Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Du Gian quốc
"Ừ, nếu có rảnh, ngươi cũng nên về thăm nhà đi thôi, ngươi sẽ rất muốn thấy cổng thành đấy"
Trong một căn chòi nằm bên cạnh bờ biển đầy xanh tảo, một người thanh niên đội mũ trùm rách nát, tay cầm những xấp bia đá nghiên cứu góc cạnh.
Dù vẫn có nhiều cái nằm ở nơi mù tịt, nhưng đã có sự cân bằng giữa Thần Bí và Logic.
Với hình dạng khổng lồ đó, có những xúc tu quái dị và nhiều đôi mắt sáng như những vì sao xa xăm, Ngô Gia không chỉ là một sinh vật của sự sợ hãi, mà còn mang trong mình linh hồn của một con người đã từng sống hàng ngàn năm trước.
"Cố hương. . . là nơi khó có thể trở về sao? Là ngài ấy nói ta, hay đang nói cho bản thân ngài ấy nghe. . .
Quay đầu rời đi, gã lại đến một nơi xa hơn nữa.
"Odin của các ngươi không phân biệt giữa nhân loại và huyết tộc, nên ngươi cũng không biết con người cái từ tiếng Việt này. "
Đặt lên một con chốt thí, dường như thời gian quay lại tám trăm năm trước, giống như chưa từng đổi thay.
Tỏ vẻ đã biết, Ariel không nói gì thêm.
Ngô Gia, từ xa quan sát lấy kí ức như người thứ ba ngoài cuộc.
Mỗi ngày, Ngô Gia lại lặp đi lặp lại quy trình nghiên cứu. Những hình ảnh về con người, với những cảm xúc phong phú, những mối quan hệ phức tạp, gã không chỉ muốn tạo ra sinh linh, gã muốn tạo ra một con người có thể hiểu được nỗi đau, niềm vui, và cả sự hi sinh
Ngô Gia đang dần khô kiệt.
Gã muốn chạm đến nó một lần nữa.
Ngô Gia cảm thấy nỗi thất vọng dâng trào. Gã đã có tất cả nguồn lực lượng cần thiết, nhưng lại không thể tạo ra một nhân loại hoàn hảo.
Chúng ta bị vứt bỏ rồi.
"Các ngươi muốn trở thành như thế nào thì ta vẫn luôn ủng hộ"
Hắn nhìn lấy các bức phù điêu, những bức tranh này miêu tả một rừng bê tông chọc trời, đường phố đầy ấp người qua lại, xuyên đủ kiểu trang phục.
Ngô Gia lại đi tiếp, đến một nơi cũ hơn, trong làn gió hoa giấy đang nhè nhẹ thổi, Ngô Gia- trong bộ áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đang tan nát cõi lòng mà run rẩy giữ lấy điện thoại di động, gã đến gần hơn, thấy được trong màn hình là những lời mà cả đời đã bị ám ảnh
Tất cả. . . đều thất bại.
"Mày không xứng đáng"
Cạch!
Đại ý là, bọn hắn chính là sản phẩm lỗi, nên giờ bọn hắn muốn làm gì cũng được, điều đó không liên quan tới vĩ đại thần nữa.
Gã không thực sự hạnh phúc ở thế giới cũ.
Gã chưa từng. . . có những thứ đó.
Gã hiểu rằng sức mạnh không chỉ nằm ở khả năng tạo ra, mà còn ở khả năng cảm nhận và chia sẻ.
Nhìn qua Ermy đang ngủ say giấc, Ariel suy tư thật lâu.
"Phụ thân của ngươi đã trở thành vương"
"Ồ?" Ngô Gia tỏ vẻ hứng thú "Tại sao như vậy? "
Nhìn về bức phù điêu, Ngô Gia lại trầm ngâm.
"Rất đơn giản, chúng ta có hình thể gần giống với những người trong bức hoạ này, mà bọn họ. . . bề tôi không dám võ đoán, nhưng họ rất giống ngài, nên ta cho rằng đây là quê hương- ách, thần quốc vốn dĩ"
Trong địa ngục a tỳ, một linh thể bị hàng vạn hàng ngàn thông tin lao tới cắn xé, trong giây phút sắp bị hư vô nuốt chửng, một tia sáng pixel loe lói.
Yêu thương, thấu hiểu, chấp nhận nỗi đau.
Ngô Gia đi qua những kí ức đẹp đẽ, tự nhắc nhở bản thân về những lí do để sống, để yêu thương.
