Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Cái c·h·ế·t của Tào Bằng
Sau đó, hắn vô cùng dõng dạc ưỡn ngực lên để hô to. Đồng thời, gã sơn tặc mặt sẹo còn cố tình đem cán búa của mình nện thẳng xuống mặt đất, làm cho mặt đất ở dưới chân hắn lún sâu đến cả thước.
"Đại... khục khục..."
Chính vì thế, nhìn thấy Tào Bằng bị g·iết c·hết, lại nghe được tiếng quát đầy phẫn nộ của Tào A Man, cả đám đều như c·h·ó điên, chỉ muốn nhào lên đem toàn bộ đội buôn cắn xé.
"Bang chủ vô địch!"
Ngay lúc côn sắt áp sát, chỉ còn cách đỉnh đầu của Trần Cự Lộc không đến một thước. Lúc này, trường mâu ở trên tay của Trần Cự Lộc đã nhanh chóng phóng ra, trực tiếp đem côn sắt của Tào Bằng ngăn lại ở trước mặt.
Vốn trong lòng đã có chút buồn bực, nghe Tào Bằng nói ra lời này, Tào A Man càng thêm tức giận, chỉ muốn một búa đem tên em trai ngu ngốc này của mình đập c·hết. Chỉ có điều, trong nhà dù sao cũng chỉ có một đứa em trai này, Tào A Man quả thật là có chút không nỡ xuống tay được.
Mặc dù ngoài miệng thì nói như thế, nhưng kỳ thật trong lòng của Kiều Nguyệt Nga vẫn hơi có chút lo lắng.
Tào Bằng mở to hai mắt ra nhìn lấy anh trai mình, nhưng hắn vừa mới mở miệng, trong miệng đã không ngừng có máu tươi chảy ra.
Sau đó, mũi chân của Trần Cự Lộc khẽ điểm, chạm nhẹ trên lưng chiến mã rồi bay nhanh ra ngoài.
"Đường này là do ta mở, đất này là do ta đào, nếu như các ngươi muốn đi qua thì phải bỏ lại tiền hàng. Nếu không, đừng trách lưỡi búa trên tay của ta vô tình! Hừ!"
Trong lúc nhất thời, đám sơn tặc b·ị đ·ánh cho ngã trái ngã phải, kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra vô cùng kh·iếp sợ, trừng trừng hai mắt nhìn về phía viên chiến tướng trẻ tuổi, đang đứng sừng sững ở giữa hai quân.
Ngay vào lúc này, bên cạnh của Tào A Man đột nhiên vang lên một tiếng quát to. Ngay sau đó, thân hình của Tào Bằng bỗng dưng vọt lên, trên tay của hắn cầm theo một thanh côn sắt, nặng chừng hai ba trăm cân, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Cự Lộc bổ xuống.
Hai tiếng v·a c·hạm liên tiếp vang lên, mũi chân của Trần Cự Lộc liên tục đạp mạnh lên trên người của Tào Bằng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Càng nói âm thanh của Tào A Man càng thêm trở nên nghẹn ngào, mà sắc mặt của Tào Bằng lúc này đã bắt đầu trở nên trắng xám, máu ở trong cổ họng hắn không ngừng tuôn ra.
Vừa nói, ánh mắt của Kim Liên vừa hơi lén lút liếc nhìn về phía bóng lưng của Trần Cự Lộc.
“Bảo vệ tiểu thư!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 34: Cái c·h·ế·t của Tào Bằng
"Ngu ngốc! Ta đã dạy ngươi biết bao nhiêu lần rồi? Làm c·ướp cũng phải cho nó ra dáng một chút, làm sao mấy câu đơn giản như vây học cũng không xong?!"
Oành!
Tức thì, mặt đất ở dưới chân mọi người bỗng dưng nứt toát, vạch ra một đường rãnh sâu đến nửa thước, kéo dài đến mấy chục thước, đem lối đi của đội buôn trực tiếp cắt ngang.
Trường mâu giống như cự kình, đập mạnh xuống dưới mặt đất, trực tiếp đem khe rãnh trước đó do Tào A Man tạo ra san thành bình địa. Đồng thời, một cỗ kình phong vô cùng mạnh mẽ ập đến, đem đám sơn tặc ở gần đó hất bay ra ngoài
Nhìn thấy một màn này, đám sơn tặc theo ở phía sau đều không khỏi điên cuồng reo hò.
