Trở Về Năm 1981
Tú Cẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
cay, vừa cúi đầu xuống liền có những thứ gì đó vừa nóng vừa ẩm rơi xuống, không
con gái từ bao giờ thế nhỉ, lại còn cao tay thế này nữa chứ?
“Này, hai người xong
Minh Viễn nên mới tỏ ra như vây, nhưng chuyện tình cảm này đến bản thân bọn tôi
“Minh Viễn…” Hơi thở
Minh Viễn dường như
nhau trong tĩnh lặng vô cùng, thời gian tựa như dừng lại từ lúc nào.
nghe mọi người kể về sự hung hăng của lũ tội phạm này, chỉ xét riêng trong
qua cười với Vương Du Lâm. Có trời mới biết cậu ta rốt cuộc đã đứng đó nhìn
vào số chín, tôi rốt cuộc đã không ngồi yên được nữa. Minh Viễn xưa
tôi chơi từng để lại số điện thoại cho tôi. Tuy anh ta và Minh Viễn không cùng
mắt nhìn kim đồng hồ từ số bảy chạy tới số tám, rồi dần dần chỉ
nàng còn lại trong phòng đã liên hệ với một phòng khác ở trường
Nghĩ đến đây, tâm
sâu, chợt phát hiện ra trên người nó hình như có mùi máu thoang thoảng. Trái (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây là bò bít tết mà
Tôi hít một hơi thật
Điện thoại đã thông
Vương Du Lâm đều đang thực tập ở đại đội trinh sát, Cổ Hằng đến đội
Đối với chuyện tình cảm
tôi phải chờ lâu như vậy.
nói bảy giờ sẽ quay lại, nhưng bây giờ đã trễ hai tiếng rồi, vậy mà vẫn chẳng
Giọng điệu châm chọc của
chị dâu, khiến tôi xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ b
lấy chiếc áo lông vũ khoác lên người, chuẩn bị đi tới cục Cảnh sát tìm Minh Viễn.
bên kia im lặng chừng vài giây, rồi mới cười nói: “Thế nào, cho dù là có chuyện
khi chuyện năm 99 xảy ra, nó vẫn sẽ bình an vô sự, nhưng bây giờ dù
Tôi đưa tay lên lau khô
dịu dàng và nghiêm túc, khiến tôi không nỡ lòng nào cự tuyệt, đành ngoan ngoãn
ký túc đợi nó đến.
một ít.
Cô gái đó sẽ không giống tôi, trong lòng vẫn còn đầy sự đề phòng và
Nó học được cách dỗ dành
Viễn, nó tất nhiên là không ưa nổi thái độ không nóng không lạnh, như xa như
Nghe thế tôi bắt đầu cảm
đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà nó vẫn giữ nguyên thói quen như ngày trước.
ít lần nó đã mắng Minh Viễn ngốc.
bóng rổ, Minh Viễn nói tôi là bạn gái nó ngay trước mặt mọi người,
khăn lắm mới thoát khỏi vòng ôm của Minh Viễn, có chút ngượng ngập ngoảnh đầu
đang tham gia vụ án nào không? Tốt xấu gì cũng phải báo cho em biết chứ. Anh ấy
rồi nháy mắt ra hiệu với tôi, sau đó nói: “Hiểu Hiểu, em phải chú ý bảo vệ bản
Không hề có mùi ẩm mốc
tiếng, nói: “Anh không biết”. Sau đó cũng chẳng đợi tôi đáp lại đã lập tức gác
Nhưng lúc này tôi cũng
một đội, nhưng dù sao cũng đều là người trong hệ thống, có thể biết được điều
chuyện chính: “Minh Viễn vẫn chưa về sao? Anh ấy có nói hôm nay phải giải quyết
Thiên Nga Trắng cũng
Minh Viễn lập tức gọi điện thoại tới, nói là đã chuẩn bị mọi thứ,
phải đứng gác ở vòng ngoài ấy mà, đội trưởng Phan xưa nay luôn cẩn thận, sẽ
vậy nữa… Nếu nó không phải là Minh Viễn, thì tốt biết bao.
có quan hệ thắm thiết với nhau rồi, Minh Viễn sẽ đau lòng đến mức
Mở cửa vào nhà.
Tôi vừa khẽ gọi tên, vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó. Lúc này ngoàiừng cất tiếng
cảnh sát hình sự thành phố thực tập, toàn bộ sinh viên năm bốn của
chúng.
đèn đường đã được thay mới toàn bộ, giờ đây bốn phía đều sáng sủa vô cùng.
bọn họ đều nháy mắt tươi cười với tôi.
tưng bừng náo nhiệt.
nào nữa.
mười giờ rồi, vậy mà không có chút tin tức nào cả. Tôi không nhịn nổi nữa, túm
quen thuộc của nó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Tôi muốn ngẩng đầu
rồi!”
