Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Đặt tất cả những gì bản thân có vào canh bạc này.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Đặt tất cả những gì bản thân có vào canh bạc này.


Vì nơi này là điểm hợp lưu của ba con suối lớn trước khi đổ về sông Ray (tên một con sông) cho nên vào đầu và giữa mùa mưa sẽ thường xuyên xảy ra ngập lục cục bộ. cho nên việc xây dựng con đập thủy lợi để đảm bảo an toàn cho người dân trong thị trấn các đó chỉ hơn 15km.

Với những ưu thế này hệ sinh thái của đầm Gò Dầu tốt hơn so với Bàu Môn rất nhiều, tuy khoảng cách giữa hai bên cũng không quá xa.

Nguyễn Văn Tân biết, đây là dấu hiệu mẹ hắn đã ngầm chấp thuận. Hắn quay sang Hai Lâm, cười đắc thắng: "Thấy chưa? Mẹ tao cũng đồng ý rồi! Giờ thì bắt tay vào làm thôi!"

Hai Lâm nhướn mày, có chút không tin tưởng: "Chứ không phải mày lại bày trò gì đó để mẹ mày chửi tiếp à?"

"Tao sẽ làm món lươn khô tẩm gia vị! Lươn sau khi sơ chế sạch, tao sẽ phơi một nắng rồi đem tẩm với gia vị riêng, sau đó mang lên trấn bán. Mày thấy sao?"

" Cái gì! 10kg mà có một đồng! mẹ này! Riêng tiền muối cũng phải một đồng mẹ rồi! 10kg 2 đồng!" Hai Lâm trả giá.

Hai Lâm nhíu mày nhưng vẫn đồng ý. Nguyễn Văn Tân bắt đầu hướng dẫn, hắn nhìn từng bước làm của Nguyễn Văn Tân, mắt tròn xoe. "Mẹ nó, hóa ra làm lươn cũng lắm công đoạn thế này à! Tao cứ tưởng chỉ cần làm sạch là xong!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chính vì chưa ai làm nên tao mới làm! Nếu thành công, tụi mình sẽ là người đầu tiên bán món này. Ai mà không thích lươn chứ? Lại thêm hương vị đặc biệt do chính tay tao tẩm ướp, đảm bảo ngon khỏi chê!"

Khu vực Đầm Gò Dầu hay còn được gọi bằng một cái tên khác đó chính là đập chứa nước Gò Dâu. Đây là một công trình thủy lợi được xây dựng sau giải phóng nhằm mục đích trữ nước vào mùa khô và ngăn chặn n·gập l·ụt cục bộ vào mùa mưa trong địa bàn.

Hai Lâm vừa gánh lươn vừa nheo mắt nhìn Nguyễn Văn Tân đầy nghi hoặc. "Mày định làm gì với đống lươn này? Đừng nói là tính ăn hết nhé!"

"Người ta mua hay không mua là chuyện của tao! Còn mày chỉ cần bắt lươn, rồi làm sạch mang cho tao là được rồi! !"

Nguyễn Văn Tân cười cười, rót một ca nước mát, nốc cạn rồi mới từ tốn trả lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay lập tức, Nguyễn Văn Tân kéo Hai Lâm vào trong bếp, không cho hắn về ngay. "Này, mày ở lại đây, tao sẽ dạy mày cách sơ chế lươn cho đúng bài bản. Mày có muốn kiếm tiền lâu dài không? Nếu có thì học đi!"

" Bắt đầu từ ngày mai! Mày sau khi bắt lươn về! thì dựa theo phương pháp này xừ lý cho tao! 10kg tao cho mày 1 đồng!" Nguyễn Văn Tân thấp giọng thương lượng.

Trời đã xế chiều, ánh nắng nhạt dần, phủ một lớp vàng nhẹ lên mái lá của căn nhà Nguyễn Văn Tân. Trong sân, bốn gã trai vẫn còn loay hoay với đám lươn vừa sơ chế xong.

"Nhưng mà mày có chắc bán được không? Lỡ mang lên trấn mà không ai mua thì sao?"

Chương 18: Đặt tất cả những gì bản thân có vào canh bạc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Chỉ cần mày nghe theo lời tao thì tiền để mày cưới vợ là không thành vấn đề!" Nguyễn Văn Tân thấp giọng tự tin nói

Vì nhà đông con cho nên nhân lực cũng rất nhiều cho nên ngoài các công việc ngoài đồng án ra thì nhà thằng Hai Lâm còn nuôi 3 con heo nái cùng một bầy gà hơn 30 con. Trong đó có 2 con gà được chăm chút và được nhốt trong lồng riêng.

"Giờ thì nói đi, mày định làm gì với đống lươn này? Tao mà thấy mày làm bậy là tao đấm mày trước đấy!"

" Ok! Chốt kèo! Mà mày phải làm sạch đó! Làm không sạch! Tao trừ tiền c·hết cha mày à!" Hai Tân đùa giỡn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi phân loại lươn xong rồi cân ký cuối cùng Nguyễn Văn Tân phải trả tổng cộng 86 đồng rưỡi với 28 kg lươn lớn giá 2,5 đồng và 11kg lươn loại 2 giá 1,5 đồng. nhưng vì là chổ thân quen lại mua với giá cao nên thằng Hai Lâm chỉ lấy có 85 đồng.

