Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133
Khương Chi sóng mắt lưu chuyển, cười nói: “Quá khen, quá khen rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Chi khách sáo nói: “Đương nhiên rồi, chị Mai, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.”
Phó Đông Thăng nói: “Cô đợi một lát, tôi đi thông báo cho biên tập viên một tiếng đã.”
Phó Đông Thăng dở khóc dở cười nói: “Em biết rồi, em đã lớn chừng nào rồi mà chị còn nói mấy chuyện này thế.”
Ngày hôm đó, trong rạp chiếu phim, hình ảnh Thi Liên Chu và Khương Chi đứng nói chuyện với nhau chợt hiện lên trong đầu cô ta thật lâu không thể quên được.
Phó Đông Mai đồng ý nói: “Được, đúng là phải đi thăm, em phải mua ít đồ nhé, đừng đi tay không.”
Ông ấy lại quay sang nói với Khương Chi: “Tiểu Khương, biên tập Trương này chính là người ở huyện Thấm xuống đây để thị sát, cô ấy cũng là biên tập của nhà xuất bản huyện Thấm, cô ấy cũng chịu trách nhiệm mảng tiểu thuyết giống như tôi vậy. Còn người này chủ biên của nhà xuất bản chúng tôi, Phó Đông Mai, cũng là chị tôi.”
Khương Chi và Phó Đông Thăng lên xe, Trương Nhân còn đứng ở ngoài xe ngẩn người.
Phó Đông Thăng cũng có chút giật mình: “Ôi? Biên tập Trương quen với Tiểu Khương à?”
Cô đứng ở cửa nhà xuất bản chờ không bao lâu, thì có một nhóm người từ trên lầu đi xuống.
Cô ta vẫn ăn mặc rất thời trang, đeo khăn choàng, tóc ngắn ngang vai, nhìn có vẻ rất cao ngạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Nhân vừa nhìn thấy Khương Chi liền ngẩn người, kinh ngạc nói: “Đồng chí Khương, sao cô lại ở đây vậy?”
Chương 133
Khương Chi hiểu rồi, cô lần lượt lên tiếng chào hỏi hai người
Người dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi, còn là một người quen nhưng không thân thiết, Trương Nhân.
Phó Đông Thăng cũng không ngại phiền phức, ông ấy nhanh chóng thu dọn xong, sau đó dẫn Khương Chi cùng đi ra khỏi phòng làm việc.
Phó Đông Mai cười nói: “Ha hả, đều nhờ Đông Tử có mắt nhận ra người tài, tôi nghe nói cô cũng là người phiên dịch phần tài liệu ở trên trấn có đúng không?”
“Đông Tử, em nói xem, tác giả ‘Đại Thần’ mà em nói chính là đồng chí Khương à?” Phó Đông Mai nhìn Khương Chi từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi kỳ lạ, giống như bà ấy không ngờ rằng tác giả của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Phó Đông Thăng giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Được, lần sau có thời gian lại nói chuyện, Tiểu Khương còn phải trở về huyện Thấm, không phải là vừa đúng lúc ngồi chung xe với biên tập Trương hay sao? Đúng rồi, chị, lát nữa chị đến nhà nói với Viện Viện nhà em một tiếng, em cũng đến huyện Thấm thăm con trai của Tiểu Khương.”
Trương Nhân nói với giọng điệu phức tạp: “Tôi không ngờ rằng đồng chí Khương lại tài năng đến mức có thể viết một cuốn tiểu thuyết hay như《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, bây giờ cuốn tiểu thuyết này đã thịnh hành ở huyện Thấm, nhà xuất bản ở huyện Thấm của chúng tôi cũng phải tăng số lượng báo phát hành rồi.”
Người phụ nữ trung niên đứng cạnh Trương Nhân hơi ngạc nhiên, bà ấy và Trương Nhân đồng thời thốt lên một câu.
Trương Nhân thu hồi ánh mắt nhìn Khương Chi, thở ra một hơi nặng nề, rồi nói: “Đi thôi, xe đậu ở bên ngoài.”
Phó Đông Thăng trợn mắt trắng: “Đương nhiên rồi, sao em có thể nói bậy được chứ?”
Phó Đông Mai vui mừng, cảm khái nói: “Ôi trời, cô thật đúng là một phúc tinh. Lần trước khi phần tài liệu kia được gởi đến đây, nó đã khiến tôi cảm thấy đau đầu lắm, đều nhờ cô cả, thật sự đều nhờ cô cả đó, Tiểu Khương, tôi cũng gọi cô như vậy được chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Chi nhớ cha cô ta là bác sĩ Trương của trung tâm y tế trấn Đại Danh, hơn nữa dường như cô ta có chút tình cảm với Thi Liên Chu, đáng tiếc, cuối cùng người Thi Liên Chu cưới không phải là cô ta.
Một tiếng gọi chị này, xem như là đã kéo gần mối quan hệ của hai bên.
“Tiểu Khương?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Nhân biết rất rõ, loại cảm giác nguy cơ này đến từ Thi Liên Chu.
Trong lúc suy tư, đoàn người đã đi đến trước mặt Khương Chi.
“Tiểu Khương?”
Khương Chi gật đầu, có xe tiện đường là chuyện tốt.
Cô ta cũng không biết mình thế nào nữa, rõ ràng cô ta nên tạo mối quan hệ tốt với tác giả “Đại Thần”, nhưng bây giờ cô ta nhìn thấy Khương Chi chính là “Đại Thần” thì cô ta không thể nào vui vẻ nổi, trong lòng cảm thấy rất buồn bực, còn có loại cảm giác nguy cơ bản thân không bằng người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.