"Đại... đại ca... ta... ta sắp... nhịn không... được... nữa... rồi. Đại... đại... ca... không... không cần phải... phải... báo thù... cho... ta..."
"G·i·ế·t!"
"Ta phụng mệnh chủ ta, đến đây để hộ tống cho tiểu thư nhà họ Kiều đi đến Bạch Thành. Các ngươi khôn hồn thì hãy tránh ra, chớ có ngu xuẩn cản đường mà trở thành oan hồn c·hết oan c·hết uống ở dưới lưỡi mâu của ta!"
"Nhị đệ!"
Nghe đám thủ hạ của mình hô lên như vậy, gã thủ lĩnh sơn tắc tỏ ra vô cùng đắc ý, khinh khỉnh hất hàm, nhìn về phía đội buôn. Chỉ là, ngoại trừ một chút tôi tớ đi theo đội buôn hơi có chút hoảng sợ, tất cả hộ vệ đứng ở xung quanh đều không có một chút biểu hiện kinh hãi nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của bọn họ còn treo lấy nụ cười nhàn nhạt, giống như đang xem thằng hề diễn trò, nhảy múa ở trước mặt mình.
Vùn vụt...
Mặc dù đã cố tránh né đi mấy chỗ yếu hại, nhưng thân thể của Tào Bằng cũng không có cách nào chịu đựng được, trực tiếp bị bàn chân của Trần Cự Lộc đạp bay ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ầm!
Nhìn thấy Tào Bằng b·ị đ·ánh bay, Tào A Man lúc này mới tỏ ra thất kinh, vội vàng hướng về phía em trai của mình chạy nhanh đến. Nhưng lúc này, sắc mặt của Tào Bằng đã là một mảnh trắng bệch, trong miệng của hắn còn liên tục nôn ra mấy ngụm máu tươi.
"Bang chủ vô địch!"
Ôm theo xác c·hết của Tào Bằng, hai hàng nước mắt ở trên khuôn mặt của Tào A Man không ngừng tuôn ra.
Thấy thế, sắc mặt của Tào A Man lập tức đen lại. Mà Tào Bằng đứng ở một bên có chút nhịn không được, trong miệng bắt đầu lầu bầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhị... nhị đệ!!!"
"Tiểu thư, đám người kia đáng sợ như vậy, mấy người bọn họ có thể ứng phó được sao?!"
Thế nhưng, biểu hiện của Trần Cự Lộc lúc này vô cùng bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn về phía khe rãnh ở ngay phía trước, sau đó giọng nói có chút lạnh lùng, hướng về phía đám sơn tặc hô lên.
Dứt lời, gã sơn tặc với vẻ mặt dữ tợn lúc này mới tự mình nhảy ra phía trước, một búa chém mạnh xuống đất.
"Các huynh đệ, cùng nhau xông lên, l·àm c·hết bọn chúng!"
Nói đến mấy chữ cuối cùng, hai tròng mắt của Tào Bằng không khỏi trợn trắng lên. Đồng thời, bàn tay của hắn vừa muốn đưa lên nắm chặt lấy bàn tay của Tào A Man, nhưng chỉ vừa mới đưa lên liền buông thõng xuống, trực tiếp tắt thở, bỏ mạng.
"Em không cần phải lo lắng, tướng quân Cự Lộc là một vị chiến tướng võ nghệ vô cùng cao cường. Chỉ đối phó với một toáng giặc c·ướp há có khó khăn gì?!"
Phanh! Phanh!
Keng!
Tuy rằng thường ngày Tào A Man đối với đứa em trai cùng cha khác mẹ này của mình hơi có chút bất mãn. Thế nhưng, trong lòng của hắn thực chất đối với Tào Bằng tỏ ra vô cùng quan tâm. Hiện tại, nhìn thấy Tào Bằng b·ị t·hương như vậy, Tào A Man tỏ ra vô cùng sốt ruột.
Thế nhưng, lời của gã to con còn chưa có nói hết, một tên sơn tặc nhìn hơi có vẻ dữ tợn, tay cầm lấy cán búa, gõ mạnh lên trên đầu của hắn một cái.
