Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 297

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 297


Phải biết rằng việc bổ nhiệm nhân sự đồn cảnh sát thị trấn, quỹ công tác, tiền thưởng,… đều phải do đảng ủy thị trấn giải quyết. Sở trưởng Tào Kiến của đồn công an còn giữ chức vụ ủy viên đảng ủy nữa.

Lý Phượng Anh cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, bà ấy lại nói: “Cô sốt cả một ngày, cứ hạ sốt rồi lại sốt lại, chồng cô vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, ôi, thật đúng là người trẻ tuổi mà, thức cả đêm mà cơ thể vẫn không hề hấn gì.”

Chương 297

“Nếu không phải chồng tôi ngăn lại, tôi đoán rằng cậu ấy có lẽ thật sự dám xuống sông để bơi ra khỏi thôn đó!”

Bình thường mà nói, đồn cảnh sát khó có thể triển khai công việc nếu như không có sự ủng hộ của đảng ủy thị trấn.

Khương Chi vẫn chưa trả lời, bà ấy lại nói: “Đinh Hương cũng là người có số mệnh tốt, tôi nghe nói cô ấy đã đính hôn với con trai của phó bí thư đảng ủy trấn Đại Danh đó! Ai nói sinh con gái không tốt chứ? Mấy chị em gái nhà cô, đều được gả vào nhà không tệ đâu, cha mẹ cô cũng được hưởng phúc theo mấy đứa con gái rồi.”

Cô lên tiếng đáp lời càng khiến Lý Phượng Anh nói hăng say hơn: “Còn không phải sao, đó chính là lãnh đạo lớn của trấn trên đó! Hình như là tên là Mẫn.. Mẫn, Mẫn Đào? Ôi! Không sai, chính là Mẫn Đào! Chậc, con trai của lãnh đạo lớn, Đinh Hương được bay lên trời cao rồi.”

Khương Chi thu lại cảm xúc, trầm ngâm nói: “Phó bí thư đảng ủy trấn Đại Danh sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, Lý Phượng Anh còn vỗ tay một cái, vẻ mặt của bà ấy cũng trở nên kích động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người dân nhỏ bé như bọn họ ngày thường sao lại có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo lớn chứ? Nhưng khi bà ấy biết có người quen gả vào nhà lãnh đạo, cứ nhắc đến là lại có cảm giác cùng chung vinh dự, giống như bản thân có thể được thơm lây vậy.

Lý Phượng Anh ngồi xuống bên giường, đưa cháo cho Khương Chi rồi nói: “Cô có thể tự ăn cháo được không? Hay tôi đút cô ăn nhé?”

Người đàn ông kia lạnh lùng với tất cả mọi người, vừa nhìn đã biết là người không dễ ở chung, nhưng cách cậu ấy đối xử với Khương Chi Tử lại không có gì để bắt bẻ được.

Cô đã mua thuốc hạ sốt từ cửa hàng trong hệ thống vào đêm Thi Liên Chu phát sốt, sau đó cô lại thuận tay đặt ở trên bàn, lần bị bệnh này lại vạch trần chuyện nguồn gốc của thuốc hạ sốt, không biết Thi Liên Chu có nghi ngờ hay không.

Diêu gia thôn bọn họ có một đứa nhỏ khi còn bé bị sốt cao, không kịp đi khám bác sĩ, trong nhà cũng không có thuốc, sốt đến nỗi hỏng luôn cả đầu óc, cả ngày chỉ ngồi ở trong thôn chơi với mấy cục đá, nước mũi trên mặt có thể dùng để làm chất kết dính xây tường luôn rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Phượng Anh biết Khương Chi bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng theo bà ấy thì cha mẹ và con cái nào có mối thù qua đêm chứ?

Khương Chi nhận lấy cháo, cười nói: “Tôi vẫn còn sức để ăn cháo.”

Cô cầm muỗng lên múc cháo đút vào trong miệng, cháo được nấu rất đặc, vào miệng vô cùng mềm, mùi thơm của ngũ cốc cũng rất nồng, ngược lại khiến cái bụng đói của cô dịu lại, tinh thần của cô cũng tốt hơn mấy phần.

Lý Phượng Anh vẫn ngồi đó chứ không rời đi, bà ấy liên tục cảm khái nói: “Ôi, lần này cô ngã bệnh đã xém dọa c.h.ế.t chồng cô rồi đó, cậu ấy cầm dù muốn chạy lên thị trấn, nhưng mà mưa lớn như vậy, nước dâng cao khiến đường bị ngập rồi, sao có thể lên trấn được chứ?”

Khương Chi ở bên cạnh lắng nghe cũng không có ngắt lời.

Bay lên trời cao sao?

Lý Phượng Anh lại giống như mở ra được một cuộc tám chuyện vậy, bà ấy vừa mới khen ngợi Thi Liên Chu một hồi, rồi lại tỏ vẻ thần bí mà tám chuyện với cô: “Cô em gái kia của cô, Đinh Hương, hai ngày nữa sẽ kết hôn, cô có đến tham dự không vậy?”

Phó bí thư đảng ủy thị trấn, cũng được xem như là quan chức cấp cao rồi, chuyện đồn cảnh sát làm có thể che giấu được tai mắt của ông ta hay sao?

Một tia giễu cợt hiện lên trong đôi mắt cụp xuống của Khương Chi.

Chuyện của trấn Đại Danh vẫn đang được điều tra, với sự can thiệp của Thi Liên Chu, lâu thì nửa tháng, nhanh thì một tuần, nhất định sẽ xuất hiện đầu mối, đến lúc đó, cô không biết chuyện ở trấn Đại Danh có dính líu đến bao nhiêu người được gọi là “lãnh đạo lớn”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không thể như vậy được.

“May mà trên cái bàn kia có một hộp thuốc hạ sốt.” Lý Phượng Anh không khỏi thổn thức rằng Khương Chi mạng lớn.

Khương Chi cười một tiếng, không tiếp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 297