Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Lập phương Ưu Phiền
Trời ơi! Ngô Gia đau muốn xé trời. Có thứ gì đó đang ngọ nguậy cả ngoài lẫn trong. Mắt, mũi, tai, miệng,... Cả cơ thể gã đang bị thứ gì đó trườn bò, lấp kín, và liên tục gặm cắn. Thứ gì đó mà gã chỉ có thể nghĩ tới giòi bọ ăn xác.
Không... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Gia đ·ã c·hết rồi sao? Hắn nhận "nụ hôn tử thần" từ một kẻ điên, lăn long lóc như miếng giẻ rách rồi lịm đi luôn. Khi ý thức trở lại, gã chỉ thấy bóng tối bủa vây mình.
Vậy, như một lẽ tất yếu, gã đích thị là nhân vật chính rồi! Và khối lập phương mà tên đầu đinh đưa cho gã chính là "chìa khoá" giúp gã mở "cánh cổng" đến với thế giới khác sau khi c·hết. Thật khó tin! Ai mà ngờ được chứ! Gã phải mau chóng tìm một cái xác để còn tận hưởng chuyến hành trình kỳ thú sắp tới.
Chương 2: Lập phương Ưu Phiền
"Chẳng lẽ, ta thật sự bị moi hết đoạn mã ra ngoài rồi? "
Khối lập phương đột ngột bừng sáng dữ dội. Ánh sáng chói loà nuốt lấy Ngô Gia, bao bọc gã khỏi bóng tối và nỗi tuyệt vọng. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài – rất dài – Ngô Gia mới biết cảm giác yên bình là gì...
Đây là linh hồn của gã sao? Vậy là gã vẫn chưa hoàn toàn sống lại, mà chỉ đang tồn tại trong trạng thái thân trung ấm mà thôi.
Không! Nếu ngừng lại lúc này, gã sẽ không còn là người, mà chỉ là một con quái vật kinh tởm, tạo hình bởi vô số xương máu của hằng hà các loại thú vật. Gã phải tìm cách xuất hồn khỏi đống xác thịt này thì mới mong tìm được cơ thể người để trú vào.
Tứ bề chỉ toàn một màu đen đặc. Không có lấy một tia sáng.
Bỗng, ngay khi Ngô Gia nhen nhóm ý nghĩ rằng trạng thái hư vô trống rỗng này cũng không tệ, có thể xem là một loại vô ưu vô phiền mà phật giáo luôn hướng tới, thì cả cơ thể gã bắt đầu nhộn nhạo, ngứa ngáy.
Lập phương Ưu phiền? "Lament Configuration"? Món quà mà bạn của gã đã tặng trước khi c·hết, sao nó lại ở đây? Đồng hành cùng khát vọng sống của gã là ánh sáng xanh của khối lập phương ấy. Càng lúc càng sáng hơn. Dường như nó đang cộng hưởng với ý niệm của gã. Nó tiếp thêm sức mạnh cho gã để có thể tiếp tục chống chọi với trạng thái c·hết chóc kinh hoàng.
Mặc cho cơn đau đớn vô tận đến tuyệt vọng, ý niệm của Ngô Gia chỉ càng thêm mãnh liệt. Cho đến khi, một tia sáng loé lên trước mắt gã.
Quả nhiên là nó xuyên qua thật. Nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, khối lập phương đột nhiên toả sáng và phát ra giọng nói của một con người – giọng nói bất phân giới tính.
Khi nó kết thúc cũng là lúc Ngô Gia mở mắt ra, và lần này gã phát hiện mình đang đứng giữa một cánh rừng bạt ngàn, với vô số loại dương xỉ cổ đại khổng lồ. Gã giơ bàn tay của mình lên xem xét. Nó giống tay của một con người. Đôi chân cũng vậy. Nhưng bộ phận sinh d·ụ·c thì chưa thấy đâu. Tuy gã chẳng rõ mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm được chưa, nhưng ít nhất thì mục đích ban đầu của gã đã hoàn thành. Đó là tìm cho mình một thân xác mới.
Ngô Gia ra sức "vươn tay" về phía nguồn sáng ấy. Chẳng rõ vì sao, gã tin rằng nếu chạm được vào nguồn sáng ấy, gã có thể thoát khỏi đây. Cố lên, gã phải sống. Phải trở lại cuộc sống. Phải trở lại thế gian.
Gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
....
Đúng, là rơi tự do. Hệt như cái cảm giác đứng trên bàn giáo viên mà nhảy xuống hồi còn nghịch phá thời cấp ba, nhưng kéo dài đến vô tận... Người thực vật tuy không thể cử động, nhưng vẫn có thể nhận thức được tình hình diễn biến xung quanh. Đây căn bản không phải trạng thái của một người thực vật sau t·ai n·ạn giao thông.