Đôi lúc, tồn tại được gọi là vĩ đại này ____tồn tại mà mang trong mình sức mạnh của thần thánh nhưng cũng có trái tim của nhân loại, thường bộc lộ những khát khao sâu thẳm: ước mơ được tạo ra một sinh linh mới, một con người hoàn hảo.
Cả thế giới này là một hồi bắt chước.
"Du Gian? " Ariel nghi ngờ hỏi.
Đã ngàn năm trôi đi, nhưng công trình ấy vẫn không có một tiến triển nào.
"Bề tôi ngu dốt, chẳng lẽ con người là cấp độ phía trên thần?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian như quay ngược, đến với khung cảnh ngày hôm ấy, khi gã vừa chào tạm biệt người bạn đầu đinh của mình, một ai đó đã đến mà đánh Ngô Gia đến c·h·ế·t.
Nháy mắt, giống như cách mấy đời, khung cảnh ngự trên những tầng mây, những cây cột đen xiên xỏ lẫn nhau, mà ở dưới lầ những cột đá khắc đầy các bức phù điêu về một thế giới khác.
"Diện kiến vĩ đại thần, ngài vẫn vĩ đại như vậy" Ariel không hốt hoảng cúi đầu.
Hoàn thành ghi chép cuối cùng của ngày, Ariel thở ra một hơi và đống tập bia đá lại, đặt qua một bên gọn gàng.
Một nền văn minh ở thế giới xa xôi không thể chạm tới, một chấm pixel màu xanh biển giữa vũ trụ tăm tối.
Tình yêu bị chối bỏ.
"Ta đi trước"
Chứ không phải vì "nó là chim bồ câu vì nó được gọi là chim bồ câu".
Đến lúc này, Ngô Gia mới tự hỏi bản thân.
"Liệu rằng ta có thực sự hiểu về con người không?
"Ta vẫn chưa thụt lùi đâu" Ngô Gia mỉm cười nhìn Ariel.
Ariel gật đầu, hắn rất thông minh, đã nắm được ý chính đằng sau lời nói của Ngô Gia.
Thế nhưng, niềm vui và nỗi buồn luôn song hành cùng với nhau, Ngô Gia nhìn thấy bản thân khóc lóc buồn tủi nơi bãi biển, về những cuộc chia li với bạn bè thân thiết, về những sự mất kết nối đối với hiện thực cũ.
Du Gian quốc, thật có ý tứ, có lẽ ta sớm nên trở về rồi"
Ngô Gia, một vị thần tối thượng, đang thả mình vào dòng suy tư giữa những đám mây thông tin u ám của không gian linh tử vô tận.
Đó là Ermy. Tám trăm năm qua, cô vẫn ngủ say, nhưng không biết vì sao mà bây giờ cô đã là Vũ Hoá Kì.
Trong miền kí ức xa xôi nhất, đứng lấy một bản thân đang quỳ xuống ngẩn ngơ, một đứa trẻ còn quá bé để hiểu chuyện, lần đầu tiên biết đến đau đớn, sợ hãi là gì.
Ngô Gia nhìn về phương xa, không nhanh không chậm đáp
Nơi đó, được gọi là nhà.
Ariel gật đầu, thành thật đáp
Gã muốn nhìn thấy khung cảnh đó một lần nữa.
"Ta khiêm nhường không dám" Ariel cũng mỉm cười đáp lại.
Bọn họ vừa giống vừa khác với hấp huyết tộc, tai bọn họ không dài, lại có không khí rất khác lạ.
"Ngươi có thay đổi " Ngô Gia cười nói "So với hấp huyết tộc, ngươi thực sự có một hành trình thay đổi"
"Không" Ngô Gia lại lắc đầu, gã nhún vai: "Còn xa lắm các ngươi mới giống con người, nhưng cũng đừng áp lực, đó không phải trách nhiệm của các ngươi"
Cạch!
"Con người. . . thực sự" Ariel ngây ngốc: "Lẽ nào chúng ta không phải? "
Hấp huyết tộc có cảm quan thời gian chậm rãi, các chư thần không có khái niệm thời gian, một ngày hay một vạn năm đều không phân thứ tự trước sau.
"Dù sao cố hương, cũng đích xác là thứ quý giá nhất, cũng là thứ khó có thể trở về"
Tại bộ lạc khỉ cánh dơi, điều này không xảy ra, Ariel biết rõ bọn họ có một cái nguồn gốc tiến hoá rất rõ ràng.
. . .