Mười hai năm 1988, Minh Viễn gọi điện tới nói muốn đón đêm Bình an
nữ sinh viên phần đông đều ở lại trong trường, có không ít khoa ngành
cô ta đã yêu một anh chàng ở trường Đại học Khoa học Tự nhiên ngay
Minh Viễn không hề vì chuyện lần đó mà trở nên có gì khác biệt. Tôi
tư mà đi gây chuyện với tôi. Tôi cảm thấy như vậy thật quá tốt, cái
trường đã phân tán ra khắp nơi trong hệ thống công an của tỉnh. Có
gần của tôi, mấy lần gặp nhau trên đường còn rất không khách sáo chế giễu tôi
Con ngõ rất yên tĩnh,
nay luôn rất đúng giờ, nếu không xảy ra chuyện gì, nó ắt sẽ không để
cũng biết rõ giới hạn của tôi, rất cẩn thận duy trì mối quan hệ
tôi cảm thấy xót xa. Với sự xuất sắc của nó, hoàn toàn có thể tìm
Hiểu, là em à? Không ngờ em cũng gọi điện đến đây cơ đấy, hiếm có thật!” Trong
mãi một hồi lâu sau vẫn không trả lời, nó liền chậm rãi quay người lại, đôi mắt
kiểu hai cô gái đi đánh nhau vì một đứa con trai đúng là chẳng hay ho
muốn đi đâu rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra
sáng rực nhìn tôi đăm đăm không chớp. Ánh đèn vàng cam dịu dịu trong bếp chiếu
nhưng anh ta lại cứ ấp a ấp úng không chịu trả lời thẳng vào vấn đề. Tôi cứ bám
vòng quanh bàn mãi mà không bình tĩnh được. Thời gian chậm rãi trôi qua, sắp
Lúc này lòng tôi nóng
được một cô gái tốt hơn tôi, còn toàn tâm toàn ý yêu thương nó, chăm
chút nào.
định đem tới cho tôi sự bất ngờ nào đây.
taxi ở cổng trường rồi chạy thẳng về phía đông, chẳng bao lâu sau tôi biết nó
thành phố chúng tôi thôi, đã có không ít cảnh sát hi sinh khi truy bắt bọn
Tôi ngồi trong ký túc (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ngay trước cổng trường một hồi lâu, bên cạnh thỉnh thoảng có người đi qua, thậm
chí có người huýt sáo trêu chọc. Nhưng hai chúng tôi chẳng ai động đậy, cứ ôm
này!”
“Hả?” Có lẽ vì thấy tôi
tim tôi giật thót, định mở miệng hỏi, nhưng lại không biết nên nói gì. Có lẽ
Vương Du Lâm cười vang,
nó sẽ chạy như bay đến đó lôi tôi ra ngoài.
tôi và Tiểu Viên đến căng tin mua cơm, phải chen chúc đến nỗi mồ hôi
không đến tìm tôi gây sự nữa, nghe mấy cô bé cùng phòng nói, bây giờ
bảo tôi đừng đi tham dự cuộc liên hoan đó. Nghe giọng nó rất kiên
lấy hỏi han suốt một hồi lâu, rốt cục cũng hỏi ra được một số chuyện. Không ngờ
Trường Đại học Công an
Đại học Khoa học Tự nhiên, định tổ chức một buổi liên hoan hữu nghị,
nào chứ. Nó đã phải trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt một lần rồi,
Cổ Hằng ở đầu điện thoại
người mất hứng, tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ở lại
việc nguy hiểm đến chừng nào chứ. Hồi làm việc ở tòa án, tôi từng không ít lần
tú như vậy, một buổi tối lãng mạn như vậy, lại thêm một trái tim dịu dàng như
còn không nói rõ được, một người ngoài như nó tham gia vào làm gì. Nếu không
gì, chẳng lẽ em có thể giúp được hay sao? Đừng gây thêm rắc rối nữa là tốt
nhức mũi như trong tưởng tượng của tôi, căn nhà rất sạch sẽ, đồ dùng trong
Trên thực tế, tôi và
có tin tức gì cả. Em lo lắng nên mới hỏi mấy câu, anh khó chịu với em thế để
“Tớ nói này, trời thì rõ
Nhưng vừa mới đi được hai bước tôi đã bị Minh Viễn kéo lại.
quá!” Anh chàng ở đầu bên kia an ủi tôi: “Anh đoán chắc bọn họ cũng sắp quay về
mới khoác hai chiếc ba lô lớn trên lưng chạy như bay về trường.
gì đó.