Một tháng tiếp theo, vẫn chưa phát hiện ra con người nào cả, nền văn minh mang tính người cũng tuyệt nhiên không tồn tại. Lúc này Ngô Gia đã quen dần với áp lực và đã có thể tập trung ý niệm để khống chế khối lập phương. Gã chớp lấy thời cơ khi tảng thịt còn đang tìm kiếm con mồi mới mà chiếm lấy quyền kiểm soát. Cái thây khổng lồ chất đống dần co thắt, xiết chặt, rồi tạo thành hình người. Quá trình này cũng đau đớn không thể tả xiết.
Nhưng bằng cách nào?
Ngô Gia bắt đầu di chuyển, gã bay là tà, lang thang khắp chốn hoang mạc. Có lẽ gã sẽ tìm được ai đó chăng? Chỉ cần đi theo người đó, gã sẽ tìm tới thành phố lớn, nơi có nhiều người sinh sống, từ đó gã có thể suy ra là mình đang ở quốc gia nào. Tuyệt vời hơn nữa, gã có thể thử nhập vào ai đó để tìm đường trở về, hoặc là "mượn tạm" xác của người vừa mới q·ua đ·ời.
Là con khỉ đột dị dạng? Nó nhảy lùi về sau để tránh cú táp của con ếch?
Nhưng bằng cách nào?
Gã muốn cười thật lớn vào sự thật trần trụi này. Bao nhiêu giáo lý tôn giáo đều quy về một vùng đất hạnh phúc vô lo, cùng các thiên thần hoan ca hưởng lạc nếu hành thiện tích đức, hoặc sẽ lọt vào nơi hoả ngục, bị quỷ sứ đày đoạ bằng đủ loại hình t·ra t·ấn khác nhau nếu làm chuyện hung ác. Nhưng nhìn Ngô Gia mà xem. Gã chẳng đi đến đâu cả. Người c·hết chẳng đi đến đâu cả. Chỉ có rơi vào không gian tối tăm vô định.
Lại thêm một con nữa bị hấp thụ. Lần này là sinh vật chimera đầu đại bàng, cánh dơi, thân hổ, đuôi bò cạp. Một tuần trôi qua, Ngô Gia chưa hề bắt gặp một con người nào cả. Chỉ toàn là quái thú hung hãn, siêu to khổng lồ. Mỗi lần hấp thụ chúng là mỗi lần Ngô Gia cảm nhận cơ thể bị đè ép như muốn c·hết đi cho xong. Nhưng gã nhanh chóng gạt phắt ý nghĩ đó đi. Bởi hơn ai hết, gã sợ hãi c·ái c·hết. Gã không muốn lại trở về cõi hư vô kia một lần nữa. Tuyệt đối không! Kẻ chưa từng trải qua cái địa ngục A Tỳ trá hình khốn kiếp đó sẽ không bao giờ có thể hiểu được.
Ngô Gia bỏ cuộc, không muốn cầu khấn các vị thần do trí hiểu của phàm nhân tạo ra nữa. Đó chỉ là thứ ảo tưởng đẹp đẽ nhưng mỏng manh chỉ để trốn chạy hiện thực tàn khốc mà thôi. Gã phải tự cứu lấy chính mình. Một là chấp nhận buông bỏ mãi mãi, hai là cố gắng thoát ra khỏi đây. Phải "tự thắp đuốc lên mà đi".
Cử động. Phải sống. Cử động. Phải sống. Cử động. Phải sống.
Cái quái gì???
Đau đớn quá! Thì ra c·ái c·hết đáng sợ đến nhường này... Ngô Gia không muốn c·hết nữa. Gã hối hận vì đã trót chấp nhận c·ái c·hết. Gã ăn năn vì đã trót xem thường t·ử v·ong. Gã muốn sống. Gã muốn quay trở lại cuộc sống. Gã muốn trở về với gia đình, với bè bạn, với những người thân yêu. Dù là Chúa hay là Phật cũng mặc kệ, dù là thần linh hay quỷ dữ cũng chẳng màng, gã thề rằng chỉ cần gã được cứu thoát khỏi trạng thái quỷ quái này thì đừng nói là lòng biết ơn hay trả giá, gã chắc chắn sẽ hết mực tôn thờ. Đi lễ hàng tuần, ăn chay niệm kinh, gì cũng được tuốt...
