Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Nhu cầu công việc
Một lát sau, trên đĩa bỗng có những giọt nước nhỏ xuống, tí tách rơi xuống miếng thịt cừu.
Nhưng đáng tiếc, cô gái nhà giàu này không yêu tiền, mà yêu... tiêu tiền.
Lê Mạn phá vỡ phong cách lạnh lùng thường ngày, thay một chiếc váy công chúa cao cấp màu hồng anh đào, tóc dài tết thành bím công chúa, đầu đội vương miện đính kim cương.
Lẽ ra chỉ là một câu nói đùa của Lê Mạn, vậy mà lại khiến Trì Vị vô cớ bực bội.
Trì Vị vừa bực vừa buồn cười: "Hậu thuẫn cái đầu cậu ấy!"
Đây là nơi hội tụ của quyền quý và phu nhân danh gia vọng tộc, cũng là một trong những câu lạc bộ tư nhân khó gia nhập nhất ở Hồng Kông.
Cô nghiêm mặt tức giận mắng Trì Vị: "Anh có thể dùng từ khác để chửi tôi, nhưng không được gọi tôi là sói con vô ơn."
Người đàn ông sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo.
Trì Vị tùy tiện chụp vài bức ảnh chưa qua chỉnh sửa của Lê Mạn, mở WeChat, tiện tay gửi cho Tống Khinh Thần, kèm theo một câu: "Nhìn xem, rời xa cậu rồi bắt đầu mặc đồ hồng, trông hệt như một bông hoa giao tiếp nhỏ vậy. Đây là đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Cậu thanh niên cúi đầu không nói gì.
"Cầu nguyện điều gì? Vận đào hoa à?" Trì Vị khẽ nhíu mày.
Không chỉ yêu cầu nghiêm ngặt về tài sản, mà còn cần được giới thượng lưu và giới tài phiệt tiến cử.
Nhưng thật khó để đoán được, lý do thực sự khiến Lương Hạc Vân đến Hồng Kông ban đầu là gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi ấy, cô vẫn còn non nớt, không rõ ràng mình và Tống Khinh Thần đã kết thúc, cũng như tình bạn "plastic" với Lương Hạc Vân vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Số tiền đó, Lê Mạn đã lên kế hoạch tỉ mỉ và chia thành bốn phần không đồng đều.
Trì Vị chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng, khóe môi nhếch lên: "Không còn là con bé quê mùa ngày trước nữa, hôm nay lại ra chiêu gì đây?"
Dù vậy, cô vẫn rất giỏi che giấu cảm xúc.
Tống Khinh Thần lập tức hồi âm: "Mạn Mạn đẹp nhất đêm nay. Chụp lén thêm mấy tấm nữa đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh còn đính kèm mấy cái icon mặt cười gian xảo.
Hội sở này là một trong những sản nghiệp của Lương Hạc Vân, thuộc chuỗi dịch vụ cao cấp dành riêng cho hội viên thuê xe sang.
Tống Khinh Thần đặt điện thoại xuống, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu thanh niên đang ngồi đối diện: "Sững người làm gì thế? Đồ ăn của trường thực nghiệm ngon hơn à? Hiếm khi gặp được ông anh béo tốt như tôi, dẫn cậu ra ngoài ăn bữa hoành tráng, không tranh thủ mà chặt chém à?"
Để ăn mừng, Trì Vị không rời đi mà ở lại Hồng Kông cùng cô đón năm mới.
Khoản tiền Trì Vị hỗ trợ đầu tư là kiểu "mượn vỏ đẻ trứng," lợi nhuận chia đôi với Trì Vị. Còn tiền của chính cô, kiếm được bao nhiêu thì là của cô bấy nhiêu.
Anh dừng lại một chút, rồi tiếp: "Hơn nữa, cô ấy vừa cầu mong năm mới có vận đào hoa đấy. Lão Tống, giờ thì tôi tin thật rồi, đúng là cậu bị đá."
Mọi người đều đắm chìm trong lời chúc phúc tốt đẹp của nền giáo d·ụ·c, đồng thời cái tên cũng trùng với họ của cô.
Phần nhiều nhất được đầu tư vào bộ phim mới.
Cô nghĩ rằng, tình bạn có lẽ được duy trì nhiều hơn nhờ việc họ cùng là cựu sinh viên của Đại học Bắc Kinh và Đại học Hồng Kông.
