Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17 [Hết]
“Tam cô nương đúng là lòng dạ không nhỏ. Khi tỷ phu của muội cưới nhị muội, hắn chỉ là một chức cửu phẩm Nhân Dũng giáo úy nho nhỏ. Giờ đây nhờ nhị muội mà thăng liền bốn cấp, cả kinh thành hiếm có người như thế. Muội muốn tìm một phu quân như vậy, e rằng đến bà mối quen biết rộng nhất kinh thành cũng không dám hứa hẹn.”
Ta đã tìm được người thật lòng yêu thương mình, đời này còn dài, ta không thể cứ thế rời đi.
Giang Nguyệt Hoàn thì bị tiểu nương nàng tự ý làm chủ, gả cho một lão hầu gia trung niên mất vợ. Phụ mẫu ta không ngăn cản được, đành để mặc.
Hầu gia vì mỹ thiếp trẻ đẹp mà mê mẩn, Nhiếp thị tức đến bệnh nằm liệt giường.
Không ngờ, do lối sống ph*ng đ*ng trước kia, hắn mắc bệnh phong hoa, khắp nơi chạy chữa. Trải qua bao khó khăn, đến năm thứ sáu mới sinh được một con gái.
Con đường khoa cử của Lục Thiệu Hoa cũng chẳng suôn sẻ, đến ba mươi tuổi mới đỗ đạt, sau đó bị điều đi làm chức Bố chánh sứ thất phẩm ở địa phương. Dẫu Nhiếp thị nhiều lần nhờ cậy không ít mối quan hệ, cũng không thể giúp hắn trở về kinh thành.
Đại tẩu vốn đồng lòng với ta, chẳng ưa mẫu tử Giang Nguyệt Hoàn, nay trước mặt họ hàng thân thích, liền không ngại vạch mặt nàng ta.
Xem ra, Lục Thiệu Nguyên rất khinh thường kiểu giả bộ thục nữ của Giang Nguyệt Hoàn. Ta cười, khẽ cốc vào trán hắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Nguyệt Hoàn cứng họng, không đáp được, ta bèn cười giảng hòa:
“Muội muội cùng cha khác mẫu thân này thủ đoạn quá thấp kém, ta sợ sau này còn gây ra chuyện lớn.”
20
“Thôi, đừng nhắc đến nàng ta nữa. Nương tử hôm nay mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.” Lục Thiệu Nguyên thổi tắt đèn, kéo ta lên giường.
Ta cắn chặt thanh gỗ mềm trong miệng, tay siết chặt ga trải giường.
Mười lăm năm sau, Lục Thiệu Nguyên lập vô số kỳ công, thăng đến chức Tòng nhị phẩm Trấn Quốc đại tướng quân, còn vượt qua cả quân hàm của ngoại tổ phụ hắn.
Ngày lâm bồn, ta đau tưởng chừng c.h.ế.t đi sống lại. Đau đớn thể xác vẫn còn chịu được, nhưng nỗi sợ trong lòng lại đeo bám không buông.
Sau ba mươi tuổi, hắn vẫn chưa có con nối dõi. Hầu gia và Nhiếp thị lo không thể kéo dài hương khói, liền ép hắn cưới một thiên kim nhà tiểu quan làm chính thất.
Mấy phòng thiếp khác cũng không ai sinh thêm con.
Ta mệt đến không thốt nên lời. Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của hài tử, ta cảm động đến rơi lệ.
“Nhị muội có lòng hỏi thăm, muội lại coi là chuyện đùa.”
Mười tháng mang thai, chỉ chờ một ngày vượt cạn.
Trong thời gian đó, ta sinh cho hắn ba gái một trai, con đàn cháu đống.
Ta cố ý nói chệch đi, làm Giang Nguyệt Hoàn lúng túng, ấp úng một hồi cuối cùng đành ngậm miệng.
“Loại nữ nhân không an phận như thế, ta sao dám mai mối? Chẳng phải hại người ta ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thoát khỏi hôn nhân đau khổ, hắn suốt ngày chơi bời lêu lổng, còn mạnh miệng nói đời này không cưới được người yêu, thà sống cô độc.
