Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 159: Nhầm lẫn uyên ương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Nhầm lẫn uyên ương


Người đàn ông bật cười, búng nhẹ lên trán cô một cái: "Lê Mạn, não em bé thế này, đừng tự đào hố cho mình nữa được không? Vừa rồi em đang dụ anh thừa nhận là em biết đấy, em muốn anh mở mang, đúng không?"

Lê Mạn liếc nhìn mắt cá chân của mình.

Cô ta dĩ nhiên không nói bản thân già, nhưng giọng điệu đầy hàm ý phân chia đẳng cấp.

Lê Mạn nhìn anh, thấy khoé môi anh rỉ ra một chút máu.

Lê Mạn vẫn giữ vẻ bình thản, như thể đây là lần đầu tiên gặp tất cả khách mời, đôi mắt đào hoa trong sáng quét qua từng người.

Bé ngoan?

Khi chỉ có hai người, vì từng có mối quan hệ "chủ - tớ" trong quá khứ, Lê Mạn ít nhiều vẫn có chút gượng gạo.

"Bất ngờ gặp gỡ, vừa vặn như ý nguyện." Bài thơ ấy nói về cảnh trai gái trẻ tình cờ gặp gỡ, rồi tự nhiên nên duyên.

Trong lòng đầy nghi hoặc, cô thấy Lương Chi Lan vẫn y hệt lần ở Hi Viên nhà họ Tống – là người tính khí thất thường, khó mà hầu hạ.

Lê Mạn chẳng buồn để tâm đến những lời ám chỉ quen thuộc giữa giới danh viện, chỉ khẽ cười và giới thiệu với đoàn khách quý: "Xin chào mọi người, bây giờ tôi là hướng dẫn viên của quý vị – Lê Mạn. Chúng ta sẽ bắt đầu chuyến hành trình khám phá văn hóa trong tòa tháp ngà từ Bảo tàng Mỹ thuật Đại học Hồng Kông, một công trình mang bề dày lịch sử ngay bên cạnh đây."

Điên rồi! Chưa bao giờ cô gặp phải một kẻ thâm sâu như vậy, còn có thể nghiêm túc mà lái xe đến trình độ này.

Diệp Tri Thu quả thực là cáo già lão luyện trong giới kinh doanh.

Ánh mắt bà Diệp lóe lên vẻ phức tạp khó đoán.

Cô gái nhỏ khẽ cười: "Cảm ơn phu nhân quan tâm, cháu như dây leo dại, ở đâu cũng vậy thôi."

Khoé môi anh vốn mím chặt, nhưng lần này lại mang theo một đường cong nhẹ đến mức khó nhận ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hiện có một đoàn khách quý muốn tham quan trường học ở Hồng Kông, Lê Mạn, em là hoa khôi của trường, năng lực tốt, tiếng Phổ thông cũng chuẩn. Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định để em làm hướng dẫn viên cho đoàn khách quý này." Giọng của trưởng phòng hành chính pha chút tiếng Quảng Đông.

Những động tác nhỏ này khiến Lê Mạn run lên bần bật.

Sau khi nói xong bằng tiếng phổ thông, cô gái nhỏ lại mỉm cười rạng rỡ, dịch lại toàn bộ bằng tiếng Anh lưu loát.

Tống Khinh Thần nhận lấy, nhanh chóng lau đi vết máu, lạnh giọng hừ một tiếng: "Bị c·h·ó cắn."

Trong lúc nghỉ ngơi, Lê Mạn tình cờ đứng cạnh Lương Chi Lan.

Nhưng trên mặt lại giả bộ ngây thơ: "Anh Tống, em không biết, mời anh đi đến hội trường đi."

Môi mỏng của anh lập tức ngậm lấy cánh môi mềm mại hồng hào của cô, cô khẽ rên lên một tiếng, đầu lưỡi giống như bị treo lên giá chữ thập, bị anh cuốn lấy mà chẳng thể trốn thoát.

Nói xong, sải bước rời đi, không hề quay đầu lại.

Diệp Tri Thu mặc một chiếc váy đỏ cao cấp mùa thu, cổ chữ V sâu, nơi kh* ng*c lấp lánh một mặt dây chuyền ruby sang trọng và bắt mắt.

