Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200: Ở Paris
Vẻ mặt bà cụ dần dịu lại: “Vào nhà ngồi một chút không?”
Tống Khinh Thần thu hồi ánh nhìn, cảm xúc vừa trỗi dậy liền biến mất, anh chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Tống Khinh Vũ liếc nhìn Tống Khinh Thần: “Anh, cùng ra vườn sau ngắm hoa mai nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào ngày Tiểu Niên ở phương Bắc, Tống Khinh Thần ở Lỗ Thành, cùng ông bà nội dùng bữa tối tại Hi Viên.
Nơi này từng là khu sầm uất nhất thời đó, những đơn vị danh giá và có tiếng đều tập trung tại đây.
Lê Mạn ban đầu đỏ mặt, ra sức giải thích, nhưng ánh mắt sắc bén của Diệp Quân Dật đã ngăn cô lại.
Nhưng nếu nói đến Paris, chỉ cần một câu “Tôi có thể bảo vệ mẹ con Lê Mạn” của Diệp Quân Dật, thì 100% không ai dám động đến cô.
Tống Khinh Thần cầm lấy tập phác họa, bước ra ngoài sân.
Trong một căn nhà sân vườn tầng trệt, một bà cụ run rẩy bước ra cửa: “Ai đấy?”
Chú Vương cung kính đến báo.
Bảo vệ mẹ con cô, cũng chính là bảo vệ con trai tôi—Diệp Chu, cô hiểu không?”
Lê Mạn cúi đầu không đáp.
Lê Mạn mặc một chiếc đầm lông cừu dài màu vàng nhạt, mái tóc xoăn ngày trước đã đổi thành màu nâu hạt dẻ, buộc kiểu tết xương cá lệch sang một bên vai, toát lên vẻ dịu dàng và đằm thắm.
Tống Khinh Thần nhẹ giọng: “Bà nội, người đang đứng trước mặt bà không phải là con trai nhà họ Tống, cũng không phải Tống Khinh Thần gì cả.
Dưới hành lang dài, quản gia đang dẫn người hầu treo đèn lồng đón Tết.
Không ai lên tiếng, bà quét mắt nhìn Tống Khinh Vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em và mẹ đi cùng bà đi, nghỉ ngơi một lát. Anh phải về Tây Nam gấp, dịp cuối năm còn phải đi thăm hỏi bà con.”
Tống Khinh Thần cũng không nói thêm gì, chỉ đứng lặng lẽ chờ đợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh.
Lê Mạn năm đó từng bị đứt tay khi treo đèn lồng.
Giọng người đàn ông nhàn nhạt.
*
Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thảm hại, cho đến khi gặp cô—trốn tôi như trốn Diêm Vương vậy.
Cứ như một con chuột nhát gan gặp hổ dữ.
“Là cháu, Khinh Thần đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Paris không giống trong nước. Khuôn mặt xinh đẹp của cô dù đang mang thai cũng có khối người theo đuổi. Không tin thì cứ thử đi?”
Khó có thể tưởng tượng được, trong nhóm người đang tranh luận kia, cô lại là người hăng hái nhất.
Các bạn của Lê Mạn nhiệt tình chào hỏi Diệp Quân Dật.
Còn anh thì sao?
Lê Mạn khẽ mở miệng, nhưng chẳng nói nổi một chữ.
Tống Khinh Thần lặng lẽ bước vào thư phòng bên cạnh.
Ở trong nước, anh có nhiều điều không thể vùng vẫy, tiếng nói cũng không bằng các gia tộc thế gia.
Diệp Quân Dật đứng thẳng bên cạnh xe, trên cánh tay trái vắt một chiếc áo khoác nữ Burberry màu trầm.
Những người xung quanh mặc định anh là bạn trai của Lê Mạn.
*
Con người luôn thay đổi và hay quên.
Đi đến bàn làm việc trước đây của mình, anh mở ngăn kéo, bên trong là một tập phác họa được xếp ngay ngắn.
Xe chạy vào khu phố cổ trung tâm của Lỗ Thành, hai bên đường là những cây cổ thụ to đến mức ba, năm người ôm không xuể, chứng tỏ bề dày lịch sử của vùng đất này.
