Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 171: Có những người một lần chia xa chính là cả đời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Có những người một lần chia xa chính là cả đời


Cô tự động chặn mọi thông tin liên quan đến anh.

Vào khoảng giao mùa xuân hạ, Hồng Kông cũng bắt đầu có dấu hiệu nóng lên.

Người đàn ông kia sẽ ôm cô vào lòng, trong căn nhà nhỏ của họ, ở những nơi khác nhau, góc độ khác nhau, yêu cô suốt cả đêm, không ngủ không nghỉ...

Lê Mạn từng nghĩ, cô và Tống Khinh Thần gặp gỡ trong đêm tuyết, quen biết rồi yêu nhau vốn đã tiêu hao hết duyên phận kiếp này.

"Chị?"

Đường rãnh lưng sâu hút chạy dọc xuống, như một khe vực vĩnh viễn không thể lấp đầy trong khát khao của cô.

Đêm giao thừa, để cậu một mình trong gió lạnh bắt xe?

Biển người vô tận, từng gặp nhau đã là điều hiếm có, còn có thể tái ngộ hay không, xác suất mong manh gần như bằng không.

"Gửi đi." Lê Mạn dõi mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cậu, cho đến khi tin nhắn được gửi.

Cô đặc biệt thích thách thức sự tự chủ lạnh lùng của anh khi đang đọc sách.

Cậu vừa muốn trêu chị mình, lại vừa mong hai người đừng để cậu làm "công cụ giao tiếp" nữa mà nhanh chóng gặp mặt đi.

"Không thật bằng em." Lê Mạn liếc cậu một cái, mặt lạnh lùng xuống xe.

Làn gió lạnh mùa đông thổi đến, Lê Mạn kéo chặt áo lông vũ, lý trí trở về, hai má nóng bừng.

Tòa nhà cao tầng phủ tuyết trắng xóa, chỉ có một khung cửa sổ sáng đèn, một bóng người cao lớn đứng trên ban công, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Còn anh vào năm mới này chỉ mong cô gái kiên cường nhỏ bé của anh bình an."

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông ấy, phản ứng đầu tiên của cô lại là sự khao khát mãnh liệt từ chính cơ thể mình dành cho anh.

"Chị, hình như trên kia có người kìa."

Lê Mạn suýt phun trà chanh ra, bị sặc đến ho sặc sụa: "Đây là đại học, mấy cái ám ngữ chốn phong nguyệt của anh không hợp đâu, ô nhiễm môi trường."

Trái tim Lê Mạn như dây đàn bị chạm khẽ, câu nói của Lê Tưởng làm nó rung lên rối loạn.

Cô hít nhẹ một hơi, thu lại ánh mắt, giọng nói hơi run: "Lê Tưởng, gửi cho anh ấy một tin nhắn."

Cậu mở lên, giọng nam trầm ấm vang lên trong không gian chật hẹp của xe: "Lê Mạn, hãy cứ bước tiếp trên con đường của mình, đừng quay đầu lại. Cuộc đời đâu có con đường nào mãi bằng phẳng.

Có thể chọn đến Tây Nam hoặc Tây Bắc.

Lương Hạc Vân nhìn cô, giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy thì cô đến Tây Nam dạy học đi."

Có những người một lần chia xa chính là cả đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nâng ly rượu vang đỏ lâu năm, cô tinh nghịch rót từ sau gáy anh xuống. Chất lỏng đỏ thẫm chảy qua rãnh lưng, như một dòng sông rượu ánh hồng.

"13..." Lê Mạn điềm nhiên đọc ra một dãy số: "Giờ này đối diện mà chẳng thể nói với nhau một lời, chỉ mong ánh trăng chiếu rọi đến người. Anh Tống, chúc anh năm mới bình an, trời trăng lồng lộng, vạn ánh sao rực rỡ. Lê Mạn kính gửi."

