Trở Về Thiên Sơn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Bạch Linh.
"Ta chỉ mới rời đi một năm, ngươi vẫn không làm được cái tích sự gì."
Trần Lục lui về phía sau, hắn không đau đớn trước v·ết t·hương này, bởi vì lòng của hắn đ·ã c·hết đi, hồn cũng đã lạnh lẽo như băng, mấy v·ết t·hương da thịt này thì có là gì?
"Con hươu nhà ngươi, đừng nghĩ trở nên lợi hại rồi thì ta không đem ngươi vào nồi được, ta sẽ tìm một cái nồi to hơn để hầm ngươi."
Trần Lục phun máu lăn lộn trên đất, hắn tỏ vẻ thống khổ nhìn chằm chằm vào con hươu đáng ghét kia.
Chín cái đuôi màu trắng đồng loạt lao tới sắc bén như kiếm chém liên tục vài chục nhạt vào người Tiêu Hải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Hải cười lớn lao tới chỗ Trần Lục, nhưng khi cách Trần Lục vài thước thì một cái đuôi màu trắng đâm thủng tim hắn.
Nhưng cái đuôi kia như là lá sen không thấm nước, máu dính trên đó từ từ chảy hết để lại một bộ lông trắng thuần khiết.
Chín cái đuôi thu lại, Trần Lục băng lãnh nhìn qua thì thấy một con hươu với cặp sừng vô cùng quyền lực.
"Thèm thịt hươu của lão tử lắm phải không, thử một miếng nè."
Ánh mắt con nai sáng như ngọc cùng với chín cái đuôi như hồ ly chuyển động như dòng nước.
Hàn đứng dậy xoay người tung tăng rời đi, Cửu Luân và ngươi tên gọi là Vô D·ụ·c cũng theo sau.
Hắn còn chưa kịp hét thảm thì chín cái đuôi đã đâm xuyên qua khắp người hắn, lại tiếp tục đâm thêm vài lần làm máu rơi khắp phòng luyện đan.
Trần Lục phẫn nộ nhảy lên lưng Bạch Linh nắm lấy sừng nó kéo qua kéo lại.
Cửu Luân lạnh lùng nói.
Chương 29: Bạch Linh.
"Bạch Linh, ngươi đã trở lại?"
Trần Lục ngồi trên lưng Bạch Linh nở một nụ cười thâm lam.
"Ah!"
Bạch Linh hừ lạnh sau đó trên người phát ra ánh sáng kì lạ chữa lành toàn bộ thương thế cho Trần Lục.
"Ngươi quả thật rất mạnh."
Hàn nhìn lên trời cao một lúc nói.
Cảnh tưởng đáng sợ làm cho mấy nữ nhân cũng phải hét lên, mấy nam nhân thì trầm mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Lục bước chân khập khiển đi tới chỗ con hươu trắng lớn nói.
"Ngươi nói nhiều quá đấy, ta hầm ngươi bây giờ."
Trần Lục đưa tay kéo Thiên Uyển lên lưng Bạch Linh.
Bạch Linh bất mãn liếc Trần Lục nói.
"Woah... Là một con yêu thú biết nói... Tọa kỵ của Trần Lục sao?"
Trần Lục nhìn thấy ánh mắt này lại cảm thấy quen thuộc đến run người, đây chẳng phải là thứ khiến hắn điên loạn g·iết vô số yêu thú sao?
Cái đuôi này nhọn với bộ lông màu trắng óng mượt đã đâm vào tim hắn.
Tiêu Hải thì đau đơn gầm lên, hắn dùng lửa hơ lên miệng v·ết t·hương để cho máu ngừng chảy, dù sống có thể đến vài trăm năm, nhưng hắn vẫn có thể vì máu chảy cạn mà c·hết.
Trần Lục vỗ vỗ thân của Bạch Linh nói.
Cửu Luân nhìn sang tên áo bào tím đeo mặt nạ màu trắng không hình dạng, chỉ thấy kẻ đó lắc đầu.
"Nè, nè lưng của lão tử từ khi nào mà ngươi tự ý cho người khác leo lên vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thứ đó thật khó hấp thu."
Cuộc chiến xung quanh cũng là dừng lại, sau một hồi thì xác của Tiêu Hải rơi xuống, chỉ còn là một đống thịt b·ị đ·âm cho biến dạng.
Hắn đi được một lúc thì ngã xuống, nhưng đã được Bạch Linh dùng lưng mình đỡ lấy.
Tiêu Hải nhìn xuống còn chưa kịp định hình được là chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã bị ném lên không trung.
Trúc Âm và thiếu niên say rượu rời đi, đám người Tần Nhân cũng âm thầm rời đi, chỉ có Thiên Uyển là chạy lại chỗ Trần Lục.
"Lần này xem ngươi tiếp được một chiêu của ta không."
Bạch Linh hất cằm cao ngạo nói, Trần Lục chỉ biết cười khổ đứng dậy, đám người ở đây còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Ờm, nó không tầm thường đâu, ta không thể biết được tu vi của nó là gì, Vô D·ụ·c ngươi thì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thấy sao? Thịt hươu ngon và bổ lắm phải không." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Hải nhếch môi mỉm cười, hắn nhìn ra được Trần Lục đã kiệt sức, toàn bộ tu vi đều ra hạ thấp.
Bạch Linh tức giận liền phóng như bay, khiến cho Trần Lục và Bạch Linh như muốn té văng ra sau.
Bạch Linh hất Trần Lục bay ra phía sau dùng hai chân sau đạp vào ngực hắn.
"Bảy ngàn hạt giống chỉ thành công được 4 thôi."
Bạch Linh vùng vẫy nói, những người xung quanh cũng có chút mỉm cười khi hai người cãi nhau.
"Này, này bỏ tay ra khỏi sừng của lão tử, cũng lắm lão tử chữa thương lại cho người, cần gì phải tỏ ra ghê gớm như vậy."
"Thiên Uyển mau lên đây."
"Chà chà, không tầm thường thật rồi, mà những hạt giống của chúng ta sao rồi?"
Hàn vẫn ở phía xa đu đưa hai chân nói.
Thiên Uyển từ phía dưới ngước nhìn Trần Lục trên lưng con hươu nói.
"Ngươi có cần phải đạp ta như vậy không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.