Trò Chơi Tử Vong : Bắt Đầu Lừa Gạt Sư, Đóng Giả Thần Minh
Bạo Lực Tử Bì Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 361 : Nội Tình
“Nghĩ nhiều rồi, ta cũng không hề bất hòa với các thành viên của ‘Trật Tự’ ở Giang Thành gì đâu… Thật ra, việc ngươi chọn ta mới chỉ là phần phụ.”
Nó hóa thành bốn đạo cụ khác, xuất hiện trong 【không gian đạo cụ】 của hắn!
Lâm Ngự không khỏi cảm thán.
“Đây là 【Bộ Trang Bị Liên Hoàn Đạo Cụ】cấp 2, mời đội trưởng kiểm kê.”
Hơn nữa, có lẽ trong suốt một tuần qua, hắn đã ở bệnh viện, hắn có thể chưa quen với các “đồng đội” của mình.
“Thật sự là nhắm đến ta sao… Faure Poirot và Dân C·ờ· ·B·ạ·c, có vẻ như là có ‘vụ án’ nào đó?”
Đồ phòng ngự, v·ũ k·hí, phục hồi, và tăng cường sức mạnh.
Đây là một chuỗi siêu thị lớn, điển hình kiểu phương Tây nằm ở ngoại thành Giang Thành, trông bên ngoài lớn gần bằng một sân vận động.
Chương 361 : Nội Tình
Nghe đến đây, Lâm Ngự đã cảm thấy nhức đầu: “Đúng là chuyện phiền phức, cụ thể là ai, c·hết ở đâu, đồ bị trộm là gì, giờ ngươi biết chưa?”
Lương Dạ xua tay: “Chính vì quá nghiêm trọng, nên không thể huy động quá nhiều người… Tất nhiên, nếu giải quyết xong, thì thành tích cũng rất lớn.”
“Còn đồ bị mất là một 【đạo cụ】 rất nguy hiểm… nghe cấp trên nói, không giải quyết tốt thì toàn bộ người chơi sẽ bị rung chuyển, thậm chí có thể hàng vạn người sẽ c·hết.”
“Người bạn tốt của ngươi ‘Faure Poirot’ được quản lý ‘Dân C·ờ· ·B·ạ·c’ ở Hải Thành triệu tập để điều tra một chuyện,” Lương Dạ bỏ mũ xuống, chỉnh lại tóc giả, “Đại khái tên đó yêu cầu ngươi đến giúp, thêm cả việc ngươi cũng có uy tín với Lý Hoa, nên Lý Hoa đã đồng ý.”
Lâm Ngự tò mò hỏi.
Hắn không nói gì, hơi gật đầu với Lương Dạ, nhanh chóng đi đến thùng xe, lôi ra một thùng giấy các-tông.
“Được rồi, đi thôi!”
“Vừa kết thúc phó bản chắc ngươi cũng mệt, bình thường nếu gặp ‘Nhà Tiên Tri’ ngươi nên nghỉ ngơi, nhưng có việc khẩn cấp…”
Thần thái và trang phục, y như một tay cảnh sát Hàn Quốc lâu năm bước ra từ bộ phim hành động h·ình s·ự của Hàn.
Lương Dạ nói, Lâm Ngự vô cùng ngạc nhiên.
Cả chiếc thùng giấy này đều là “đạo cụ”!
Lâm Ngự kinh ngạc nhận ra…
Nhưng Lương Dạ nhìn thấy vẻ suy tư của Lâm Ngự, nghe thấy câu hỏi của hắn, cũng đoán được những suy nghĩ đó.
Nhưng khi thấy ‘Trật Tự’ phát nguyên một thùng giấy thì Lâm Ngự cũng có chút sốc.
Một nam nhân mặc đồ logistics bước xuống, dáng vẻ rất nghiêm nghị, nhìn cách di chuyển, Lâm Ngự đoán chắc hắn là quân nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào đêm muộn ở Giang Thành, khi các quán ăn đêm lần lượt dọn hàng và những kẻ say xỉn đã về nhà, Lâm Ngự bắt taxi đến địa điểm Lương Dạ đã hẹn - siêu thị Tom ở ngoại thành Giang Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải chúng ta nên đến Hải Thành ngay sao?”
【Bộ Trang Phục Bảo Hộ Cấp Trung】【Dao Truy Lùng Kẻ Thù】【Dung Dịch Điều Trị Đa Năng】 【Dung Dịch Tăng Cường Đa Năng】…
Lâm Ngự đi thẳng đến đó, Lương Dạ cũng chú ý đến hắn, một tay dập tắt thuốc trên miệng, bắn tàn thuốc vào thùng rác gần đó.
“Nhận đi.”
“Người c·hết là một cao thủ nổi tiếng, và h·ung t·hủ còn đánh cắp vài 【đạo cụ】 rất quan trọng.”