Hiểu Hiểu chắc không chịu nổi đâu”. Lúc này Vương Du Lâm đang khoác một chiếc
cách rất tự nhiên, rồi dắt tay tôi đi ra phía ngoài: “Để anh dẫn em tới nơi
trên đó lên, lấy chiếc chìa khóa ở phía dưới. Tôi không khỏi cảm thấy tức cười,
chiếc taxi, chuẩn bị lên xe, cơ thể tôi chợt bị kéo ngược về phía sau, rồi lọt
phải lúc này đang lo cho Minh Viễn, chắc tôi đã gác máy luôn rồi.
sợ, sau khi gác điện thoại liền không cách nào ngồi yên được nữa, cứ đi lòng
tôi vốn cũng định đi theo bọn họ, nhưng không biết ai ngầm báo tin,
thân cho tốt đấy nhe...” Sau khi bị Minh Viễn hậm hực trừng mắt nhìn, cậu ta
lên nhìn nhưng lại phát hiện cả người đã bị nó ôm chặt vào lòng khó có thể ngọ
Nhưng tối nay nó lại
nhau tới rạp chiếu bóng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Một
Vẻ mặt Minh Viễn hết sức
một phải mở đường giúp chúng tôi, sau đó còn tươi cười gọi tôi là
Chương 47
nó khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái, tuy nó cũng chỉ bất bình thay
cách ngôi nhà của tôi trước kia khá xa, đi taxi mất gần nửa tiếng đồng hồ rồi,
mấy lần tôi đến sở tìm cha tôi, còn gặp vài gương mặt quen thuộc,
ngoài ngõ, sau đó liền chậm rãi đi bộ vào trong.
Lúc này Minh Viễn và
nguậy, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Ngày mai là cuối tuần
Chúng tôi dừng xe ngay
cách nào khống chế được. Tôi vội vàng ngoảnh đầu qua bên cạnh để Minh Viễn
sao cũng có đôi chút khác biệt rồi. Tôi không dám đảm bảo việc tôi
cùng tôi.
“Minh Viễn, Minh Viễn…”
Cổ Hằng khẽ “hừ” một
còn tổ chức liên hoan, mọi người vừa ca hát vừa nhảy múa, hết sức
cảm giác khó tả, vừa căng thẳng, lại vừa có chút chua chát, sống mũi tôi cay
không để cậu ta gặp nguy hiểm đâu.”
là lạnh, hai người bọn cậu có muốn ôm nhau thể hiện tình cảm thì cũng nên tìm
vậy thôi, mau xéo đi!”
chưa ành như thế kỷ hai mươi mốt, các cửa tiệm bên đường tuy cũng có
Chúng tôi nhanh chóng đã
là Cổ Hằng. Nó nghe thấy giọng tôi, rõ ràng là có chút bất ngờ: “Lưu Hiểu
như lửa đốt, chỉ biết chạy một mạch ra ngoài cổng trường. Vừa mới gọi được một
lô của mình qua chỗ Vương Du Lâm, rồi lớn tiếng nói: “Mang cái này về giúp tớ,
gọi điện tới phòng nó một lần nữa. Lần này người nghe điện thoại
sóc nó, trao hết tình cảm cho nó mà không giữ lại bất cứ thứ gì.
khỏi nơi này hôm qua thôi.
ôn lại bài cũ, thấp thỏm không yên chờ điện thoại của Minh Viễn. Nhưng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thường xuyên ăn cơm, học tập cùng nhau, thậm chí thỉnh thoảng còn hẹn
về phía tôi nhưng vẫn nói: “Vị hồ tiêu đen, em muốn chín mấy phần nào?”
vào một vòng ôm nóng bỏng…
vài câu. Nhưng lần nào Minh Viễn cũng đều cố gắng ngăn cản, vì chuyện này không
chưa thế?” Từ phía sau chợt có người buồn bực lớn tiếng kêu lên.
của nó khi nói chuyện. Nếu tôi thật sự đi với Tiểu Viên, nhất định
quyết, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng được khuôn mặt căng lại
thấy có chút xấu hổ, bèn vỗ mạnh một cái vào ngực Minh Viễn, khẽ nói: “Em không
trạng tôi lại càng trở nên nặng nề hơn. Tuy xét theo lẽ thường, trước
tôi quả thực không nhẫn tâm để nó phải chịu nỗi đau khổ đó thêm lần
rồi. Haizz… Không phải cậu ta chỉ đi thực tập thôi sao, cùng lắm thì cũng chỉ
máy, khiến tôi tức phát điên.
chúng tôi bao lâu rồi.
giá sách cũng chưa từng thay đổi chút nào, cứ như là… cứ như là tôi chỉ vừa rời
tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng. Tróc nã tội phạm buôn bán m* t**, đó là một công (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày Hai mươi tư tháng
phòng khách cũng đều được giữ nguyên trạng, thậm chí đến những cuốn sách trên
tuấn tú.
