Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 154: Chàng trên đài cao, ta ẩn núi xuân
Anh ta rút từ hộp xì gà ra một điếu Hoàng Kim Diệp, cười khẩy: "Xe này còn không xứng để đốt một điếu xì gà à?"
Diệp Tri Thu nhìn thấy, Lê Mạn cũng nhìn thấy.
1112 – chính là sinh nhật của Lê Mạn.
Nhưng người đàn ông trong xe lại hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Tri Thu, người bị chiếc ô che khuất nửa khuôn mặt, còn thân hình cũng bị xe che đi một nửa.
Tống Khinh Thần hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia dịu dàng: "Câu này đi: Cỏ cây đâm chồi, núi xuân có thể nhìn thấy."
Nhưng chiếc Maybach Ruby Black này lại là một phiên bản tùy chỉnh duy nhất, có cửa sổ trời, hàng ghế sau có thể điều chỉnh thành ghế đôi dành cho cặp tình nhân.
Có hành khách nhận ra anh ta nên tò mò xúm lại nhìn.
Tống Khinh Thần nhận lấy, khẽ gật đầu cười: "Có thể tạo hình món sữa hấp thành hình bông hoa nhung không? Tôi sẽ trả gấp đôi."
Cô không ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc cán ô được đưa tới trước mặt, giọng nói lạnh nhạt không chừa chỗ từ chối: "Cầm lấy."
Đôi mắt vì thiếu ngủ mà bị ánh sáng kí.ch thí.ch đến nhức nhối, anh ngửa đầu, chớp nhẹ để giảm bớt cảm giác cộm.
Giọng nói trầm ấm, ngữ điệu tiếng Quảng lưu loát.
Tống Khinh Thần chỉ yêu thích dòng Maybach màu đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ đợi hai người đàn ông chào hỏi đơn giản xong, cô lập tức rời khỏi hiện trường.
Chiếc ghế đôi trong xe từng bị Đỗ Trọng Hi trêu là "ghế chuyên dụng để tạo ra cục cưng", nên anh ta tự giác ngồi ghế phụ lái.
Đến mức, mỗi chi tiết trong những lần gặp gỡ của hai người đều bị cô nhấm nháp lặp đi lặp lại trong những ngày không gặp, để vơi bớt nỗi khao khát mãnh liệt dành cho anh.
"Anh Diệp, cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Rõ ràng là một gương mặt thanh thuần, nhưng lại mang theo vẻ nữ tính quyến rũ đến tận cùng.
Những người xung quanh lập tức nháy mắt với nhau, nở nụ cười đầy ẩn ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông ấy có một sức hút khó cưỡng của một nhà lãnh đạo xuất chúng.
Hồng Kông có khí hậu nóng ẩm, Đỗ Trọng Hi vừa đi vừa tháo cúc áo sơ mi, tiện tay kéo cà vạt lỏng ra, tạo nên một nét phóng túng bất cần.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển trên đường phố Hồng Kông, giao thông đã bắt đầu có dấu hiệu ùn tắc.
Diệp Tri Thu ngồi trong xe cảm thấy bí bách liền bung ô bước xuống.
Cô nghĩ, chắc hẳn đó là một người đàn ông có gu thẩm mỹ không tệ.
Chiếc xe lướt qua, chỉ để lại những vệt nước mưa bắn tung tóe.
Anh lập tức quay đi, chưa kịp nói gì, đã thấy một lãnh đạo nhỏ của trường bước đến chào hỏi mình.
Lái máy bay?
Chỗ này do anh ta đề xuất, bản thân anh không hảo ngọt, nhưng một nữ minh tinh hạng ba ở Hồng Kông mà anh từng qua lại đã giới thiệu.
Đại học Hồng Kông
Trong gương chiếu hậu, Đỗ Trọng Hi khẽ liếc nhìn về phía ghế sau.
Đúng là vị khách chịu chi vào sáng sớm.
Giọng nói trầm ổn vang lên từ trên cao, một chiếc ô màu xanh đậm bất ngờ che trên đầu cô, hương trầm thơm ngát thoang thoảng trong không khí.