Lê Mạn cảm nhận được không khí bỗng trở nên quái lạ, lành lạnh.

Đang định tìm cách lảng đi một cách tự nhiên, lại nghe đối phương chậm rãi nói: "Cô gái, rời xa Bắc Kinh cũng là một chuyện tốt. Cứ yên tâm bám rễ ở đây đi, dáng dấp thế này, lại có tài hoa, tìm một đại gia Hồng Kông để gả làm phu nhân giàu có cũng không khó đâu. Mẹ cháu đã chịu khổ nửa đời người, đến lúc có thể theo cháu mà hưởng phúc rồi. Hạc Vân có rất nhiều bạn bè ở đây, đều là gia đình tài phiệt. Nếu cháu có ý định, tôi có thể dặn dò nó một chút, để nó giúp cháu mai mối."

Anh cúi người xuống, khí thế áp đảo khiến Lê Mạn theo bản năng ngả về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức ngẩng lên.

Ánh mắt gian tà ấy phối hợp với giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm, thật khó để không nghĩ lệch hướng. Anh đang giả vờ đáng thương, nhưng đồng thời lại dùng hormone nam tính bùng nổ để dụ cô mềm lòng.

"Xin lỗi," Cô cảm thấy có chút áy náy, giọng nói mềm mại: "Nhưng anh nên đi rồi, đừng để lỡ việc vì em."

Dù là trong giới đầu tư hay học thuật, đâu đâu cũng là chiến trường của kinh nghiệm và xuất thân.

Thân thể cô dần không chịu nổi, gần như ngửa hẳn ra sau, chỉ nhờ vào sự dẻo dai của cơ thể mà cố giữ thăng bằng.

Cố ý nhấn mạnh hai chữ "sinh viên", lại liên tục xưng "chị em".

Lê Mạn ngẩng lên, bất ngờ bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt.

Nhưng vừa rồi, Diệp Tri Thu lại thì thầm bên tai bà ta: "Anh cả khá thích cô gái này, mẹ chưa chắc đã ngăn được đâu."


Cô cố tình ví mình như dây leo, chẳng lẽ đang ám chỉ điều gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nụ hôn của anh ngày càng sâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt trượt xuống mép váy sườn xám, làn da trắng mịn lộ ra một đoạn chân nhỏ nhắn, nơi mắt cá còn sưng đỏ, trông như bị xiềng xích bởi một chuỗi khóa không hài hòa.

Có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra, đôi mắt đào hoa trong trẻo xinh đẹp của mình, một khi bị nhiễm lên chút tình ý lại mang theo vẻ câu hồn đoạt phách như vậy.

Lê Mạn bị hôn đến mức chẳng còn hơi sức mà cáu kỉnh, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.

"Anh biết." Tống Khinh Thần dùng khăn giấy lau vết máu, cười nhạt: "Anh đi đây."

Cho nên, những lời mờ ám thốt ra trong phút chốc như thế này, Lê Mạn sẽ trân trọng mà giấu trong tim, mỗi khi buồn chán lại lấy ra nghiền ngẫm, vui vẻ cả buổi.

Trong lòng không nhịn được mà thầm mắng: "Đúng là lưu manh."

Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô: "C·h·ó ghẻ."

Bác sĩ của trường đã chườm đá và bôi thuốc, sau đó Tống Khinh Thần cũng bôi thêm một lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Khinh Thần trở lại hội trường, thời gian vừa khớp.


Cô bắt lấy cơ hội, hung hăng cắn anh một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Khinh Thần cười: "Đợi anh về, cùng em ăn sương sa song hỷ."

Tống Khinh Thần quả thật rất giỏi.

Thoạt nhìn thì thuốc có vẻ bình thường, nhưng hiệu quả lại rất đáng kinh ngạc. Cô thử xoay nhẹ cổ chân, vẫn còn hơi đau, nhưng có thể chịu đựng được.

Dù đôi mắt vẫn còn chút quầng thâm, nhưng cũng không thể che giấu khí sắc tràn đầy dopamine sau khi được yêu thương.

Lê Mạn nhẩm lại hai từ này, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, khoé môi không kìm được mà nhếch lên, hai gò má ửng đỏ.