Thắc mắc một khi sinh ra, liền sẽ như một cái mầm bén rễ trong đất, dần dần lan rộng, ăn mòn tất cả những gì dinh dưỡng nhất của đất đai.
Ngô Gia lại đi xa hơn, về tới một ngôi nhà đầy ấp tiếng cười nhạo, la mắng cùng giận dữ. Một đứa trẻ nằm co ro trong góc phòng, thân thể đầy những vết bầm tím, có những đường toé máu ăn sâu vào thịt, nhưng đứa trẻ đó không chỉ khóc vì đau, mà tim nó cũng đang rỉ máu vì những lời nói nguyền rủa nó.
Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ lúc gã đưa ý thức về bản thể chính, một lục địa xác thịt.
"Được rồi, hôm nay số lượng tảo đã tăng gấp đôi, đã có dấu hiệu của các sinh mệnh có kích cỡ lớn"
Nhưng thật không?
Nhìn thấy ánh mắt của Ariel, Ngô Gia mỉm cười nói:"Ngươi không tò mò sao?"
Liệu rằng ta. . . có phải con người không? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ những ngôi sao từ thế giới khác cho đến thông tin từ linh thể bản thân.
Trước khi gom những kí ức của bản thân thành các đám mây thông tin, Ngô Gia vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về cuộc sống trước đây, đối với gã những kí ức đó chính là miền đất hứa, một mảnh thiên đường ở trên trần gian đã khô cằn trong tâm trí gã.
Hắn ngồi ở trên cái ghế pha lê quen thuộc, nhìn lấy một bàn cờ quen thuộc.
Mỗi lần thử nghiệm, đều là những sinh mệnh tồn tại mang trên mình trí tuệ, cảm xúc, thân xác của con người. Nhưng không một sinh linh nào thực sự là con người.
▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔
Mà Ariel cũng đồng dạng đi vào Vũ Hoá Kì, thậm trí đã sắp vượt qua trung kì của giai đoạn hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Gia lắc đầu, cảm thấy tức cười
Chẳng biết từ lúc nào, Ngô Gia đắm mình trong những giấc mơ- không, là những kí ức trong các đám mây thông tin tại thế giới linh tử. Gã đi vào những giấc mơ của con người trước đây, trải nghiệm lại nỗi đau, hạnh phúc và cả sự mất mát.
Ở trong góc nhà, nơi nhiều ánh sáng nhất, nằm lấy một cái quan tài đá, mà bên trong là một thiếu nữ tóc vàng đang ngủ say.
"Rất thông minh " Ngô Gia gật đầu, lại giải thích tiếp "Cha ngươi hoàn toàn không nhìn ra điểm này, tuy nhiên, ngươi cũng nên gọi 'bọn họ' là con người"
Dù thời gian trôi qua quá lâu, bỗng một ngày không còn được triệu kiến đến thàn điện bồi cờ, làm Ariel tưởng vĩ đại thần đã chán chơi cờ với hắn.
"Cảm giác này!"
Với tư cách là đấng sáng tạo ngự trên đỉnh sinh mệnh, Ngô Gia thế nhưng lại không thể trụ vững trước sông dài thời gian.
Giống như chưa tập đi đã đòi chạy. Tất cả hệ sinh thái hiện có, cùng các giống sinh vật đều hoàn toàn không theo một trình tự nào, giống như từ hư không mà đẻ ra vậy.
Nhưng nếu đã đến nước này, cho dù bản thân đã không phải là người, thì cũng phải làm ra con người.
"Thành này bao bọc lấy cả vùng hồ cùng khu rừng, gọi là thành do thần ban. Mà quốc gia lại được hắn gọi là Du Gian "
"Ta vẫn là thua" Ariel không buồn bực vì thua cuộc, hắn ngẩng đầu lên, vươn vai đầy thoải mái.
Tình cảm không một ai muốn.
Và con người chỉ là con người khi họ cảm nhận được những đau khổ mà bản thân nhân loại mới hiểu.
"Vĩ đại thần đại nhân, phụ thân đại nhân ngài ấy. . . đã đặt tên có quốc gia là gì vậy? "
"Tình yêu của cậu thật thấp hèn "
"Ta không phải con người. . . ít nhất không phải bây giờ. Mà ta, bây giờ muốn tạo ra nhân loại văn minh"
Hài hoà, xinh đẹp và trật tự.