Nó cũng khiến anh tự vấn bản thân—tại sao khi ở bên anh, cô gái nhỏ ấy luôn thích chọn những màu sắc nhạt nhòa, đơn điệu?

Hình ảnh rực rỡ như hoa xuân ấy của Lê Mạn đã khắc sâu vào lòng Tống Khinh Thần.

Ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ cực hạn này?

Cậu linh hoạt tìm đến tài khoản WeChat có ghi chú "Đại tỷ Kinh thành", rồi gõ tin nhắn: "Tôi nuốt lửa rồi, năm mới tôi nhất định sẽ bùng cháy."

Giữa cánh đồng lạnh lẽo phương Bắc, Lê Mạn cảm thấy cơ thể sắp đông cứng.

Lê Mạn nâng niu bó hoa đỗ quyên, một màu hồng nhạt.

Viên Lượng ngay lập tức trả lời: "Hehe, tôi mệnh Thủy, chuyên dập lửa của cậu."

"Đầu óc cô không đứng đắn, nghe thành ý khác thì trách ai?" Lương Hạc Vân cười gian xảo, rồi ném cho cô một tờ thông báo.

Cô lại ngước lên nhìn lần nữa, nở nụ cười ấm áp, bất kể anh có thấy hay không.

Cô nhìn theo hướng cậu em chỉ.

Lê Mạn lướt mắt qua, lập tức bắt được thông tin: Đây là hoạt động kết nghĩa hỗ trợ giữa Đại học Hồng Kông và một số khu vực trong nước, bao gồm dạy học tình nguyện, hỗ trợ y tế và xóa đói giảm nghèo.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Lê Tưởng nhận được tin nhắn thoại từ Tống Khinh Thần.

Lê Tưởng lập tức đổi sắc mặt, cười nịnh nọt: "Chị..."

"Muốn ăn đòn?" Lương Hạc Vân khinh bỉ buông một tiếng "chậc", rồi nhếch môi đầy gian xảo: "Này, có vụ làm ăn đây, làm không?"

Cô nâng tay vẫy nhẹ, giọng nói mềm mại: "Tống Khinh Thần, tạm biệt."

Chính vì vậy, khi Lương Hạc Vân bất ngờ đặt một cốc trà chanh đá kiểu Hồng Kông lên bàn cô với tiếng "rầm", Lê Mạn đang mơ màng liền giật mình hét lên.

Lê Mạn lúc say đáng yêu đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc, mà cũng phóng túng vô cùng. Rượu với cô chẳng khác nào một loại xuân dược.

Cô cảm thấy xấu hổ.

Cô gái nhỏ liền lẻn vào trong áo ngủ của anh, đầu lưỡi men theo xương chẩm, m*n tr*n, dịu dàng l**m sạch từng giọt rượu đọng lại nơi rãnh lưng, trượt xuống đến tận cuối cột sống, rồi tiếp tục dọc theo đường nhân ngư...

Lê Tưởng không dám lên tiếng, mãi cho đến khi xe vào bãi đỗ ngầm của Đế Hào Uyển, cậu mới cẩn thận nói: "Chị là người thật thà."

Lê Tưởng lặng lẽ siết chặt nắm tay, cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch.

Nói xong, cô dứt khoát quay người lên xe, cánh cửa đóng lại trong đêm tối, vang lên một tiếng "cạch" giòn tan.

Lê Tưởng chỉ lên một tầng cao của tòa nhà, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú vì phát hiện ra bí mật, nhưng cũng cố giấu đi sự lúng túng trong màn đêm.

Sói con, đúng là một người tàn nhẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ngắm nhìn hoa đỗ quyên, còn người đàn ông trên lầu lại ngắm nhìn cô.

Cô từng say mê đến cuồng dại tấm lưng ấy—vững chãi, rắn rỏi, từng đường cơ bắp sắc nét như đá tạc.

