Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Thời gian không phụ lòng người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Thời gian không phụ lòng người


Anh ta tưởng rằng mình đã chán ngán.

Lê Mạn cất điện thoại đi, khẽ thở ra một hơi, nhanh chóng ra mở cửa.

Hôm đó, Thịnh Vân mặc đồ công sở – sơ mi trắng, quần tây đen, giày cao gót mũi nhọn. Mái tóc dài uốn sóng để trông chững chạc hơn nên đã búi lên, giấu đi những lọn xoăn.

Ông ta không thể tiếp cận người đó, nhưng Tống Hiến Mân thì có thể.

Không phải ai cũng có may mắn được làm "lá chắn".

Từ sau vụ "náo loạn" ở Hi Viên lần trước, cô ta nghĩ rằng, với tính cách cao ngạo của Lương Chi Lan, thì Lê Mạn – một trong những nhân vật liên quan đến vụ việc "ngoại tình không danh phận" đó – nhất định sẽ bị bà ta giày vò đến c·h·ế·t.

Lê Mạn lười quan tâm đến trò chọc ngoáy ấu trĩ này.

Lê Mạn ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Cảnh.

Chương 102: Thời gian không phụ lòng người

Tống Khinh Thần gửi tin nhắn đến, chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Anh rất giống cha mình."

Lê Mạn chỉ nghe loáng thoáng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng bước chân không hề dừng lại, từng bước đều đặn tiến về phía trước.

Trong lòng Thịnh Vân bùng nổ vô số câu chửi thề, nhưng khi lên tiếng lại chỉ buông một câu đầy ẩn ý: "Trùng hợp thật, tôi cũng vừa phát hiện mình nhận nhầm người. Cô trông rất giống tình nhân được bạn tôi bao nuôi, chỉ vậy thôi."

Cô phớt lờ lời của Thịnh Vân, tiếp tục bước đi thì chợt nghe thấy tiếng "chát" giòn vang sau lưng.

Và tất cả những điều ấy, không phải vì cô ấy biết Lê Mạn có bối cảnh gì, mà hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành.

Thịnh Vân bị nghẹn lời, trợn mắt nhìn cô, nhưng vẫn cố nhịn xuống, không dám manh động.

Có lần, một cô em gái khí chất thanh thuần đã quấn lấy anh ta tận giường, nhưng khi cô ta vừa chạm vào người, anh lại đột ngột đẩy mạnh, khiến cô ta ngã lăn xuống đất.

Thịnh Cảnh mặt lạnh tanh, chỉ nói một câu "Xin lỗi", ném tiền lại, rồi sập cửa bỏ đi.

Nhưng sau đó mới nhận ra không phải vậy, mà là thấy ghê tởm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta cảnh cáo cô: "Lê Mạn không phải loại tình nhân mà em nghĩ. Nếu em còn không biết giữ miệng, thì có những người vừa có thủ đoạn vừa có trái tim sắt đá, để họ biết được thì em sẽ thực sự trở thành 'chim sẻ', hiểu chưa?"

Lê Mạn không muốn gây chuyện, nhưng cũng không chịu nổi cái thái độ vênh váo của cô ta, khẽ hừ lạnh một tiếng: "Cô là nhân viên phục vụ sao? Nếu vậy, tôi sẽ xuất trình thẻ phòng. Nếu không phải, xin lỗi, tôi không quen cô, từ chối cung cấp thông tin cá nhân."

Đang đi, cô nghe thấy một giọng nam: "Lâu rồi không gặp."

Thế nên, khi trưởng phòng Chương thông báo cô ấy sẽ đi cùng giám đốc Điền để gặp một nhân vật quan trọng, biên tập viên Trương đã kinh ngạc đến mức há hốc miệng: "Có nhầm không ạ? Thật sự là tôi sao? Không phải Trần Lạp?"

Là giọng thấp xuống của bà Thịnh: "Vẫn chưa rút ra bài học lần trước sao?"

Nghe nói là do ông Thịnh trực tiếp yêu cầu cô cắt móng tay.

"Hôm nay cậu ấy không có ở đây?" Người đàn ông hỏi vu vơ.

Nghĩ đến đây, Thịnh Cảnh bỗng cảm thấy mình đã "ngộ" ra điều gì đó.

