Trở Về Năm 1981
Tú Cẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55
lời, liền gọi tôi bằng giọng càng nôn nóng hơn, sau đó vội vã chạy đi gọi mẹ
hồi lâu mới có người nghe, một giọng nữ vừa trẻ trung vừa xa lạ vang lên: “A
rất phấn chấn. Áp lực nặng nề mà nó phải gánh trên lưng suốt bao năm qua rốt
đó để nói rõ với Minh Viễn, nhưng mỗi lần đã ra đến miệng, tôi lại đành cố nuốt
căn phòng đột nhiên xuất hiện một quầng sáng ấm áp. Tôi giật nảy mình, ngồi
Lời này của lão ta quả
nên tôi liền đi tìm giấy bút, rồi ngồi xuống sofa, nhoài người lên chiếc bàn
đã chiếu qua cửa sổ và rải nắng xuống giường của tôi, vẫn là bộ dạng lúc tôi
Việc thẩm vấn Phan Nhất
chăm chăm vào sàn nhà không nói năng gì.
Chẳng lẽ bệnh của Lưu
Tôi muốn lập tức đi tìm
về ôm chặt lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: “Tuệ Tuệ, hôm nay em sao vậy? Có phải l
thấy không được khỏe không, hay là chúng ta tới bệnh viện kiểm tra một chút
chút, vội vã viết lên tờ giấy hai chữ, sau đó đi tìm một cái phong bì nhét thư
cùng. Minh Viễn liền đưa tôi về tận dưới nhà.
Hiểu Hiểu đã để lại di chứng trên người tôi hay sao?
sắc nhất mà em từng gặp.” Cho nên, bất kể gặp phải chuyện gì, anh cũng đều có
Minh Viễn bật cười, vỗ
không cả ngần ngại phải g·i·ế·t người.
khoảng chín rưỡi tối, điện thoại đột ngột đổ chuông. Tôi vội vàng chạy đi nghe,
mình sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, tôi liền
ngày tôi đều sống trong tâm trạng thấp thỏm bất an, chỉ muốn tìm một cơ hội nào
Nhưng, cô Liêu chưa từng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi tôi đi, Minh
vào nhau thêm một lúc nữa, rồi tôi mới buông nó ra, sau đó chợt nhớ đến chuyện
rãi nằm xuống giường.
lẽ cô định ở lại nơi này cả đời hay sao?”
có hậu quả gì. Thiên Lôi giáng tội, hay là tan nát thần hồn? Lần trước khi bị
dù đã phạm sai lầm rồi, cũng phải nghĩ đủ mọi cách để che giấu nó, thậm chí
Tôi tức đến điên người,
không tới tìm tôi, điều này ít nhiều cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần
Viễn phải làm thế nào? Còn cô Liêu và chú Lưu phải đối mặt với cái c·h·ế·t của con
nói cô bất cứ lúc nào cũng có thể nằm xuống ngủ một giấc rồi vĩnh viễn không
thời gian ấm áp cuối cùng lại bị phá hoại.
không khỏe không? Hay là anh không đi nữa, ở nhà với em được không?”
vừa chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường. Nhưng chân vừa chạm đất tôi đã chợt
“Cô Liêu...” Tôi cất
vì sợ vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy lão Chương đang đứng trong đó. Cho
Tôi vừa đưa tay day trán
xuyên đi bệnh viện kiểm tra sao, các chức năng của cơ thể này sớm đã suy ti
bao giờ tỉnh lại.”
Tôi cười gượng, sau đó
mặt nói thẳng với nhau, lại còn bày đặt viết thư nữa. Ôi, đúng là càng ngày
càng sáng, càng lúc càng lớn, chính giữa quầng sáng cũng dần dần xuất hiện bóng
cay xè, cũng chẳng để tâm tới thẹn thùng hay xấu hổ, chạy nhanh về phía nó, rồi
gì, bèn nghiêm túc nói: “Minh Viễn, anh là người con trai kiên cường nhất, xuất
thể chịu đựng được, đúng không?
ẩn chứa một nỗi bất an không cách nào đoán trước. Buổi tối hôm đó, lão Chương
táo kiềm chế tình cảm của bản thân, nhưng chuyện tình cảm vốn phức tạp, đâu
rồi chậm rãi xoay người, do dự hỏi: “Tuệ Tuệ, em gọi anh sao?”
tiếng một cách khó khăn, nhưng vừa nói được vài chừ thì đã bị lão Chương cắt
Lão Chương cười đến nỗi những nếp nhăn bên khóe mắt lồi cả ra ngoài, hết sức (đọc tại Nhiều Truyện.com)
lô, tôi nghe...”
Sống mũi tôi bất giác
thể cứ thế này mà trở về chứ?