Từ sau lần ở sân
Chúng tôi gọi một chiếc
đi theo nó
được tôi nuôi nấng từ nhỏ, mă
gần trường tôi rồi, còn đang trong thời kỳ thắm thiết, làm gì có tâm
nhét đầy thức ăn, xem ra nó sớm quay về chuẩn bị rồi, nhưng không biết hôm nay
rồi mà, đâu cần phải quay về vội như thế chứ!” Minh Viễn nắm lấy tay tôi một
điều tiệm bánh ngọt ở ngay đầu ngõ kia thì vẫn thế, vẫn tồi tàn cũ kỹ như xưa,
phải đi làm nhiệm vụ, nói là nhất định sẽ quay về trước bảy giờ.
nói chuyện với bọn anh nữa, giờ cũng muộn lắm rồi, em cũng phải về đi ngủ đây.”
nước mắt, rồi lén đứng dậy đi vào bếp theo nó. Tủ lạnh vẫn cắm điện, bên trong
Trong lòng tôi tràn ngập
Tuy nói như vậy, nhưng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
t khác, tôi còn lo
đến đây có gây cho nó nguy hiểm bất ngờ gì hay không.
thời gian tôi rời đi không hề dài, cũng chỉ mới vài tháng thôi, nhưng nơi này
rất tỉnh táo giữ một khoảng cách vừa phải với nó, chúng tôi cũng
mặt, tôi không có cách nào vượt qua rào cản tâm lý, đi yêu thằng nhóc
tối nay, Minh Viễn lại theo đội đi tróc nã[12] tội phạm buôn bán m* t**.
Nó vung tay vứt chiếc ba
giữa chúng tôi hiện giờ, sự nghiêm túc và tập trung ấy thường khiến
viên dưới quyền chú Lưu, làm việc ở đội cảnh sát hình sự, trước đây khi đến nhà
xuống, càng khiến những đường nét trên khuôn mặt nó trở nên vô cùng sắc sảo,
một nơi nào đó thích hợp chứ. Cậu khỏe mạnh thì không nói làm gì, nhưng tớ thấy
chỉ khác là những chiếc đèn trên tấm biển hiệu hình như đã hỏng nhiều hơn trước
tiên…
làm gì?”
thua, bây giờ tôi chỉ đành nghĩ cách khác. Mở cuốn sổ điện thoại ra xem, tôi
không lâu trước đó, nó vừa mất đi một người bạn, một người chiến hữu từng kề
bày bán một số đồ Giáng Sinh, nhưng không hề náo nhiệt. Các đôi nam
không nhìn thấy, nó cũng không hỏi nhiều, mà dắt tôi đến ngồi xuống sofa, còn
không?” Nó cười nói: “Hôm nay anh sẽ trổ tài nấu nướng cho em xem
Hỏi Cổ Hằng không ăn
Tôi đơ người ra, khó
tới trước cửa nhà, Minh Viễn nhanh nhẹn trèo lên tường, rồi lật chậu tùng cảnh
lại thay đổi nhiều đến mức khiến tôi gần như không thể nhận ra được nữa. Có
chuyện gì vậy?
“Anh rốt cuộc có biết họ
nhễ nhại, đột nhiên có hai nam sinh không biết từ đâu chui ra, một trái
gọi, tôi thật sự không biết nên nói gì mới phải.
nó đi vào bếp.
Buông bút xuống, tôi
Tiểu Viên và mấy cô
Chúng tôi cứ ôm nhau
Trên chiếc bàn ăn trong
giữa tôi và Minh Viễn, Cổ Hằng luôn phản đối. Vốn là người tốt nhất của Minh
rốt cuộc đã tìm thấy một người có thể hỏi được. Đó là con trai của một nhân
cảnh giác.
chẳng còn lòng dạ nào mà để ý đến giọng điệu của nó, lập tức hỏi thẳng vào
“Em vẫn chưa ăn cơm đúng
lời nói thoáng vẻ châm chọc.
tôi mới bắt đầu nhìn thấy một số kiến trúc quen thuộc. Thực ra đối với tôi,
bếp còn bày sẵn cả rượu vang đỏ và nến, thật lãng mạn biết bao…
anh đặt từ tuần trước đấy.” Nó dường như biết tôi đứng ngoài cửa, tuy quay lưng
vai tác chiến, hoặc thậm chí, có thể nó vừa tự tay g**t ch*t tên tội phạm đầu
“Em cũng đừng lo lắng
Một người con trai tuấn
rằng một năm sau mình sẽ phải rời đi, đến lúc đó nhỡ chúng tôi đã
Để tránh làm mọi
tình cảnh của tôi trong trường đã bắt đầu trở nên khác biệt. Có lần
Tôi càng nghĩ càng thấy
vụ án gì không, đã muộn như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
ba lô lớn trên lưng, dở khóc dở cười nói với Minh Viễn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.