Cô gật đầu: "Chào anh Thịnh."

Vì thế, gia tộc họ Thịnh đã dồn hết sức để Thịnh Vân thi vào hệ thống công chức, xem đó như một điều kiện cứng để cô có thể gả vào một gia tộc thực sự thuộc giới chính trị – nhà họ Tống.

Kể từ khi ông Diệp tự mình đưa con cái đến thăm nhà họ Tống ở Hi Viên, ông Thịnh đã hiểu rõ: con đường vào nhà họ Tống của Thịnh Vân đã hoàn toàn bế tắc.

"Tôi có cuộc sống của riêng mình." Không phải lúc nào cũng xoay quanh anh.

Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt của Lê Mạn, sự không cam lòng và đố kỵ trong tận xương tủy như hàng vạn con kiến cắn xé, không thể không ph.át ti.ết ra ngoài.

Nhưng người phụ nữ này, từ ngoại hình đến cử chỉ, lời nói, đều mang đậm dấu ấn của một "đóa hoa phú quý", mỗi lần xuất hiện đều khoác lên mình những món đồ hàng hiệu mới nhất, có phần phô trương.

Thịnh Vân không hiểu nổi, nhưng cũng không dám lặp lại câu nói "cô là chim sẻ sao?" như lần trước nữa.

Dù gì thì Lương Chi Lan cũng đã làm "Diệt Tuyệt Sư Thái" suốt bao năm nay, từng khiến toàn bộ nữ sinh khoa nghệ thuật ở Lỗ Thành phải khiếp sợ.

Thịnh Vân trông có vẻ đã trang điểm và ăn diện cẩn thận.

Ông Thịnh dò hỏi được rằng, người đã hỗ trợ Tống Khinh Vũ suốt quá trình thi cử là một nhân vật bí ẩn ở Bắc Kinh.

Lê Mạn nhìn dòng chữ ấy, nhe răng cười đáng yêu: "Sợ anh lại gọi nhầm à?"

Có lẽ, gia đình Thịnh Vân thuộc dạng "tạp nham".

Việc biên tập viên Trương có được cơ hội này là nhờ sự tận tụy của cô trong công việc hằng ngày, không kiêu căng, không phô trương.

Ngay cả khi đối diện với một thực tập sinh mới vào nghề như Lê Mạn, cô ấy cũng chưa bao giờ tỏ ra bề trên, mà luôn chân thành giúp đỡ, hướng dẫn cô hòa nhập với môi trường làm việc.

Bởi vì, với tầm vóc của buổi gặp mặt hôm nay, vốn dĩ biên tập viên Trương không nằm trong danh sách được tham gia.

Từ sau khi vết thương ở chân lành lại, anh ta thử quay lại với lối sống ph*ng đ*ng ngày trước.

Bởi vì, có lần cô vô tình kể lại chuyện này với anh trai Thịnh Cảnh, sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Trong ấn tượng của Lê Mạn, cô không có nhiều mối liên hệ với Thịnh Vân.

Ai đó vừa bị tát.

Mà nếu nói vậy, thì càng không đến lượt Lê Mạn.

Khi có một hình mẫu để so sánh, anh ta chợt nhận ra những "yêu tinh" chủ động dâng tới chỉ là những kẻ đáng thương, chạy theo tiền bạc và tài nguyên. Còn chính mình, trong mắt họ, cũng chỉ là một "giống đực" giàu có mà thôi.

Trong nhà chỉ có ông Thịnh là người thuộc "chính thống", bà Thịnh làm việc trong tập đoàn xuất bản, còn Thịnh Cảnh thì theo ngành ngân hàng.

Không có nhà họ Tống thì vẫn còn những gia tộc khác, nhưng việc cô bước chân vào giới chính trị là điều bắt buộc phải thực hiện triệt để.

Vậy mà giờ đây, khi gặp lại Lê Mạn, cô ấy không những không có vẻ gì là chật vật, mà còn xuất hiện rực rỡ trong tòa nhà SD?

Thịnh Vân lớn hơn cô vài tuổi, nhưng nói thẳng ra thì cô ta đã quá quen với sự nuông chiều và tâng bốc, đi đâu cũng tự thấy mình cao hơn người khác một bậc, tâm thái lại chẳng hề chín chắn theo số tuổi.