“Tôi đã làm cái bia đỡ đ·ạ·n, cô không dùng thì thôi. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc cô một câu: mang thai làm con người ta ngốc đi ba năm.”
Lật đến một trang nào đó, một mẩu giấy nhỏ lộ ra, nét chữ thanh tú: “Đã hiệu đính xong, tôi đã cố gắng hết sức.”
Lương Chi Lan khẽ nhíu mày: “Ơ? Không biết ai có khứu giác nhạy bén, ngửi thấy mùi gì đó không nhỉ?”
“Bà nội, Tử Khiêm và Trọng Hi bận quá, nên nhờ cháu thay mặt họ đến đây. Bà đừng lo, cháu trai của bà chưa mất đâu.”
Khoảng hơn một phút sau, cửa mới phát ra tiếng “két”, bà cụ đứng đó, vẻ mặt bình thản: “Ai cho cậu đến?”
Hồi đó, cô gọi anh là “Cậu chủ Tống”, luôn lúng túng, dễ đỏ mặt, gặp anh là muốn chạy, ngoài “ừm” với “à” thì chẳng nói được gì.
Vốn dĩ đây là một cuộc giao dịch sòng phẳng.
Chủ đề của bà Tống bị cắt ngang, trong lòng có chút không vui.
Ngay cả những ký ức khắc cốt ghi tâm cũng không thắng nổi dòng chảy thời gian.
Trong giới đầu tư châu Á ở nước ngoài, Diệp Quân Dật có danh tiếng và tầm ảnh hưởng khá lớn.
Chương 200: Ở Paris
Tống Khinh Thần đứng yên một chỗ, châm điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu, ánh mắt dõi theo làn khói trắng chậm rãi bay lên, để chút cảm tính hiếm hoi trong lòng có cơ hội buông thả một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc đi dạo sau bữa ăn, khi đi ngang qua thư phòng lớn của Hi Viên, bà Tống đột nhiên hỏi: “Cô gái năm nào ở Đại học Bắc Kinh, năm nay cũng đã là sinh viên năm ba rồi, chắc cũng nghỉ đông rồi nhỉ? Không biết có thời gian không? Con bé học ngành Ngữ văn Trung, cũng có chút tài năng đấy.”
Cho đến khi có người chỉ về phía chiếc Rolls-Royce đỗ từ xa, giọng Lê Mạn lập tức ngừng lại.
Ngay cả lần cuối cùng gặp mặt ngày hôm qua, cô vẫn không nói lời “tạm biệt”, chỉ để lại cho anh một bóng lưng gầy nhỏ, sau đó vội vã chạy đi.
Tháng Tư ở Paris, thời tiết tương tự mùa xuân trong nước, những chùm hoa anh đào nở rực rỡ từng lớp.
“Anh Diệp?”
“Cô nghĩ ở đây có ai quen cô sao? Có ai quan tâm không?”
Giọng điệu của người đàn ông lạnh nhạt như ánh mắt anh.
Ngay từ đầu cô nhìn thấy anh là muốn chạy, năm lần bảy lượt hủy hẹn.
Đúng là một sự thật tàn khốc.
Tại khu giảng đường của Học viện Chính trị Paris, một cô gái phương Đông da vàng—Lê Mạn, cùng mấy nữ sinh tóc vàng trí thức vừa bước ra khỏi tòa nhà, hăng say trò chuyện bằng tiếng Pháp.
Là đứa trẻ không bao giờ quên mỗi năm bà đều làm bánh đậu xanh cho mình.”
Chỉ là đứa trẻ năm nào từng được Thịnh Cảnh dắt đến đây, từng lén trộm nho trong sân nhà bà.
Lê Mạn, cô thực sự không nợ tôi gì cả.
Nhưng khi được Lương Chi Lan và Tống Khinh Vũ dìu đi ngắm mai, bà lập tức quên mất “cô gái Đại học Bắc Kinh” mà mình vừa nhắc đến.
“Dĩ nhiên là hương mai cung phấn mà ông nội năm đó tự tay trồng, chỉ nở duy nhất vì bà thôi ạ, ha ha.”
“Cậu Tống, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.