đến mức khiến tôi chưa kịp phản ứng. Tôi luôn cho rằng ít nhất cũng còn khoảng
phịch xuống giường.
“Nhìn thanh niên bọn con
“Hiểu Hiểu, con viết cái
rồi, bắt đầu từ năm ngoái, đã hoàn toàn phải dựa vào pháp thuật và sức mạnh
Lão là một người kiêu
Khi tôi về đến nhà,
vậy, Minh Viễn không khỏi có chút ngây ra, sau khi đờ đẫn mất mấy giây mới vụng
của dân thường dưới thế gian như chúng tôi.
vang của cha tôi: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, sao con còn chưa dậy thế? Có phải lại cảm
vào trong, bên ngoài ghi rõ tên người nhận là Minh Viễn, rồi đặt lên chiếc bàn
ngang: “Họ đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý từ trước rồi. Không phải cô thường
Minh Viễn nhìn tôi hồi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mười mấy ngày, thậm chí là một tháng.
dáng của lão Chương. Mười mấy giây sau, lão đã hiện rõ ràng trước mắt t
nhào thẳng vào lòng nó không hề ngại ngần. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động như
Nhưng cho dù là như thế,
Nhưng, tôi làm sao có
lâu, cẩn thận ngẫm nghĩ sau đó mới trịnh trọng gật đầu: “Đúng, đúng vậy.”
điều gì. Rồi từ lời kể Minh Viễn và Vương Du Lâm, tôi đã biết được quá trình
để tôi nhận ra mà thôi. Khi xoay người lại, không biết lòng họ đau đớn biết
đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
phạm tội của
cuộc đã được gỡ bỏ, tôi cũng mừng thay cho nó. Nhưng đồng thời, trong lòng lại
nhẹ mấy cái lên lưng tôi, dịu dàng nói: “Anh vẫn luôn ở bên em mà.”
tiếng gõ cửa thô lỗ làm tỉnh giấc, kèm theo tiếng gõ cửa còn có giọng nói cao
nói: “Em không sao, chỉ là... chỉ là hơi nhớ anh thôi.”
không kìm được khẽ cất tiếng gọi tên nó.
nào. Có lẽ phải đợi đến khi Phan Nhất thật sự bị kết án, chuyện này mới coi như
trở về rồi nhỉ...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi vốn cho rằng lão ta
đúng là vừa đau xót lại vừa... có lý. Tôi không thể ở lại đây vĩnh viễn, dù sao
kết thúc.
đắm chìm trong niềm vui sướng khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa kích động lại
Sau đó tôi đã bị những
muốn đối mặt với sự phán xét của pháp luật. Nghe thấy tin tức này tôi không hề
thích: “Vụ án này sở cũng không muốn công khai, nên tất nhiên là càng nhanh
Tôi lắc đầu, buồn bã
lượng đường trong máu của tôi quá thấp, bảo tôi ăn nhiều một chút.
chính. Lão khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Hì... Hì hì... Cũng đến lúc chúng ta phải
này, tôi không biết mình còn có thể gặp nó nữa không, tôi không hy vọng quãng
biết nên nói gì mới phải.
mấy người bạn đi liên hoan bên ngoài, tôi không được khỏe lắm, nên không đi
này, đúng là lạ quá thể!” Cô Liêu bực mình cười nói: “Có gì mà không thể gặp
làm việc đúng là khiến người ta yên tâm, ừm, có tiền đồ lắm.”
“Đi thôi!” Lão Chương
thoại của giới cảnh sát, là đối tượng mà tất cả mọi người đều kính ngưỡng và
túc và bảo thủ.
đùa với tôi như không hề có chuyện gì xảy ra. Chú Lưu cũng vẫn như cũ, nghiêm
được tiến hành rất thuận lợi.
đưa vào bệnh viện, phải truyền hai chai dịch rồi mới được cho ra. Bác sĩ nói
“Không tồi, không tồi.”
Quầng sáng ấy càng lúc
trở về. Đây có lẽ là quãng thời gian cuối cùng chúng tôi còn ở bên nhau, sau
thôi.
Minh Viễn hơi khựng lại,
thể hiện ra bao giờ. Cô vẫn tỏ ra lạc quan vui vẻ, vẫn nói chuyện với tôi, cười
Hồi tôi vừa mới nhậm
càng không hiểu được bọn con nữa rồi.”
“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ...”
khi nhìn bóng dáng nó chậm rãi rời đi, tôi đột nhiên có cảm giác rằng sau này
Trở về...
gái ra sao? Mấy vị thần tiên vời vợi trên cao như họ đâu có hiểu được tình cảm
bị sao thế? Có phải là lại cảm thấy không thoải mái không?”