Lê Mạn gật đầu, rồi rời đi thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lê Mạn không ngờ biên tập viên Trương cũng đến. Còn chuyện Trần Lạp không xuất hiện, cô lại có thể mơ hồ đoán được.

Trưởng phòng Chương chỉ hừ lạnh: "Chính là cô, không thể nào là Trần Lạp."

Người đàn ông rút một điếu thuốc ra, nhưng chỉ kẹp giữa hai ngón tay. Có lẽ vì biết đây không phải khu vực hút thuốc, hoặc cũng có thể là để trấn áp cảm xúc khó nói thành lời.

Hôm đó, ông Thịnh đã tìm hiểu trước lịch trình của Tống Hiến Mân, rồi dẫn theo bà Thịnh cùng hai người con trực tiếp đến tòa nhà SD để "chặn người".

Thịnh Cảnh dõi theo dáng người mềm mại mà mạnh mẽ của cô cho đến khi cô khuất sau cánh cửa thang máy.

Sống kiểu đó lâu ngày, chắc chắn sẽ thấy buồn nôn.

Thịnh Vân và Tống Khinh Vũ cùng tốt nghiệp thạc sĩ khóa đó.

Người đàn ông nhắn lại: "Gọi nhầm thêm lần nữa, anh sẽ xử em ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà."

Từng chi tiết nhỏ nhặt như mỗi trưa đi ăn tại căn tin, cô ấy đều dẫn theo Lê Mạn, từ việc chỉ cô cách làm thẻ ăn, cho đến những cuộc trò chuyện giản dị về món nào ngon, món nào dở.


Còn thuận miệng buông hai chữ: "Hồ đồ."

"Cộc cộc cộc" – tiếng gõ cửa vang lên.

Nên lý do biên tập viên Trương có mặt hôm nay, chỉ đơn giản là để che mắt thiên hạ cho sự xuất hiện của cô mà thôi.

Giọng nói bực bội xen lẫn ấm ức của Thịnh Vân vang lên: "Mẹ, sao lại đánh con?"

Khí thế của Thịnh Vân giảm đi không ít, vốn dĩ cô ta đang cố gắng đi theo phong cách tiểu thư đoan trang.

Chỉ có điều, bộ móng được chăm chút tỉ mỉ của cô vẫn còn giữ lại sắc đỏ rực rỡ, nhưng đã bị cắt ngắn bớt.

Bên ngoài là giám đốc Điền, trưởng phòng Chương, biên tập viên Trương của văn phòng cũ, cùng một hướng dẫn viên chuyên trách, mọi thứ đều được sắp xếp chu đáo.

"Sợ nhất là mít ướt giở trò lưu manh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng nhờ vậy mà anh ta bắt đầu hiểu được những người như Tống Khinh Thần và Lạc Tử Khiêm.

Cuộc đời này đúng là chán đến phát điên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ta đã có ý định "mượn đao g·i·ế·t người". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai lại chịu c·h·ế·t dí trên một cái cây chứ? Cuộc hôn nhân của Thịnh Vân còn mang theo cả nhiệm vụ.

Lê Mạn chỉ khẽ nhếch môi coi như chào hỏi, rồi cứ thế đi thẳng.

Một cuộc trao đổi giữa những gã hề và những con ngựa giống, cả hai đều không coi đối phương là con người.

Tống Khinh Vũ đã vào làm tại bộ Lễ tân của Bộ Ngoại giao Bắc Kinh. Khi Thịnh Vân còn đang do dự về hướng đi sự nghiệp, thì ông Thịnh sau chuyến công tác trở về đã trực tiếp xé toạc thư mời làm việc của cô ngay tại chỗ rồi ném vào thùng rác.

Lê Mạn về đến phòng, yên tĩnh chờ đợi.

"Chỗ này, cô vào bằng cách nào?" Thịnh Vân ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

Lúc đó, nước mắt của Thịnh Vân từng giọt từng giọt rơi xuống bộ móng được chăm chút cẩn thận, ông Thịnh nhìn mà không nỡ, cuối cùng chỉ giữ lại màu sắc.

Cô biết anh đang trấn an mình đừng căng thẳng, nhưng lại cố tình trêu anh.

Hơn ba mươi rồi, anh ta muốn quay lại làm một người đàn ông bình thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Thời gian không phụ lòng người