Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125: Sống sót là tốt rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Sống sót là tốt rồi


Khi lướt ngang qua cô, người đó hờ hững nghiêng vai khẽ chạm vào cô: "Nghe nói cô tìm được đại gia chống lưng rồi? Hoa khôi trường mà, chuyện này cũng bình thường thôi."

Kể từ kỳ nghỉ đông trở về nhà và gặp Tống Khinh Thần, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn.

Cô lặng lẽ đứng đợi ngoài cửa. Một lát sau, cửa mới kẽo kẹt mở ra.

Dứt lời, cô cúp máy, hít sâu vài hơi để ổn định tâm trạng.

Câu chuyện đó đã khiến Lê Mạn hoàn toàn sụp đổ thế giới quan.

"Đây chính là 'người tốt' mà cô quen đấy à?" Tư Phán Phán bật cười lớn, giọng điệu đầy bất cần: "Vai diễn bị mất, người còn bị đánh một trận không rõ lý do. Tôi đã thức trắng 24 giờ, nhịn ăn nhịn uống để chạy kịp tiến độ quay phim, vậy mà đến lúc sắp hoàn thành, lại bị đối xử thế này?"

Cô gái đó không xa lạ, là sinh viên khoa Nghệ thuật giống Tư Phán Phán, người từng gửi thư tình cho tất cả hoa khôi của các khoa trong trường.

Ga giường vốn trắng tinh giờ đã loang lổ những vệt nâu vàng khô cứng, vết nọ chồng lên vết kia.

"Không muốn biết."

Một cô gái tóc ngắn, phong cách thời trang mạnh mẽ và ngang tàng xuất hiện.

Sáng nay, Đại học Bắc Kinh tổ chức một buổi lễ tiễn đưa dành riêng cho các sinh viên xuất sắc được cử đi trao đổi ở nhiều nơi khác nhau.

Vẫn còn chút thời gian, cô một mình quay về ký túc xá, xem có gì cần mang theo không.

Tư Phán Phán dường như lấy lại được bình tĩnh, nhếch môi cười khổ: "Cô nói đúng, ai cũng đáng thương cả. Kể cả cô. Tôi nghe nói cô sắp đi trao đổi rồi? Trong mắt tôi, cô chỉ đang bị đóng băng, bị ép phải rời đi mà thôi."

Còn nhóm người như An Duyệt, bình thường ngọt ngào gọi cô là "Cục cưng Mạn Mạn", nhưng chỉ trong nháy mắt cũng có thể xem người khác như cỏ rác.

Còn chuyện vai diễn bị đổi người, hay việc Tư Phán Phán đột nhiên bị đánh, đã quá rõ ràng không cần nói.

Khoảnh khắc đó, lòng cô bỗng chốc lạnh lẽo.

Cô chợt hiểu ra ý nghĩa những lời mà Tư Phán Phán đã nói khi cô rời khỏi ký túc xá.

Điện thoại reo lên.

Với tư cách là đại diện sinh viên hệ cử nhân của trường, Lê Mạn cần phát biểu một bài diễn văn.

Ánh mắt Lê Mạn tràn đầy kinh ngạc, trong đầu cô dần đoán ra điều gì đó, nhưng cũng không dám tin vào suy nghĩ của mình.

Trùng hợp làm sao, cô nhìn thấy ngay nhân vật "lợi hại" mà Trì Vị nhắc đến.

Hai bên đường là những hàng cây cổ thụ cao vút, thể hiện bề dày lịch sử và sức hút vô song của ngôi trường danh tiếng trăm năm này.

"Lê Mạn."

"Hừ..." Tư Phán Phán cười lạnh: "Với thân phận của cô, biệt thự nào mà không ở được? Loại ga giường nào mà không dùng nổi? Cớ gì phải về đây kiếm chút cảm giác tồn tại? Hay là cố tình diễn trò, chọc tức người khác?"