Tôi khẽ gật đầu, không
nhé...”
Tôi mở mắt ra, ánh dương
cảm thấy thời gian trôi qua thật quá nhanh.
Lão Chương vẫn còn đang
cũng không được tiết lộ thiên cơ, nếu không, ngay đến lão cũng không biết là sẽ
gì. Có lẽ vì thấy tôi tỏ ra quá sức kinh ngạc, Minh Viễn liền trầm giọng giải
được cất tiếng hỏi.
Phan Nhất tự sát rồi...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai chúng tôi lại dính
còn nhanh hơn nhiều. Vừa nãy khi nhận được tin tức, tôi còn không dám tin. Cô
ngạo biết bao nhiêu, cho nên thà lựa chọn tự kết thúc tính mạng mình, chứ không
Minh Viễn, nhưng phải tạm gác sang một bên.
cũng chẳng còn để quay về nữa.
vào phòng mình, bên trong không thấy có bóng dáng của lão Chương. Tôi thầm thở
cảm thấy kinh ngạc chút nào. Tôi chỉ... chỉ đột nhiên cảm thấy khó chịu mà
càng tốt, mà tốt nhất là không để lộ chút tin tức nào ra ngoài.”
Rồi tôi chỉ đành nhân
Lão Chương đưa bàn tay tới trước mặt tôi, lắc qua lắc lại, rồi toét miệng cười:
vừa hưng phấn phát biểu một bài rõ dài, mãi nửa tiếng sau mới nhắc đến chuyện
tôi tới giúp đỡ.
Tôi hơi ngẩn ra một
Cũng chẳng biết tại sao,
Cha thấy tôi không trả
trà trước mặt viết thư cho Minh Viễn. Nhưng, tôi nên nói với nó những gì đây?
vừa nhấc ống nghe lên đã nghe thấy Minh Viễn ở đầu bên kia khẽ nói: “Tuệ Tuệ,
cửa. Cha mẹ tôi lập tức chạy ào vào trong, lớn tiếng hỏi: “Con bị sao thế, con
Tôi cúi gằm mặt, nhìn
suốt mấy ngày, lần này nhỡ mà chọc giận ông Trời, chắc cái mạng này của tôi
Thật quá nhanh, nhanh
“Úi chà, cô cũng bắt đầu biết giả bộ suy tư rồi cơ đấy. Mau đi thôi nào, chẳng
Chương 55
cũng có một ngày phải rời đi. Khi vừa bắt đầu nhận nhiệm vụ, tôi còn rất tỉnh
khó khăn lắm mới bám vào chiếc tủ đứng dậy được, rồi bước từng bước ra ngoài mở
phào, đưa tay lên vỗ ngực mấy cái, chuẩn bị yên tâm đi ngủ, nào ngờ chính giữa
Đối với Minh Viễn và Cổ
tinh thần của cô để duy trì. Tuần trước, bệnh viện đã gửi thông báo nguy kịch,
tòa sẽ xử vụ này, chắc sẽ sớm tuyên án thôi.” Minh Viễn thở phào, trông có vẻ
phải cứ muốn kiềm chế là kiềm chế được ngay.
cảm thấy trời xoay đất chuyển, đôi chân mềm nhũn sau đó ngã lăn ra đất.
Phan Nhất c·h·ế·t rồi!
đáng sợ: “Tuệ Tuệ, lần này cô làm tốt lắm, so với thời gian chúng tôi dự tính
mới rời đi, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Có lẽ, họ chỉ không muốn
Tôi không dám về phòng,
“Đến thứ Hai tuần sau
gì đây?” Có lẽ vì thấy tòi cứ cầm bút ngẩn ngơ, cô Liêu rốt cuộc đã không kìm
Phan Nhất là một huyền
sẽ nhất quyết không thừa nhận, không ngờ lão ta lại khai hết mà chẳng giấu giếm
chức tiên tbị lão Chương giáo huấn một trận, rằng trong bất cứ tình huống nào
thở dài, miệng lầm rầm niệm chú. Đầu óc tôi chợt trở nên nặng trịch, rồi chậm
trà trong phòng khách.
tôn sùng. Bất kể thế nào, ông ta cũng không cho phép bản thân phạm sai lầm, cho
Kết quả là tôi lại được
tai nạn giao thông, thần hồn của tôi đã bị tổn thương, phải nằm trong bệnh viện
Buổi tối Minh Viễn hẹn
Hằng, việc Phan Nhất lọt lưới đúng là hả lòng hả dạ, nhưng đối với tôi, nó còn
thời gian còn lại của tôi cũng không còn nhiều nữa. Hơn một tuần sau đó, mỗi
Tôi rón ra rón rén bước
Tôi im lặng không nói
chừng nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.