Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177: Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em
Anh cúi đầu, liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang ôm eo mình, rồi đưa tay gõ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Đừng chọc anh."
Khi dừng xe lại, anh ôm cô từ phía sau, ghé sát tai thì thầm: "Mạn Mạn, những lời em nói với anh ở Hồng Kông chỉ bị khóa lại trên con tàu du lịch đó. Ở thành phố An không tính. Ở đây, hãy để anh bảo vệ em thật tốt."
Anh đã nói: "Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em."
Cô nhìn anh đầy suy tư: "Anh đang đào tạo binh lính của mình sao?"
Anh cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm: "Lê Mạn, ngoài em ra, em nghĩ anh sẽ nói điều này với ai?"
Những giọng nói khác nhau vang lên, lý trí và cảm xúc giằng co.
Cô đập vào tấm lưng rộng của anh, cánh tay vô thức ôm lấy eo Tống Khinh Thần.
Giọng anh khàn khàn, hơi nóng phả vào bên tài: "Em có thiên phú xuất sắc, đó là nền tảng của em. Em có nhan sắc trời ban, nhưng lại chọn dựa vào tài năng, điều đó quyết định chiều cao của em sau này. Em chịu khó, lại có tư duy nhạy bén, điều đó quyết định độ rộng lớn của con đường em đi."
Đây là lần đầu tiên Tống Khinh Thần hé lộ một góc nhỏ trong kế hoạch tương lai của anh với cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn đôi môi đỏ mọng của cô, cô bặm môi không đáp.
Nhưng trong đầu cô, vẫn còn một điều quan trọng cần xác nhận.
Đến khi tai cô đau nhói vì bị anh cắn nhẹ, cô mới chịu im lặng.
Tống Khinh Thần cảm nhận được cô gái trong lòng đang run nhẹ.
Điều khiến cô bị thu hút là sự bá đạo, thẳng thắn của anh.
Cô khẽ thì thầm: "Tại sao... lại là em?"
Anh không trả lời ngay.
Đôi mắt sâu thẳm lướt qua bờ môi hồng mềm mại kia một giây, rồi dứt khoát quay người đi, bóng dáng cao lớn khuất dần trong màn đêm...
Lê Mạn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, gương mặt nhỏ nhắn hất lên, nước mắt vòng quanh nhưng không rơi xuống.
Anh siết chặt vòng tay, cúi xuống hôn lên đ.ỉnh đầu cô:
Anh nói: "Nếu chức vụ là thứ kìm hãm anh, thì em quá xem thường địa vị của nhà họ Tống và quan hệ của nhà họ Lương rồi. Anh chỉ cần ẩn mình một thời gian, không muốn gây rắc rối cho ba anh vừa đến Bắc Kinh, đồng thời cũng muốn rèn luyện bản thân nhiều hơn. Khi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ trở về nhà ở Bắc Kinh, được không?"
Chiếc xe đạp đột ngột tăng tốc, người đàn ông dường như cố tình giữ ghi đông, nhấc bánh xe trước lên một chút, rồi lại "rầm" một tiếng rơi xuống.
Ngón tay qua lớp áo sơ mi mỏng, vô tình siết nhẹ vào phần cơ bụng rắn chắc, như tìm một điểm tựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoảng cách giữa hai người chỉ được ngăn cách bởi lớp áo sơ mi trắng của anh và lớp áo ngủ mỏng màu xanh của cô, khiến từng va chạm càng thêm nhạy cảm.
Anh bật cười, đáp lại không chút do dự: "Nghiêng nước nghiêng thành, dáng người quyến rũ, kỹ thuật giỏi."
"Anh nói linh tinh gì thế?" Lê Mạn khẽ cong môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh không cần phải làm vậy."
Tống Khinh Thần bận đến mức gần như quên mất cảm giác cơ thể, nhưng khoảnh khắc tấm lưng anh chạm vào làn da mát lạnh ấy, cơ thể anh như sống lại.
Anh càng siết chặt eo cô, không để cô có đường thoát.
"Ngủ đi, Lê Mạn. Ngủ ngon."