Ngũ quan vẫn vậy, nhưng khi cơn đỏ ửng trên mặt dần phai đi, để lộ nhan sắc vốn có, thì ánh mắt lại tràn đầy sự lạnh lẽo và đố kỵ vặn vẹo, chẳng khác nào một hồn ma.

Người còn lại là Diệp Tri Thu.

Lê Mạn vẫn không biểu lộ cảm xúc, mặc kệ cô ta túm chặt, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Tư Phán Phán, con đường này là do cô tự chọn."

Cô mới nhập học tại Đại học Bắc Kinh được một năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe đỗ lại, Lê Mạn bước xuống từ ghế lái.

"Tch..." Trì Vị rõ ràng bị cô chặn họng: "Cô ăn thuốc s·ú·n·g à? Sao cứ như núi lửa sắp phun trào thế? Tôi rảnh rỗi đến đây để bảo vệ cô, sợ cô bị người ta chèn ép đến mức thành xác khô, vậy mà cô đối xử với tôi thế này?"

Bước chân Lê Mạn không dừng lại, nhưng từng lời nói đó, như những gợn sóng nhỏ khuấy động tâm can cô thật lâu.

Có quá nhiều chuyện, cô chưa từng hay biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, cô ta đột nhiên kéo váy ngủ lên.

"Phán Phán, cô..."

Sau khi bị từ chối thẳng thừng, cô ta lại lan truyền tin đồn rằng chính Lê Mạn đã theo đuổi mình nhưng bị mình "đá bay", khiến cả khoa Nghệ thuật dậy sóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy Lê Mạn đang đi tới.

"Hừ..." Trì Vị bật cười, nửa phần thiếu kiên nhẫn: "Bài phát biểu của cô trong buổi trao đổi hôm nay, có một nhân vật rất lợi hại đến dự, còn có cả một đóa hoa hồng đầy gai đi cùng nữa. Có đoán được là ai không?"

Tư Phán Phán gọi cô lại, đôi mắt ánh lên những giọt lệ chưa kịp rơi: "Chúng ta cũng từng là bạn cùng phòng, cô cũng từng cứu tôi một lần. Tôi là người đầy lỗi lầm, oán hận chất chứa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lương tâm. Trên con đường của cô... chỉ cần còn sống, hãy sống cho thật tốt."

Vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ một cô gái ngây thơ tuổi 19 bước sang 20, cô đã bị cuốn vào một guồng quay không thể lường trước.

Rồi lao tới, nắm lấy cổ áo của Lê Mạn, ánh mắt sắc lạnh găm thẳng vào khuôn mặt thanh thuần của cô.

Chương 125: Sống sót là tốt rồi

Lê Mạn nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, giọng đều đều: "Đó cũng là con đường mà tôi đã chọn. Từ nay về sau, chúc mỗi người đều bình an."

Hơn nữa, còn lần theo manh mối để điều tra ra Tư Phán Phán có ý định tiếp cận Trì Vị.

Trong giây lát, cô tự hỏi liệu hắn có nhắc đến chuyện Tư Phán Phán bị thay vai không.

Tháng Chín, mùa tựu trường của các trường đại học.

"Tôi có mời anh đến sao?" Giọng Lê Mạn vẫn bình thản, nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cậu chủ Trì đã chịu hạ mình đến tham dự sự kiện, vậy xin hãy đi cùng với bà Trì."

"Này, cô bé? Nghe nói, cô sắp rời Bắc Kinh để đi trao đổi ở nơi khác?"

Cốc cốc cốc.

Trên đôi chân dài trắng mịn đầy những vết bầm tím, chỗ lớn chỗ nhỏ, đặc biệt là trên đùi, chi chít đến đáng sợ.

Cô không nói gì, cũng chẳng buồn quay đầu, thẳng thừng bước vào phòng.

"Vậy nên cô có thể tự do làm loạn trên giường của tôi?" Ánh mắt Lê Mạn lạnh lùng quét qua chiếc giường của mình.

Cô hướng về hội trường nơi diễn ra buổi lễ.