“Nói lý thì, ngươi nên đến nhà máy đóng tàu cũ ở khu Nam, tổng bộ của ‘Trật Tự’ ở Giang Thành để nhận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Ngự xuống xe, nhìn xung quanh, rồi tìm thấy Lương Dạ.
Lương Dạ vừa nói, vừa vỗ vai Lâm Ngự, dẫn hắn về phía nhà kho của siêu thị.
“Sao đột ngột vậy… hơn nữa, tại sao lại là ta?”
Tuy Lương Dạ giờ trên danh nghĩa là đội trưởng của đội Giang Thành, nhưng hắn chỉ mới nhậm chức, cơ sở vẫn còn yếu.
Lâm Ngự lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lương Dạ đưa thẳng chiếc hộp giấy cho Lâm Ngự.
“Nhưng đây là trường hợp đặc biệt mà!”
Lương Dạ đến trước cửa kho, một chiếc xe tải cỡ vừa của công ty logistics đậu trong bóng tối.
Hắn vỗ vào thùng xe.
“Nói là ta đưa ngươi đi làm nhiệm vụ thì đúng hơn là, ngươi mới là nhân vật chính, ta chỉ là ‘vệ sĩ’ và ‘trợ lý’ của ngươi mà thôi.”
Lúc này siêu thị tất nhiên đã đóng cửa, nhưng xe tải chở hàng và nhân viên bắt đầu làm việc.
Hắn cũng ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc, mũ bóng chày, áo da, quần ống rộng, còn ngậm một điếu thuốc trên miệng, đang đứng ở bãi đỗ xe trống trước cửa siêu thị, nghiêng người dựa vào cột đèn đường.
Hắn không khỏi hỏi.
“Tuy nếu theo đúng quy trình, trang bị của ngươi còn thiếu, nhưng ta đã sử dụng quyền hạn để xin cấp trước rồi… không những vậy, mà còn là đồ xịn.”
Dòng chữ 【Bộ Trang Bị Liên Hoàn Đạo Cụ】hiện lên trước mắt Lâm Ngự! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau một tuần, v·ết t·hương của Lương Dạ đã khá hơn nhiều, nhưng tay trái vẫn còn băng bó.
Lúc này, Lâm Ngự nghĩ rất nhiều.
Gần như bao quát tất cả các yêu cầu chiến đấu chính diện.
“Khoan đã, khoan đã… tình huống khẩn cấp như vậy, chúng ta đến siêu thị làm gì?”
Sau đó, Lương Dạ nói: “Ối giời, đến nhanh thật đấy…”
“Chắc là không có vấn đề gì, ngươi cứ đi trước đi.”
Lương Dạ búng tay: “Thông minh, ở Hoa Đông, đã có một vụ người chơi bị g·iết hại rất nghiêm trọng.”
Tuy đã biết với 【Quyền Hạn Đồ Giám】 thì chắc chắn những tổ chức lớn sẽ có cách để sản xuất hàng loạt 【đạo cụ】.
“Người c·hết là ‘Củ Cải’ một trong những người sáng lập ‘Hiệp Hội Người Chơi’ dự định đến Hải Thành để tham gia ‘đấu giá’ rồi bị phát hiện đ·ã c·hết ở một khách sạn tại Hải Thành.”
Lương Dạ nói, Lâm Ngự hơi bất ngờ.
Lương Dạ xua tay: “Đừng vội, ‘Trật Tự’ không thể kêu ngươi đi làm nhiệm vụ mà không phát trang bị được!”
Nên rất có thể, hắn đang tin tưởng vào một kẻ mới vào ‘Trật Tự’ như mình.
“Với mức độ nguy hiểm như vậy thì đi hai chúng ta thật sự phù hợp?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hả?”
“Đội ngũ tinh nhuệ rất quan trọng, nhưng cái ta tự hào nhất không phải độ cao mà tổ chức đã đạt được, mà chính là nền tảng và chiều sâu của tổ chức!”
“Tóm lại, giờ hai ta đi làm nhiệm vụ ngoài.”
Người đó đưa thùng các-tông có logo của siêu thị Tom cho Lương Dạ, Lương Dạ lắc lắc thùng rồi gật đầu.
Hơn nữa, khi hắn liên kết thùng giấy này làm đạo cụ của mình…
Lâm Ngự nghe xong liền ngớ người, nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
“Chi tiết thì chưa nhận được,” Lương Dạ nhún vai, “nhưng ta cũng nghe phong thanh chút đỉnh.”
Lương Dạ cười: “Tất nhiên, nếu không thì ngươi nghĩ ‘Trật Tự’ nhờ cái gì mà hút được nhiều thành viên vậy, còn được công nhận là tổ chức mạnh nhất chứ?”
Hoặc ít nhất, đã từng tham gia q·uân đ·ội một thời gian dài.
Sau đó, người đó gật đầu, quay trở lại cabin xe, lái xe trở lại hàng chờ giao hàng.
“Quả đúng là… giàu nứt đố đổ vách.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.