Người đàn ông trong xe vẫn ngồi đoan chính, ánh mắt thẳng tắp, chỉ có thể thấp thoáng thấy dáng ngồi cao ráo, phong nhã qua khe cửa.
Ánh mắt anh chỉ tập trung vào ba người phía trước đang trò chuyện: một vị lãnh đạo nhà trường đang cầm ô một mình, cùng một cặp nam nữ đang chung một chiếc ô.
Chiếc xe gần như không được sử dụng nhiều, vẫn thường gửi tại gara xe của Lương Hạc Vân, chỉ để bảo dưỡng định kỳ.
Một chiếc Maybach màu đen lướt qua cổng vào của Đại học Hồng Kông, vòng qua Minh Nguyên Đường, từ xa chậm rãi tiến lại gần.
Ánh sáng ấy phản xạ theo nhiều góc độ khác nhau, cuối cùng chiếu vào đôi mắt của người phụ nữ mặc bộ vest váy đen, tay cầm ô đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Đôi mắt cô gái nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Khi tia sáng ấy chiếu đến, Diệp Tri Thu hơi nheo mắt lại.
Lê Mạn bất ngờ lao tới, trong tích tắc trước khi nó rơi xuống đất, cô đã nhanh chóng chộp lấy.
Cô say mê Tống Khinh Thần đến tận xương tủy.
Rít một hơi, tiện tay mở hé cửa sổ xe để thông gió.
Khi hạ cánh xuống sân bay quốc tế, giờ Bắc Kinh vừa đúng 6 giờ sáng.
Vị lãnh đạo lén trừng mắt với cô.
Chẳng phải lời nói quá trắng trợn sao? Khiến người nghe không khỏi nóng mặt.
"Tống Khinh Thần?" Lê Mạn không nhịn được mà nhìn anh, nhưng lại không dám gọi tên.
"Thức dậy sớm thế này, chỉ vì một ly sữa?"
"Chàng trai không chỉ đẹp trai, mà gu còn rất tinh tế nữa."
Một tấm danh thiếp kèm theo hương phấn nhẹ nhàng được đưa ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Khinh Thần bắt chuyến bay lúc rạng sáng đến Hồng Kông.
Tất cả đều nhờ hội chị em thân thiết của Đỗ Trọng Hi.
Lê Mạn cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm sâu lạnh nhạt của Diệp Quân Dật.
Người đàn ông khẽ nhếch môi, cười nhạt: "Quốc gia này có truyền thống 'tiên nữ hậu nam', nữ giới được ưu tiên. Tôi cao 1m89, để một cô gái 1m65 kiễng chân che ô cho tôi? Mất phong độ quá. Lê Mạn, cô làm đúng rồi."
Nói cô tham lam cũng được, hư vinh cũng chẳng sao.
Chỉ thầm hy vọng trong lòng rằng anh đừng quay đầu lại, đừng nhìn thấy cảnh cô đang chung ô với Diệp Quân Dật.
Sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt màu trầm, bốn vạch trên cầu vai nổi bật, vừa đủ trung hòa đi vẻ phong lưu ngang tàng của anh ta.
"Lê Mạn, còn đứng đó làm gì? Để khách tự che ô thế này là thất lễ lắm."
Cô nhanh chóng từ chối, định lách người chạy đi.
Cô bước đi trong cơn mưa, tấm danh thiếp mở ra trên lòng bàn tay. Một dòng chữ nhỏ hiện lên trong tầm mắt: "Cỏ cây đâm chồi, núi xuân có thể nhìn thấy."
Trong quãng thời gian quen biết không biết bao lâu ấy, vốn dĩ số lần gặp mặt đã ít ỏi đáng thương, cô không muốn bất kỳ hiểu lầm nào xảy ra khiến những lần gặp nhau hiếm hoi ấy dần dần trở thành con số "0".
Ở Bắc Kinh và Lỗ Thành, mỗi nơi đều có một chiếc Obsidian Black mang biển số địa phương.
Đỗ Trọng Hi phủi tàn thuốc, mắt liếc về phía cửa hàng bên đường – sữa tươi Nghĩa Thuận.
Vì quá vội vàng, chân trái mang giày cao gót bị trẹo một chút, nhưng cô hoàn toàn không để ý.