"Lê Mạn, anh nói những điều này để em hiểu rằng đừng tự xem bản thân quá quan trọng, nghĩ rằng em sẽ cản đường anh. Em chỉ cần tỏa sáng, làm người giúp anh thêm rực rỡ là đủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh lắc đầu, đột nhiên ngồi xuống: "Lên đi."
Cho đến khi đưa cô về nhà, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy do dự của cô, anh khẽ véo má cô, giọng trầm ấm: "Không chỉ một chút."
Lê Mạn vừa cảm thấy cơ thể ngả về phía sau liền bị xóc một cái thật mạnh. Yên xe chật hẹp dưới thân như chực chờ sụp xuống bất cứ lúc nào.
Cô chần chừ một lúc, rồi hỏi: "Tống Khinh Thần, anh chọn đến Tây Nam... thật lòng mà nói, có dù chỉ một chút nguyên nhân là vì em không?"
Da thịt lộ ra dần nhuốm màu ửng đỏ, Lê Mạn vừa thẹn vừa giận, giọng nói trở nên mềm nhũn, đầy oán trách.
Đó là chuyến hành trình phá băng đầu tiên của họ, là lần đầu tiên anh chủ động gỡ bỏ khúc mắc trong lòng cô.
Cảm giác tê dại xen lẫn chút đau nhói đặc biệt khiến cô lơ lửng giữa tỉnh táo và mê muội.
"Mạn Mạn, đừng vội trả lời. Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em."
Là sinh viên ngành Ngữ văn, Lê Mạn vốn đã quen thuộc với những điều lãng mạn, cả người cô toát lên khí chất nghệ sĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ở Aman anh từng cõng em. Giờ đây em càng có quyền ngồi trên lưng anh mà ngẩng cao đầu."
Anh lắc đầu: "Sai rồi, là bạn đời. Lê Mạn, anh muốn cả thể xác lẫn tâm hồn em đều hạnh phúc."
Anh đưa một bàn tay thô ráp, đầu ngón tay có vết chai do cầm bút nhiều năm nhẹ nhàng xoay nắn d** tai cô, như lần chuỗi hạt, không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
Chương 177: Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em
"Muốn nghe sự thật không?"
Tối hôm đó, Tống Khinh Thần đạp xe chở cô đi vòng quanh những con phố nhỏ vắng người của thị trấn.
Tống Khinh Thần hiểu cách chinh phục cô.
Lời anh nói sắc bén, không để lại chút khoảng trống, mang theo sự khiêu khích khiến cô giận dữ.
Lê Mạn lặng lẽ lắng nghe, trong góc tối không ai thấy, cô khẽ gật đầu.
Trực tiếp nói: "Lê Mạn, anh muốn em."
"Em tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, có tài sản hàng chục triệu, có nhan sắc trời cho, tương lai chỉ có thể ngày càng tốt hơn. Cần gì phải nghĩ đến chuyện 'cao không với tới'? Anh cũng nhận được sự đồng hành và giá trị cảm xúc chất lượng cao từ em. Với điều kiện này, em sợ gì không có người mới? Nghe anh đi, Lê Mạn, hãy làm theo trái tim mình mà giữ lấy anh."
"Lãnh đạo, anh không thấy xấu hổ sao? Mở miệng ra là nhắc đến chuyện đó." Cô không còn chống cự nữa, giọng nói đã mềm mại trở lại.
Dùng những lời hoa mỹ hay tình cảm dài dòng để theo đuổi cô ư? Đó là sở trường của cô. Cô sẽ không hạ thấp mình để chấp nhận một kẻ non tay.
"Em sẽ làm anh và gia tộc anh mất mặt. Em chỉ là gánh nặng."
Sau đó, dốc hết sức đem đến một tình yêu nồng cháy, cuồng nhiệt, mạnh mẽ hơn ngàn lời nói.
Cô lập tức giẫm mạnh hơn, người đàn ông phía sau đau đến hít một hơi...
"Ừm." Cô yên tâm rồi.
Cô nhấc chân, đạp lên mu bàn chân anh, dùng cơn đau để đáp trả: "Đừng có dụ dỗ em, em muốn nghe sự thật."
"Tên này... có bị bệnh không vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không chút do dự, nhảy lên lưng anh, vỗ vai một cái: "Họ Tống kia, đi đi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.