Qua bao đắng cay, cuối cùng đời này ta cũng không phụ lòng chính mình.
Bà bà nàng dâu trong hầu phủ đánh nhau ầm ĩ suốt ngày. Tào thị không chịu thua, còn đưa thị thiếp vào phòng hầu gia.
“Chúc mừng đại nương tử, là một tiểu công tử trắng trẻo mập mạp!”
Ký ức về cảnh tượng tang thương trước lúc c.h.ế.t đời trước hiện lên rõ ràng, ta chỉ sợ mình ngất đi rồi không bao giờ tỉnh lại nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
(Hết)
Giang Nguyệt Hoàn dùng quạt che khuôn mặt bầm dập, nhẹ giọng đáp:
Cuối cùng, tiếng khóc chào đời lanh lảnh của một hài nhi vang lên, đứa con đầu lòng của ta và Lục Thiệu Nguyên ra đời.
Ta vốn nghĩ hắn sẽ tìm cách che dấu cho qua chuyện, không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy.
Hầu phủ gà bay c·h·ó sủa. Cuối cùng, Lục Thiệu Hoa lấy cớ Thất Xuất mà hưu Tào thị.
Sau khi thành thân, ngày nào nàng cũng đấu đá với các con dâu và chị em dâu trong nhà. Nàng sinh được một trai, nhưng chưa kịp vui mừng, lão hầu gia phát hiện đứa bé không phải con ruột mình, mà là con của một thứ tử.
Bà mụ mừng rỡ nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hoàn Nhi chỉ thuận miệng nói vậy, đại tẩu cần gì phải quá lời...”
Lục Thiệu Nguyên đứng ngoài cửa, nhiều lần muốn xông vào, nhưng đều bị ngăn lại.
Chương 17: Chương 17 [Hết]
“Ta chỉ thuận miệng đáp bừa, chứ người chúng ta giới thiệu, chưa chắc nàng ta đã ưng đâu.”
Ta cười trêu:
“Giống như tỷ phu vậy, thật sự rất tốt...”
Tuy vậy, để che giấu tai tiếng, lão hầu gia nhận nuôi đứa bé như nhi tử, nhưng từ đó đối với nàng lạnh nhạt, viện cớ nàng cần dưỡng bệnh, đẩy nàng ra ở biệt viện ngoài thành.
Giang Nguyệt Hoàn bị nói đến đỏ bừng cả mặt, lí nhí:
Tối hôm đó, Lục Thiệu Nguyên khéo léo nhắc ta chuyện Giang Nguyệt Hoàn. Hắn tuy là võ tướng nhưng không hề ngu ngốc, tâm tư của Giang Nguyệt Hoàn, sao có thể qua mắt hắn?
Những chuyện này đều đã là chuyện về sau.
Đại tẩu cầm chén rượu, nửa thật nửa đùa:
Sau này tân đế lên ngôi, cảm thương hắn bôn ba nơi chiến trường nhiều năm, cũng là để thu hồi binh quyền, liền triệu hắn hồi kinh.
Lục Thiệu Nguyên đẩy cửa bước vào, quỳ sụp bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Mắt hắn đỏ hoe, kích động đến không nói nên lời.
Đến khi Văn Tín hầu qua đời, vì dòng của Lục Thiệu Hoa người thưa cháu vắng, cuối cùng chức tước được truyền cho Lục Thiệu Nguyên.
Lục Thiệu Hoa và Tào thị cưới nhau năm năm không có con, Nhiếp thị bèn nhét thông phòng và thiếp vào phòng hắn. Nhưng những người đó vừa có thai đã bị Tào thị bày kế làm sảy.
Nàng thật sự không biết ngượng! Còn chưa kịp để ta lên tiếng, đại tẩu đã cười nhạt nói chen vào:
Ta liền kể hắn nghe ý định nói mối cho Giang Nguyệt Hoàn, hắn tỏ vẻ rất ghét bỏ:
Lục Thiệu Nguyên nhíu mày: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để ta nhờ tỷ phu muội để ý giúp. Trong quân, các võ quan cửu phẩm chưa thú thê còn nhiều lắm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.