Anh mỉm cười ứng đối, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Lê Mạn "nhẫn nhịn một chút".
Đỗ Trọng Hi cười ranh mãnh.
Cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú nho nhã của Tống Khinh Thần.
Còn Tống Khinh Thần – một người luôn bận rộn với chính sự, lại càng không có thời gian nghiên cứu về ẩm thực của Hồng Kông.
Lê Mạn mỉm cười nói một tiếng "Cảm ơn," nhưng cơ thể vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Đỗ Trọng Hi lập tức đeo kính râm, chắp tay cúi người nửa chừng, miệng cười lém lỉnh: "Vừa mới lái máy bay xong, tay run quá không ký nổi đâu, xin lỗi nha. Yêu mọi người!"
Trong mắt Tống Khinh Thần không có quá nhiều biến hóa, chỉ có Kỳ Yến đang ngồi ghế lái bỗng dưng rùng mình một cái.
Tống Khinh Thần chẳng buồn quan tâm đến những lời ẩn ý của anh ta, chỉ nhanh chóng bước xuống xe, hòa vào ánh nắng ban mai của Hồng Kông.
Loại xã giao này không thể tránh khỏi.
Hình như có một tấm danh thiếp bay ra từ cửa sổ xe.
Không thể không nói, Diệp Quân Dật là một người đàn ông đặc biệt nhạy bén và giàu lòng nhân văn.
Người đàn ông đang ngả lưng, mắt nhắm nghiền, dưới ánh sáng ban mai, hàng mi dài đen nhánh rõ ràng đến từng sợi, vừa vặn che đi quầng thâm nhạt bên dưới.
Lớp áo mở hé để lộ phần xương quai xanh sắc nét, cà vạt bị kéo lỏng, mang theo một nét cố tình quyến rũ.
Diệp Quân Dật vô tình liếc thấy vùng xương quai xanh thanh tú của cô, vóc dáng vừa gợi cảm vừa mảnh mai, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn.
*
Sau khi quen Lê Mạn, anh đã đặt riêng chiếc này, thậm chí màu đen cũng chọn sắc thái Ruby Black. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ nhanh chóng đứng dậy, lễ phép nói: "Khách mời càng lúc càng đông, chủ nhiệm, anh Diệp, tôi đi kiểm tra tình hình một chút."
"Sữa hấp hai lớp và bánh đậu đỏ."
Cơ trưởng Đỗ Trọng Hi đích thân điều khiển chuyến bay.
Màu đen hồng ngọc dưới ánh mặt trời phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa nhưng tinh tế.
Cô có một đôi mắt biết thưởng thức—ánh nhìn đầu tiên dành cho chiếc xe, ánh nhìn thứ hai lại hiếu kỳ với người trên xe.
Diệp Quân Dật vốn rất có tiếng tăm trong giới đầu tư, cả hai khu biệt thự cao cấp nổi tiếng nhất Hồng Kông đều có cổ phần của anh.
Chương 154: Chàng trên đài cao, ta ẩn núi xuân
Lê Mạn vô thức lùi ra sau.
Bước vào cửa hàng, phong thái nho nhã và điềm đạm của anh lập tức thu hút ánh nhìn của bà chủ.
"Tấp vào lề đi."
Nhân lúc mọi người còn đang ngơ ngác, Đỗ Trọng Hi nhanh chân chuồn đi, chạy thẳng đến chiếc Maybach Ruby Black biển số SL1112 đậu gần đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc Maybach vẫn chậm rãi lăn bánh, nhưng không hề có ý định dừng lại.
"Đáng đời."
Dưới lớp vải dù che chắn, những ngón tay thon dài của cô kẹp điếu thuốc lá dành cho nữ, thả từng vòng khói lững lờ, ung dung ngắm nhìn phong cảnh độc đáo của tòa nhà giảng đường mái vòm ở Đại học Hồng Kông.
Bà chủ nhanh nhẹn tạo hình, cười hỏi: "Có muốn kèm theo thiệp nhắn không?"
Tống Khinh Thần nãy giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở miệng: "Tôi xuống xem một chút."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.