Chuyển đề tài, Ngô Gia đưa ra thông báo, mà Ariel lại không bất ngờ, hắn biết vua ám chỉ điều gì (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những năm qua, Ariel một mình mang Ermy đi khắp nơi, họ đã khám phá nhiều vùng của sa mạc và thu thập rất nhiều kiến thức, từ đó Ariel đã đút kết ra vài kết luận về bản chất của thế giới.
Tuế nguyệt không dễ dàng cọ rửa qua chúng.
Biết ý, Ariel bắt đầu tập trung, bắt đầu suy tính cách thắng.
Ariel quyết định cùng Ermy ở lại nơi đây, quan sát chu kì tiến hoá của sinh vật của vùng biển khởi sinh.
Cạch!
Cuối cùng, Ariel tìm thấy một bờ biển, nơi sự sống được đẩy lên nhanh chóng, từ đơn bào rồi thành đa bào, có loài tự dưỡng, có loài dị dưỡng, có loài lại hoàn toàn vô dưỡng, nhưng thông tin của chúng là hoàn toàn nằm ở phạm vi có thể lí giải.
Gã bước vào những giấc mơ nơi mà những nỗi đau và niềm vui hòa quyện trong những hình ảnh hỗn loạn. Gã chỉ muốn biết rằng nỗi đau không phải là điểm kết thúc, mà là một phần của cuộc sống.
Ngô Gia nhận ra rằng, để tạo ra con người không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần tình yêu thương, sự thấu hiểu và cả sự chấp nhận nỗi đau.
Gã cũng không rõ, rốt cuộc bản thân đang muốn làm gì.
"Cứ đà này sau hai trăm năm nữa ta sẽ thấy những mô bản đầu tiên của sinh vật dưới nước, không biết chúng có giống cá ở đại sâm lâm không? "
Góc phòng bày đầy những cái đĩa CD bị bẻ đôi, một tập tranh ảnh bị đốt trụi, cùng. . . một bàn cờ vua đã bị đập nát.
Ngô Gia bắt đầu thử nghiệm. Gã kết hợp những nguyên liệu từ các chiều không gian: linh tử; vật chất; linh hồn và cả thần bí.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Ngô Gia nở nụ cười hiền hoà, phất tay, Ariel liền thông qua Linh Giới bị kéo về căn chòi sập xệ.
Giấc mơ, nỗi đau, tình yêu thương, sự chia sẻ.
Cuối cùng, gã đã tìm lại được bản thân. Nỗi đau đã biến mất, nhường chỗ cho sức mạnh và hy vọng mới.
"Ra vậy, phụ thân ngài ấy đã hoàn thành ước mơ của mình, thắp sáng nên thành bang quốc gia"
Thế nhưng khi nhớ lại tất cả đến, dường như đã có thứ gì đó vỡ lẽ ra.
"Chiếu tướng" Ngô Gia đặt xuống một con chốt vừa được phong hậu, nước đi này đã hoàn toàn phong bế các khí nước của con vua đối phương.
Mà đó cũng là những thứ Ngô Gia đã chưa từng có.
"Rồi ta sẽ cảm nhận được những gì tạo nên một con người thực sự"
Vừa đứng dậy, lập tức có một trận hoảng hốt ập tới.
Chương 45: Du Gian quốc
"Tò mò?" Ariel ngạc nhiên, nhìn qua vĩ đại thần, hắn lúng túng: "Đích xác là có tò mò, nhưng ta nghĩ rồi bản thân cũng sẽ hiểu"
Giây phút nhận ra sự thật tàn khốc này mà mở mắt ra, về đến thân xác nhân bản đang ngồi trên thần điện, tám trăm năm đã trôi qua.
Cảm nhận lại cái ghế vỏ cây không thoải mái, Ariel liền biết mình đã bị đuổi về, chỉ là tâm trí hắn cũng không ở đây.
Có vẻ cũng không đúng hoàn toàn.
Sau một hồi, bàn cờ cũng chẳng còn mấy quân.
Chỉ có những lúc này, Ngô Gia mới thực sự thấy mình trong hình hài của một người bình thường, sống một cuộc sống giản dị, yêu thương và được yêu thương.
Có giấc mơ thật vô nghĩa, có giấc mơ lại là bài học vô giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
'Quái quái, sao ta cảm giác nó lí giải sai đấy nhỉ? ' - Ngô Gia thầm nghĩ
Trong một đêm thật lâu ở trong miền xa xăm của kí ức, một người gần đến tuổi trung niên —mất đi người mà mình yêu thương nhất. Nỗi đau chồng chất khiến Gia gần như mất niềm tin vào cuộc sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.