Nhưng cuối cùng, không cưỡng lại được sức hút của tình yêu, cô đã yêu, đã ôm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện "không nỡ rời xa" hay "bên nhau mãi mãi".

Chỉ mong em khi mệt hãy học cách nghỉ ngơi, khi tủi thân hãy biết cách khóc, đừng kìm nén bản thân. Hãy sống đúng với con người thật của mình.

"Tôi học ngành tiếng Trung, lại biết thêm một số ngôn ngữ khác, đi dạy học là hợp nhất." Lê Mạn rõ ràng rất phấn khích, mắt sáng bừng lên.

Từ hôm đó, Lê Mạn không còn gặp lại Tống Khinh Thần nữa.

Hai người cứ thế nhìn nhau thật lâu, nhưng chẳng ai định bước tới.

Tối giao thừa, Trì Vị gửi cho anh một bức ảnh chụp chân thực—Lê Mạn trong chiếc váy công chúa màu hồng, đội vương miện lấp lánh, thanh tao và trang nhã, như một nàng công chúa cao quý được nuôi dạy trong lâu đài cổ.

Đó là loại quý hiếm trong các loài đỗ quyên—một trong "Ngũ Bảo Đỗ Quyên"—có tên là "Phấn Ngũ Bảo" Phấn Thiên Tuệ.

Tấm lưng thẳng tắp, mang theo sự cao quý và kiêu hãnh bẩm sinh—là Tống Khinh Thần.

Lê Tưởng chớp mắt: "Em đâu có số của đại lãnh đạo Tống, chẳng lẽ muốn em đứng dưới lầu hét lên?"

Mà đối với thân hình nhỏ nhắn của Lê Mạn, một trong những "tuyệt chiêu" để chế ngự Tống Khinh Thần chính là sự kết hợp giữa rãnh lưng và rượu vang.

"Đừng kích động, tôi không bắt cô trả tiền đâu, miễn phí, được chưa?"

Rồi cô phát hiện ra, trong biển người mênh mông, dù sống chung một thành phố, nếu cố tình không liên lạc, thì thật sự sẽ không gặp lại. Huống chi, đây còn là một đất nước với hơn một tỷ người.

Chương 171: Có những người một lần chia xa chính là cả đời

Không quá ba lần, cô gái nhỏ đã ngấm đủ hương rượu hòa cùng mùi hương cơ thể anh, hai má ửng đỏ, ánh mắt mê ly, hóa thành con hồ ly tuyết nửa say nửa tỉnh, khẽ ngân lên những tiếng nũng nịu đầy mê hoặc.

Lê Mạn bật cười: "Cảm ơn Tiểu Lương Tử."

Cậu không có tâm trạng để thưởng thức cái cảnh "tình ý lặng thầm vượt qua ngôn ngữ" này, chỉ muốn Tống Khinh Thần ôm chầm lấy Lê Mạn mà cắn cô một cái thật sâu.

Lê Mạn lái xe chẳng nói lời nào, chỉ có ánh đèn đường phản chiếu trên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, lộ ra những vệt nước mắt loang lổ.

Trời lạnh thế này mà cứ nhìn nhau hơn mười phút, không ai thấy tê dại sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay cả khi mặc màu xanh, cô cũng chỉ chọn loại vải có chút ánh xanh pha lẫn trắng, như thể từ đầu đến cuối, cô chỉ muốn làm một người vô hình trong thế giới của anh.

*

Một năm trao đổi của Lê Mạn tại Hồng Kông, đáng lẽ sẽ kết thúc vào kỳ nghỉ hè năm ấy. Việc cô có thể thuận lợi trở về Đại học Bắc Kinh hay không, trong lòng vẫn có chút bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lê Mạn nhận ra sự bực bội của cậu, khẽ cười: "Không nghe lời à? Vậy được, chị đi trước, để em ở lại đây tự bắt xe về."

Tin nhắn ấy được phát lại suốt cả đoạn đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Có những người một lần chia xa chính là cả đời