Bà tinh ý nhận ra dáng đi hơi khập khiễng của cô.

Một ánh mắt quét qua Lê Mạn, mang theo sự đánh giá từ trên xuống dưới.

Chương 159: Nhầm lẫn uyên ương

Tống Khinh Vũ đứng ở chỗ lúc nãy Lê Mạn từng đứng, nhỏ giọng nhắc nhở, rồi lặng lẽ đưa khăn giấy cho anh.

Anh lúc nào cũng trông nghiêm chỉnh đạo mạo, ra vẻ chính trực đứng đắn, nói đến chuyện nữ sắc cứ như gặp phải thú dữ, né tránh còn không kịp.

"Anh, môi anh chảy máu rồi kìa?"

Cô ta đang ngầm chế nhạo Lê Mạn, một sinh viên chưa bước ra khỏi cổng trường, chẳng biết mình có bao nhiêu cân lượng mà cũng muốn ra mặt phô trương?

Cô ta nghiêng đầu vén nhẹ mái tóc dài uốn sóng, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai bà Diệp, sau đó ngẩng lên, mỉm cười chào hỏi: "Cô Lê đúng là tài giỏi, phát triển đa lĩnh vực nhỉ? Mới hôm trước còn là đại diện nhà đầu tư điện ảnh nổi bật tại hội thảo. Giờ lại trở thành hoa khôi đại học Hồng Kông kiêm hướng dẫn viên? Sinh viên thời nay đúng là xuất sắc quá mức, khiến chị em chúng tôi biết sống sao đây?"

Có cả người trong nước lẫn khách quốc tế.

Những lời này, Tống Khinh Thần rất ít khi nói.

Người đàn ông đau đến mức khẽ rít lên một tiếng.

Tống Khinh Thần đè lên hai cánh tay nhỏ của cô, đôi bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay mềm mại.

Chỉ là...

Vị phu nhân quý tộc mỉm cười tao nhã: "Tiểu Lê, ở đây đã quen chưa?"

Không ngờ, dáng vẻ mơ màng, ngơ ngác này của cô lại đặc biệt đáng bắt nạt.

Cô đáp ngay lập tức: "Vâng, trưởng phòng, gửi cho em địa điểm, em sẽ đến ngay."

Mười ngón tay anh đan vào tay cô, nhẹ nhàng cọ xát từng ngón một, tựa như khiêu khích đầy bá đạo.

Lê Mạn lập tức đỏ mặt, há miệng ra nhưng lại chẳng nghĩ được lời nào để phản bác.

Lê Mạn không hề ngờ tới, đoàn khách quý mà trưởng phòng nhắc đến, lại là phu nhân của một số nhân vật quan trọng.

Trong đó có Lương Chi Lan, bà Diệp và Diệp Tri Thu.

"C·h·ó gì? C·h·ó phốc hay c·h·ó bướm?" Tống Khinh Vũ bỗng hiểu ra, cố ý trêu chọc.

Bà ta nhớ đến lần trước, khi trò chuyện riêng với Lê Mạn, vốn dĩ là muốn cô chủ động tránh xa Diệp Quân Dật.

Bao gồm cả Lương Chi Lan.

Cô nhìn qua, nhanh chóng nhận cuộc gọi: "Thưa trưởng phòng, có gì chỉ thị?"

Sắc mặt Lương Chi Lan đột nhiên thay đổi.

"Ừm."

Quả thật giống hệt lần đầu tiên Tống Khinh Thần và Lê Mạn chạm mặt ở Hi Viên.

Tay cô không rút ra được, đôi chân bị anh giữ chặt, nửa thân trên còn phải ngửa ra sau, chỉ còn lại một trái tim đang giãy giụa. Nhưng nụ hôn của anh khiến đầu óc cô quay cuồng, hoàn toàn không thể chống đỡ.

Lê Mạn nhắc đến "dây leo", khiến bà nhớ đến bài thơ Dã Hữu Mạn Thảo trong Kinh Thi.

Trong lúc đang đợi trong phòng nghỉ, đột nhiên điện thoại của Lê Mạn reo lên.

Bỗng chốc, cô hiểu ra ý anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Nhầm lẫn uyên ương