Lại nữa? Thoát khỏi sự t·ra t·ấn của c·ái c·hết chưa được bao lâu, giờ gã lại vướng vào một kiểu t·ra t·ấn khác. Quá trình hợp nhất xác thịt này khiến Ngô Gia cực kỳ đau đớn, khó thở. Đống thịt bầy nhầy lại lớn hơn, to hơn, đồ sộ hơn. Nó tiếp tục di chuyển. Nó đi tới đâu là nuốt gọn sinh vật sống tới đó. Chỉ cần là động vật, nó liền vồ lấy. Cơ thể chúng vặn vẹo, méo mó, la hét kinh hoàng, để rồi cuối cùng chỉ còn là một ngọn núi xác thịt hỗn độn.
Cái khối lập phương này dường như phản ứng với mong muốn và kỳ vọng của Ngô Gia, nhưng nó lại vận hành theo một kiểu rất khốn nạn. Tìm cho gã một cái xác bình thường chẳng lẽ là quá khó khăn hay sao?
Giây phút mở mắt ra, gã biết mình đã sống lại. Trước mắt gã là một vùng đất hoang vu, chỉ toàn là đất cát. Gã nhìn ngó xung quanh, rồi lại nhìn xuống cơ thể mình. Khối lập phương ấy dường như đã hợp nhất với lồng ngực của gã. Còn cơ thể gã thì trong suốt, vô hình vô dạng, lơ lửng trên không.
Ngô Gia quan sát cuộc ẩ·u đ·ả của chúng trong bàng hoàng. Đây không phải là sinh vật đã hoặc đang tồn tại trên trái đất. Đây không phải là trái đất – quê nhà của gã – mà là một thế giới khác. Một thế giới hoang vu, sơ khai, và cực kỳ hỗn loạn.
Cứ như thế, Ngô Gia chịu đựng sự thống khổ thể xác đó chẳng biết đã bao lâu. Cơn đau thì ngày càng lớn hơn, hoàn toàn không hề thuyên giảm, thậm chí còn chẳng có lấy một dấu hiệu cho thấy nó sẽ dừng lại. Một sự giày vò dường như bất tận. Vĩnh hằng... Con người ta có thể quen với cơn đau, dần dần sẽ không còn thấy đau nữa, một số người còn cho rằng đau đớn thể xác cũng là một loại khoái cảm, nhưng đây hoàn toàn là một cấp độ khác biệt. Sự thống khổ này không hề có điểm dừng, chẳng hề có giới hạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã phải liên tục ăn. Ăn thật nhiều để duy trì hình dáng con người. Nếu thế giới này vẫn chưa xuất hiện loài người thì gã chính là nhân loại thủy tổ, nhỉ? Hoặc là không! Gã giống như thủy tổ của loài quỷ đói hơn. Một cái xác biết đi. Chỉ còn tồn tại một ham muốn duy nhất: ăn.
Gã chắn chắn đ·ã c·hết rồi. Nếu còn sống, sao gã không cảm nhận được vật thể xung quanh? Chẳng lẽ đã trở thành người thực vật rồi sao?
Vậy là cảm giác sau khi con người ta c·hết đi không hoàn toàn là rơi vào hư vô, mà còn trực tiếp trải nghiệm cảm giác cơ thể mình đang phân hủy trong mồ trong mả?
Khối lập phương đột ngột hút lấy con khỉ. Cơ thể nó bị vặn xoắn, méo mó. Nó thét lên một tiếng hãi hùng đầy đau đớn. Và rồi giây tiếp theo, Ngô Gia nhận thấy gã đang trở thành con khỉ đột này, nhưng thân xác giờ đây hệt như một đống thịt xay nhuyễn, bầy nhầy.
Một lần nữa....
Ngô Gia không biết phải làm gì để thoát khỏi trạng thái này cả. Tình trạng sau khi c·hết này quá mới mẻ, lạ lùng, gã chưa từng đọc qua hay nghe nói gì về nó – kể cả những kẻ tự xưng là nhớ được tiền kiếp, hoặc mấy ông bà đồng cốt gọi hồn. Những gì Ngô Gia có thể nghĩ tới là cố hết sức mà cử động cơ thể. Trong đầu gã giờ đây chỉ còn sót lại ý niệm "muốn sống".
Đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội. Có tiếng "uỳnh uỳnh" vọng lại từ xa. Phải chăng là một đàn voi đang di chuyển? Để gây ra được một trận rung chấn như thế này thì chúng hẳn là đang tháo chạy khỏi loài săn mồi nguy hiểm nào đó.