Lê Mạn định đẩy cửa bước vào, nhưng theo bản năng lại ngừng tay, đổi thành gõ cửa.

Cô gái nhỏ nhìn lại căn phòng ký túc xá một lần cuối cùng, rồi quay lưng, không chút do dự mà rời đi.

Một người là Tống Khinh Vũ.

Không biết vì lý do gì, cô ta mỉm cười, vẫy tay với cô:

Các lãnh đạo nhà trường đang đặc biệt tiếp đón một người phụ nữ thanh lịch trong bộ vest xanh lam được cắt may tinh tế—Lương Chi Lan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chiếc sơ mi đen hơi rộng, hàng cúc trên cùng để hở ba chiếc, để lộ làn da rám nắng cùng những đường cơ bắp khỏe khoắn.

Tư Phán Phán đang ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bất thường, đôi mắt mơ màng.

Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng xì xào khe khẽ xen lẫn âm thanh mặc quần áo.

Đột nhiên, cô ta hung hăng dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Bên trái và bên phải bà ta, đứng hai cô gái trẻ cao ráo, toát lên vẻ quý phái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mái tóc dài ngang eo chỉ được búi nhẹ bằng một chiếc trâm màu tím nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng ngỗng, làn da trắng mịn không tì vết, toát lên vẻ trong sáng đáng yêu.

Thấy Lê Mạn vào, cô ta chỉ hơi nhấc người, rít một hơi thuốc, giọng nhàn nhạt: "Cứ tưởng cô sẽ không bao giờ quay lại nữa."

"Đang ở trường à?" Giọng nói vẫn như mọi khi, kiêu ngạo và thờ ơ.

"Cậu chủ Trì, chào anh." Cô nghe máy, giọng điệu khách sáo.

Nếu không gặp Tư Phán Phán, Lê Mạn cũng hoàn toàn không biết An Duyệt làm sao lại đột nhiên biết đến cô ta.

Lê Mạn nhìn thẳng vào gương mặt của Tư Phán Phán.

Con đường là do chính mình chọn. Ngay từ đầu, cô và Tư Phán Phán đã không cùng đường, về sau lại càng mỗi người một ngả.

Diệp Tri Thu có đôi mắt rất tinh tường.

"Có chuyện gì không?"

Lê Mạn nhìn thoáng qua: Trì Vị.

Rồi lại bật cười. Sao hắn có thể giải thích với cô chuyện đó chứ?

Lạ lẫm đến đáng sợ.

Và người đầu tiên nhận thư của cô ta chính là hoa khôi Lê Mạn.

Một mớ hỗn độn đến không thể nhìn nổi.

Lê Mạn bước đi trên con đường trong khuôn viên trường, nhìn những gương mặt trẻ tuổi trong tòa tháp ngà, tràn đầy vẻ đẹp của sự tự do và nhiệt huyết.

Suy tính đó, thực ra còn chưa kịp bộc lộ, đã bị An Duyệt nhạy bén phát hiện.

Cô cố tình chọn một chiếc sơ mi trắng kết hợp với chân váy đen.

Bước đi trên con đường trong khuôn viên trường, Lê Mạn cảm thấy vô cùng xúc động.

Tư Phán Phán bật cười giễu cợt, điếu thuốc trên tay bị cô ta rít liên tục, đôi mắt dán chặt vào khung cửa sổ: "Lê Mạn, đừng giả vờ tốt đẹp nữa. Chẳng qua cô chỉ may mắn hơn tôi một chút, trèo được lên cành cao hơn, bố thí cho tôi một vai diễn của bà già mà thôi."

Chiếc Porsche Panamera màu tím lướt chậm trên con đường trong khuôn viên trường.

Trên vành tai phải đeo ba chiếc khuyên hình ngôi sao.

Sau một hồi căng thẳng, bàn tay đang nắm cổ áo cô từ từ buông lỏng.

Cửa phòng chỉ khép hờ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Sống sót là tốt rồi