Mà lúc này, đám sơn tặc đi theo ở phía sau lưng của Tào A Man cũng trở nên đằng đằng sát khí, nhìn về phía đội buôn lộ ra vẻ tức giận đến cực điểm.
Đem t·hi t·hể của Tào Bằng đặt xuống dưới đất. Lúc này, Tào A Man mới một tay xách theo búa lớn, một tay chỉ về phía Trần Cự Lộc cùng với đội buôn quát lớn.
Lúc này, Tào A Man cũng đã không có cách nào kiềm chế được lửa giận ở trong lòng, hắn tự thân xông lên phía trước, đồng thờ trong miệng còn lớn tiếng quát to. Ngay lập tức, ba bốn trăm tên sơn tặc vậy ở bốn phía xung quanh, nhất tề xông lên, hướng về phía đội buôn của nhà họ Kiều đánh tới.
Cho dù là một tên cao thủ cấp bậc Khai Mạch cảnh định phong, một khi b·ị đ·ánh trúng sợ rằng cũng phải trực tiếp b·ị đ·ánh cho nát vụn.
Thấy một màn, lông mày của Trần Cự Lộc hơi khẽ nhăn lại. Vừa rồi, bản ý của hắn cũng không phải đem Tào Bằng đ·ánh c·hết. Nhưng hắn làm sao biết được, Tào Bằng nhìn như mạnh mẽ, vậy mà lại chịu không được của hắn một kích.
Dù sao, thường ngày anh em nhà họ Tào đối với đám người bọn họ cũng không tệ. Hơn nữa, Tào Bằng làm người thành thật, mỗi lần c·ướp được tiền hàng đều chia cho bọn họ nhiều hơn không ít.
Vừa nói, Trần Cự Lộc vừa múa lấy trường mâu, hướng về phía trước mặt chém ra một đường.
"Ta đ·ánh c·hết ngươi!"
Thế nhưng, đối mặt với một côn uy mãnh như vậy, Trần Cự Lộc lại chẳng hề lộ ra nao núng chút nào. Thậm chí, trên mặt của hắn còn lộ ra một tia chẳng đáng.
"Đồ khốn, hôm nay ta muốn nợ máu phải trả bằng máu, tất cả đám các ngươi đừng hòng còn ai nghĩ sống sót rời khỏi đây. Ta muốn để cho kỹ khốn kiếp các ngươi cùng với nhị đệ của ta chôn cùng!"
"Đại ca vẫn là đại ca, so với ta còn biết pha trò!"
Nhất thời, khí thế của đám sơn tặc cao đến ngất trời, mà chúng hộ vệ đi theo đội buôn lúc này cũng vô cùng gấp gáp, vội vàng lấy ra trường đao, đem chiếc xe ngựa mang theo hai chủ tớ Kiều Nguyệt Nga cẩn thận vây thành vòng tròn.
Ầm!
Thấy một màn này, trong lòng của Tào A Man càng gấp, vội vàng đưa tay ra ngăn em trai của mình lại.
"Nhị đệ, nhị đệ!"
Vốn dĩ, trước đó nhóm người bọn họ mấy lần đánh c·ướp, cũng chỉ c·ướp đi tiền tài, cũng không nghĩ đến đoạt mạng của ai. Thế nên, lần này nghe được tin báo có một đội buôn đang hướng về Bạch Thành đi tới, Tào A Man mới dẫn theo Tào Bằng cùng với các huynh đệ của mình đến đây chặn đường, c·ướp đoạt một phen.
Tiếng gió rít gào, một côn này của Tào Bằng thế đi vô cùng dũng mãnh, uy thế cũng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Tào A Man nào có nghĩ đến, chuyến đi lần này Tào Bằng vậy mà bị đ·ánh c·hết. Hơn nữa, còn ở ngay dưới mí mắt của hắn bỏ mạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khi đó, ngồi ở trong xe ngựa, thần sắc của đứa hầu gái Kim Liên hơi có chút lo lắng, nhìn về phía tiểu thư của mình, thấp giọng nói ra.
Thấy thế, Kiều Nguyệt Nga không khỏi nhếch miệng lên, cười khẽ.
"Nhị đệ, đừng có lên tiếng nói chuyện. Đệ ráng nhịn thêm một chút, để ta đưa đệ trở về tìm đại phu, đệ nhất định sẽ không có việc gì, nhất định là sẽ không có việc gì..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.