Đúng là trò hề thiên cổ. Gã cảm thấy tội nghiệp cho tất cả các tín đồ nhiệt thành từ mọi nền văn hoá, tôn giáo, tín ngưỡng trên khắp thế giới. Bởi họ đều đã sai hết rồi. Họ đặt trọn niềm tin vào một ảo mộng hậu kiếp không có thực, uổng phí cả một đời người để thực hành theo giáo lý hà khắc mà chẳng đổi lại được gì xứng đáng. Tiếc thay...
Ngô Gia đã xuyên không rồi! Giống như mấy bộ truyện tranh thiếu niên nổi tiếng dạo gần đây (thật sự thì gã cũng chẳng rõ đã trải qua bao lâu trong không gian hư vô kia) Ngô Gia xuyên không thật rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật kỳ lạ!
Gã không cử động được. Gã không gãi chỗ ngứa được. Cơn ngứa ngáy ngày càng lớn dần, cho đến khi nó bắt đầu chuyển thành cơn đau. Đây là loại cảm giác gì? Rốt cuộc gã đang bị cái gì thế này? Đây như thể là đang bị hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn con ấu trùng gặm nhấm thể xác vậy.
Gã nhớ lại cuộc trò chuyện với anh bạn đầu đinh. Gì nhỉ? Linh hồn, ý thức, và sự sống sau khi c·hết. Vậy, đây là "sự sống" đó sao? Hoàn toàn không có thiên đàng, chẳng có địa ngục, chỉ có bóng tối, lặng thinh, và sự rơi đến vĩnh hằng...
Sự t·ra t·ấn này bao giờ mới kết thúc đây? Ngô Gia chẳng hiểu gì cả. Chẳng phải gã đã có thể xác rồi sao? Sao nó vẫn chưa chịu ngừng lại?
Ngô Gia muốn khóc. Gã muốn la lên, muốn hét vang, nhưng bất lực. Gã thậm chí còn không thể thở. Cơn đau rát cứ thế h·ành h·ạ gã. Liên tục. Chậm rãi. Chậm đến phát điên. Sự phân hủy sẽ kéo dài trong cả tháng trời, làm sao có thể chịu nổi? Nhưng liệu nơi đây có tồn tại khái niệm " thời gian"? Nhỡ đâu trải nghiệm này sẽ kéo dài đến vĩnh hằng? Bị giòi bọ gặm nhấm liên tục mãi mãi? Thân xác phân hủy không bao giờ rã thành xương? Không... Không thể nào... Trò đùa này không vui! Ngô Gia đã căng, gã không thể chấp nhận trạng thái c·hết tiệt này. Khốn khổ khốn nạn! Tại không gian vô định tăm tối này, ai có thể cứu gã đây?
Rơi vào hư vô...
Tối.
Trời đất đột ngột tối sầm. Ngô Gia ngước mắt lên nhìn, thấy một bàn tay khổng lồ sắp sửa ập xuống đầu gã.
Nhưng...
"Bắt đầu quá trình khởi tạo xác thịt".
Đống thịt đột nhiên lao tới con ếch khổng lồ trước mắt, hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của Ngô Gia. Như một con quái nhầy slime, đống thịt đè lên con ếch, từ từ hấp thụ nó.
...hình như gã đang rơi tự do.
Trong không gian tĩnh mịch tối đen này, chỉ có cơn đau quằn quại và sự thống khổ tận cùng là hiển hiện rõ ràng nhất. Chúa đâu? Phật đâu? Chư thần đâu? Tà ma quỷ dữ đâu? Chẳng có gì cả...
Một tháng trôi qua, Ngô Gia vẫn phải chịu đựng cảm giác bị áp lực khổng lồ đè nén tứ phía. Tảng thịt cứ liên tục tìm đến các sinh thể sống khác nhau để hấp thụ, khiến Ngô Gia sống dở c·hết dở.
Không hẳn là hoàn toàn không cảm thấy gì...
Gã không thèm bỏ chạy. Ở trạng thái linh hồn thì nó sẽ xuyên qua gã thôi ấy mà. Lo gì.
Ngô Gia bắt đầu thám hiểm khu rừng. Gã không mất quá nhiều thời gian để nhận ra rằng cái thể xác này phàm ăn kinh khủng. Nếu gã không ăn xương, uống máu của một sinh vật nào đó, thể xác này sẽ bắt đầu vặn vẹo, mất đi hình hài con người, trở lại thành tảng thịt quái thai dị hợm trước đó.
Quá trình này khiến Ngô Gia như bị đè nát. Tựa như bị dìm xuống đại dương sâu thẳm, bị áp lực nước ép chặt.
Trời đất ơi, chuyện quái gì nữa đây? Ngô Gia thấy khó thở, cơ thể nặng nề, không di chuyển được.
Gã lại lần nữa nhớ lại lời nói của người bạn thân kia, kịp phản ứng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.