầm hai chiếc vali đen không biết lấy từ đâu.

Lê Mạn nhìn chằm chằm vào Trì Vị, ánh mắt lướt qua trang phục trên người anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta không biết rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, Diệp Quân Dật nguy hiểm đến mức nào sao? Đúng là tức đến mức chỉ muốn chửi thề.

“Không quan trọng.” Diệp Quân Dật nhìn chiếc vali: “Ngoài Trung Quốc ra, cô ấy muốn đi đâu, tôi đều sẽ đi cùng.”

Anh dứt khoát gạt phăng sự bực dọc, vung tay về phía Lê Mạn định dùng một cú gõ đầu để kéo cô về thực tại.

“Thẻ hai loại tiền tệ, tiện cho cô sử dụng, mật mã giống ngân hàng Standard Chartered.” Anh ta lấy một chiếc đưa cho Lê Mạn.

“Bà Trì và con trai đang đợi anh. Nếu không có chuyện gì khác, tạm biệt.”

“Có chuyện.” Trì Vị liếc nhìn An Duyệt, người vẫn đứng chờ từ xa.

Áo ở vị trí tim, quần ở nơi khởi nguồn của sự sống.

Nhưng lúc này, cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng khiến anh tức tối nhận ra, có những chuyện dù cố gắng đến đâu cũng không thay đổi được.

Tống Khinh Thần từng bảo cô sờ thử, khiến cô đỏ mặt mắng lớn: “Lưu manh!”

Áo polo và quần dài đều tối giản đến mức tuyệt đối, không họa tiết, không logo, nhưng ôm sát từng đường nét cơ thể Trì Vị, tôn lên sự trầm ổn và phong thái nho nhã mà vẫn không che lấp đi khí chất mạnh mẽ.

Trì Vị nói đến Paris để đưa cô đi chơi, mua sắm, xem tuần lễ thời trang mùa xuân, nhưng sự thật thì sao?

Anh không biết mình đang tiếc nuối cho ai, chỉ thấy bất lực.

Người đàn ông khi ấy vô tội nhún vai: “Nếu em nghĩ vậy, anh đành chịu tiếng oan thay nhà thiết kế.”

“Tốt.” Trì Vị bật cười.

Lê Mạn quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn người đàn ông đang nhăn mặt như bị đau răng: “Trì Vị, cuối cùng cũng biết nói chuyện bình thường rồi à?”

“Dù cô ấy là bà Diệp hay bà Tống, chuyện đó khoan bàn đến. Trong vali là hợp đồng anh ký khi khảo sát Tây Nam, thủ tục đã hoàn tất, mọi tài liệu đều ở đó. Diệp Quân Dật, Tống Khinh Thần là người quang minh chính đại, cũng rất coi trọng tinh thần hợp đồng. Sẽ không vì một số chuyện xảy ra mà hủy bỏ dự án anh đã nhắm tới.

Trì Vị nhận ra ánh mắt Lê Mạn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả, xen lẫn chút tức giận chưa tan.

Tay Diệp Quân Dật như gọng kìm: “Tôn trọng một chút, vợ tôi, anh không được động vào.”

Ánh mắt Trì Vị trở nên lạnh lẽo: “Toàn bộ thù lao của bộ phim nghệ thuật đó. Nghĩ tôi là nhà từ thiện sao? Nghìn dặm xa xôi đến đây mua chuộc cô chắc? Lê Mạn, tôi không rảnh như vậy. Cái gì thuộc về cô thì nhận lấy, ở cạnh cô thêm một giây cũng khiến tôi thấy phiền.”

Cô thấy rõ trên chiếc váy dài, bụng mình khẽ nhô lên hai lần, như có gì đó đang đập mạnh.

Anh ta không nhận, chỉ nhìn theo bóng lưng Lê Mạn: “Bội Kha, chăm sóc vợ tôi. Tôi xử lý xong sẽ đến ngay.”

Trì Vị hồi trẻ luôn sống ngang tàng kiêu ngạo, mọi thứ đều chẳng đáng là chuyện to tát.

Cô giận dữ nhìn Trì Vị, chỉ hận không thể b.óp ch.ết anh ta ngay lập tức.

Cô không nhận.

Trì Vị đưa chiếc vali còn lại cho Diệp Quân Dật.

Cô gái trước mặt tuy trẻ nhưng không hề yếu đuối, dù có bão giông vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Con người là thứ phức tạp nhất, ngay cả bản thân cũng chưa chắc hiểu rõ chính mình.

Lê Mạn khẽ mỉm cười, quay người: “Đi thôi.”

Dường như cảm nhận được tâm trạng của mẹ, đứa bé trong bụng đột nhiên cựa quậy mạnh, tay chân đá loạn xạ.

Trì Vị nhìn bóng lưng cao ngạo bướng bỉnh ấy, nhếch môi: “Bà Diệp, khoan đã.”

Cô gái 22 tuổi ấy mặc váy dài trắng ngà, thanh tao tao nhã. Mái tóc nâu mềm mại xõa xuống vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mang nét thanh khiết của đóa tuyết liên trên đỉnh núi cao, nhưng hàng mày lại điểm chút kiên cường và thông tuệ, điềm nhiên quan sát con người và cuộc đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 202: Cái gọi là tinh thần hợp đồng