"Lệnh điều động có rồi, còn giả được à? Sao thế, sợ sau này tôi không dẫn cậu ra ngoài ăn đại tiệc được nữa?"
Tống Khinh Thần cười nhạt, gắp một miếng thịt cừu nhúng vào nước sốt rồi lặng lẽ đặt vào đĩa của Lê Tưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Lê Mạn chẳng hề bận tâm, coi Trì Vị như không khí. Đôi mắt mơ hồ của cô như đang chìm đắm vào một cảm xúc nào đó.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ bốc đồng của những kẻ si tình.
Tống Khinh Thần thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, mở miệng là có thể nói ra một câu trêu chọc ngay: "Cô ấy thích ai cậu cứ diệt sạch cho tôi. Lấy roi quất hắn, lấy đại bác bắn hắn, tôi hậu thuẫn cậu."
Một phần dành cho mẹ cô, Lê Ngọc Phân.
Lương Hạc Vân mời những công tử quyền quý trong giới thượng lưu Hồng Kông đến hội sở tư nhân xa hoa nhất.
Hành động này khiến Trì Vị bật cười chế nhạo: "Đồ sói con vô ơn, đúng kiểu theo sư phụ vào cửa rồi quay lại đập bát cơm của sư phụ."
Anh lười biếng tựa vào ghế sofa, lạnh nhạt nhìn Lê Mạn, người đang thu hút vô số ánh nhìn từ đám công tử con nhà quyền quý. Gương mặt anh u ám, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Lê Tưởng lí nhí đáp "vâng", rồi tiện tay quẹt luôn nước mũi.
Dáng vẻ sang trọng, cổ điển mà quý phái, nhan sắc rực rỡ đến mức tỏa sáng lấp lánh như những vì sao, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Ở độ tuổi ngoài 20, Lê Mạn thực sự hòa nhập vào tầng lớp này, học hỏi những môn thể thao quý tộc, tiếp xúc với quy tắc và lễ nghi của giới thượng lưu, mở rộng quan hệ xã hội – tất cả đều bắt đầu sau khi cô trở thành thành viên của câu lạc bộ.
Đúng là phá hỏng không khí.
Tống Khinh Thần nhíu mày, lập tức tránh xa cậu ta, tiện tay ném sang một túi khăn ướt sát trùng: "Lê Tưởng, lau tay khử trùng ngay."
"Sao? Cô định đăng ký bản quyền cho từ này à?" Trì Vị nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: "Khó tính thật."
Nhân duyên trên đời này chính là như vậy, dây dưa khó dứt.
Chương 167: Nhu cầu công việc
Một phần khác, cô quyên góp cho khu vực Tây Nam, lập quỹ giáo d·ụ·c chuyên dùng để xây dựng thư viện trường học và mua sách mới.
Lê Mạn không thèm để ý, lý lẽ tranh luận đến khi Trì Vị phải xin lỗi cô, nhưng anh vẫn không quên mỉa mai một câu: "Lê Mạn, cô phát điên cái gì vậy? Đừng có quậy nữa, coi chừng tôi đánh cô đấy."
Người đàn ông này tính khí thất thường, những lời nặng nề bất chợt khiến Lê Mạn im lặng, lập tức rời xa anh.
Người đàn ông cười sâu hơn, im lặng lắng nghe cô líu lo không ngừng: "Đêm giao thừa mà, mặc đồ hồng để năm mới gặp may mắn. Đúng giờ Giao thừa, tôi muốn cầu nguyện."
Cô gái nhỏ cười khúc khích, không quên lườm anh mấy cái: "Hồng Kông không có tre, nhưng cũng chẳng ngăn nổi anh sinh ra đã mang mệnh cây tre."
Và trong hành động giới thiệu cô vào câu lạc bộ này, rốt cuộc có bao nhiêu phần là nhờ Lương Thụ Kiệt – ông nội của Lương Hạc Vân, cũng là người ngầm ủng hộ con đường chính trị của Tống Khinh Thần?
Câu hỏi thẳng thắn của Lê Tưởng khiến Tống Khinh Thần sững lại trong giây lát, rồi sắc mặt thoáng hiện lên nét phức tạp.