Nguyễn Văn Tân cười lớn, vỗ mạnh vào vai hắn: "Muốn kiếm tiền mà dễ vậy thì ai cũng giàu rồi! Học cho kỹ đi, sau này mày còn phải giúp tao mở rộng quy mô nữa đấy!

Nguyễn Văn Tân bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Văn Tân bật cười, đẩy nhẹ vai Hai Lâm một cái: "Mày cứ chờ mà xem! Tao có cách biến đám lươn này thành tiền, mà không chỉ là tiền lẻ đâu!"

Mẹ hắn nhìn hắn từ đầu đến chân, cuối cùng hừ lạnh: "Mày mà nhịn ăn được thì tao đổi họ! Được rồi, tao muốn xem thử mày giỏi cỡ nào!"

Nguyễn Văn Tân nhún vai, cười cợt: "Ai bảo mày giỏi quá làm gì! Với lại, tao còn phải để dành sức để ngày mai đi bán chứ. Mày gánh hôm nay, mai tao mời mày một bữa hủ tiếu gõ, thế nào?"

Hai Lâm lầm bầm, vặn người một cái rồi quắc mắt nhìn Nguyễn Văn Tân: "Này! Mày định đi không mà cứ thong thả tay không thế? Cả một gánh lươn chứ có phải mấy con tép đâu, mày không tính phụ tao chút nào à?"

Vì theo yêu cầu của Nguyễn Văn Tân cho nên sau khi giao tiền xong thằng Hai Lâm phải gánh lươn sang nhà cho hắn.

Bốn người Hai Tân, Hai Lâm, Tư Tèo cùng Năm Ngòn, cả 4 thằng đực rựa cùng nhau tụ tập lại một chỗ bắt đầu xử lý số lươn này. Mãi đến hơn 3 giờ chiều mới làm xong tất cả số lươn là Hai Lâm mang đến.

Nguyễn Văn Tân lắc đầu, ánh mắt đầy tự tin. "Lần này tao đánh cược cả danh dự vào vụ này! nhưng hiện tại! tao không thể nói trước cho mày bất kỳ điều gì!"

Hai Tân gãi đầu:

Hai Lâm vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục nhưng cũng không phản bác. Dù sao thì Tân dạo này thay đổi nhiều quá, có thể lần này hắn thực sự tính toán điều gì đó nghiêm túc.

Nguyễn Văn Tân nhếch môi:

"Khô lươn?" Hai Lâm lẩm bẩm. "Ở đây trước giờ tao chỉ nghe khô cá, khô mực, chứ ai đi làm khô lươn bao giờ?"

Hai con gà này chính là kho báu của thằng Hai Lâm vì đây là hai con gà chọi, được nó chăm chút từng ngày. Nó có thể 3 ngày không tắm nhưng gà của nó thì sáng nào cũng phải tắm nước nóng một lần. Chỗ ngủ của nó có thể thúi bốc mùi nhưng chỗ hai con gà nó ở thì phải khô thoáng sạch sẽ.

Hai Lâm tròn mắt, Tư Tèo và Năm Ngòn cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Nguyễn Văn Tân chỉ cười hì hì, vỗ vai hắn: "Tin tao đi, không có lỗ đâu!"

Khi về đến nhà Nguyễn Văn Tân, cả đám em của hắn đã tụ tập sẵn trong sân, mắt sáng rực khi thấy số lươn trong thau nước. Mẹ hắn đứng trước cửa nhà, khoanh tay nhìn chằm chằm: "Mày lại giở trò gì nữa đây, Hai Tân?"

Trên đường về, trời xanh ngắt không một gợn mây, nắng ban trưa đổ bóng dài trên con đường đất đỏ lổn nhổn những viên đá nhỏ. Hai bên đường, những ruộng lúa đã gặt chỉ còn trơ gốc rạ, xa xa vài con cò trắng chậm rãi kiếm ăn giữa những vũng nước còn sót lại sau mùa gặt. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi ngai ngái của rơm khô và thoảng đâu đó là hương bưởi từ vườn nhà ai phả ra trong không khí.

Lươn của Hai Lâm bắt được có rất lượng rất cao, loại 3 con 1kg chiếm tỷ lệ hơn 70% có còn lại là 5 con 1kg. còn số nhỏ hơn thì thằng này chơi sang, một là đút cho gà ăn hai là mang đi bằm ra nấu cháo heo.

" Chốt kèo!" Nguyễn Văn Tân không một chút do dự.

Hai Lâm trợn mắt: "Mẹ nó! Tao biết ngay mà! Lúc nào cũng giỏi lý lẽ! Lần này tao mà không kiếm được tiền, tao thề không bao giờ nghe lời mày nữa!"

Hai Lâm phủi tay đứng dậy, giãn gân giãn cốt rồi nhìn Nguyễn Văn Tân đầy nghi hoặc:

Nguyễn Văn Tân cười xòa, bước tới vỗ nhẹ vào vai mẹ: "Má cứ yên tâm! Lần này con đảm bảo, không những không lỗ mà còn kiếm lời! Tụi con sẽ chế biến hết đống lươn này thành đặc sản, mai con sẽ lên trấn thử bán! Nếu không bán được, con tình nguyện nhịn ăn một tuần!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Đặt tất cả những gì bản thân có vào canh bạc này.