Một phần nhỏ để chi tiêu hàng ngày, phần còn lại dùng để đầu tư vào vô số khóa học đa dạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu xem Tống Khinh Thần như người thân, nên đương nhiên sẽ nghĩ rằng, mọi quyết định đều là vì một người nào đó.
Nhờ khoản phí này cùng sự tiến cử của Lương Hạc Vân, Lê Mạn đã trở thành thành viên của câu lạc bộ nữ giới LRC.
Trì Vị bực bội: "Thích thì tự đến mà chụp, ông đây không có cái ngón tay hèn mọn chuyên đi chụp lén."
Chỉ có chính cô vào ngày quyết định tên gọi đã hái một nhánh cúc dại bên đường, ngắm nhìn hoa mà mỉm cười, thoáng ngẩn ngơ: Sau bình minh là buổi sớm, mà "buổi sớm" lại đồng âm với "Khinh Thần."
Tống Khinh Thần khẽ lắc đầu, đứng dậy, đi đến bên cạnh Lê Tưởng, đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Lớn rồi đấy, cao hơn mét tám, hôm nay xong là tròn mười tám tuổi. Lê Tưởng, sau này nếu cậu muốn làm công an, có thể đổ máu, có thể đổ mồ hôi, nhưng không được rơi nước mắt."
Hôm đó, Trì Vị nói với Lê Mạn rằng tiền thù lao của cô đã được chuyển vào tài khoản.
Lê Mạn sững người, rồi lập tức bật cười: "Cũng không phải không thể, vậy thì mượn lời chúc của Chủ tịch Trì nhé."
Tên của quỹ giáo d·ụ·c do Lê Mạn đặt – "Lê Minh." Dù đêm đen có tồn tại, bình minh rồi sẽ luôn đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc ấy, Lê Mạn vẫn chưa biết rằng chính mình, ở tuổi 20, đã "biến hóa" thành một thiên kim tiểu thư giàu có với tài sản hàng chục triệu.
Cô không biết người đàn ông chôn sâu trong tim mình cũng đã chọn rời xa Bắc Kinh để đến Tây Nam.
Phần cuối cùng, cô giữ lại cho bản thân.
Bộ phim thứ hai mà Lê Mạn đầu tư đã ký hợp đồng vào ngày cuối cùng của năm đó.
"Lê Mạn, cô liệu hồn mà cẩn thận. Dù con đường có bằng phẳng đến đâu, nếu tôi muốn cô ngã sấp mặt, cô vẫn sẽ phải quỳ xuống đất mà khóc."
Cô chưa bao giờ quên anh. Hoặc có lẽ, chỉ là đổi một cách khác để cùng anh đồng hành.
Lê Tưởng cười có chút gượng gạo: "Anh, sau Tết thật sự anh sẽ đi Tây Nam sao?"
Tống Khinh Thần chưa bao giờ hành động vì một chút tình cảm cá nhân như vậy.
Một cậu nhóc vẫn còn đang ôn thi đại học như Lê Tưởng, đầu óc chỉ đơn giản một đường thẳng, chưa từng bị những mưu mô chính trị tôi luyện, vẫn còn là một tờ giấy trắng.
Hiện tại, bà đang tiếp tục theo học tại một trường đại học ở Bắc Kinh. Lê Mạn để lại cho mẹ một khoản sinh hoạt phí đủ đầy, phần còn lại được dùng để trả trước khoản vay mua nhà ở Bắc Kinh của bà và Tống Khinh Thần.
Sói con vô ơn? Cách gọi này khiến tim Lê Mạn đập loạn nhịp.
Khi Trì Vị muốn nhìn sâu vào đôi mắt to ấy để tìm ra điều gì đang ám ảnh cô, Lê Mạn đã nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên như mây gió: "Chủ tịch Trì, ký hợp đồng đi."
Lê Tưởng đột nhiên ngẩng đầu, hỏi một câu ngờ nghệch: "Anh đi Tây Nam là vì chị tôi sao? Bên đó gần Hồng Kông hơn đúng không?"
Khi lựa chọn Tây Nam, Lê Mạn chỉ nghĩ đơn giản rằng nơi đó gần Hồng Kông hơn, cô có thể thường xuyên đến giám sát, đảm bảo quỹ thực sự được sử dụng cho những người cần nó.
*
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.