Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Thánh Dực quân
Ầm ầm!
Vừa rồi, Trần Lâm cũng không hiểu rõ, vì sao lúc bình thường hệ thống đối với tiền tệ của thế giới này đều tỏ ra vô cùng ưa thích. Hiện tại, hắn đã đem nguyên tinh cầm ở trên tay một hồi thật lâu, nhưng âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại chẳng hề vang lên.
Chương 27: Thánh Dực quân
"Là ta, tại vì ta mà tướng quân đã mất đi một đầu cánh tay. Từ nay trở về sau, tướng quân cứ đi theo bên cạnh ta đi, không cần phải ra trận xông phá chiến đấu nữa!"
Cứ như vậy, hai người một lớn một nhỏ, từ trong lều vải của Trần Lâm nhanh chóng lui ra. Mà nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi, ánh mắt của Trần Lâm dần dần chuyển hướng nhìn về phía một khối nguyên tinh đang đặt ở trong lòng bàn tay của mình.
Nghe Ông Ích Khiêm nhắc đến con rối lấy được từ trên đỉnh Hắc Sơn, Trần Lâm hơi có chút tiếc nuối thở dài. Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, liền lắc đầu nói ra.
Trần Lâm đối với ân cứu mạng của Ông Ích Khiêm vẫn tương đối kính phục. Vì thế, lúc này hắn mới đưa ra lời đề nghị.
Nghe được lời nhắc nhở của Lý Ông Trọng, Ông Ích Khiêm lúc này mới lúng túng, xấu hổ gãi đầu.
"Hệ thống, đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao giá trị quy đổi lại trực tiếp hạ xuống mười lần?!"
Lời này Trần Lâm cũng không phải đang an ủi Ông Ích Khiêm, quả thật trên thế giới này có không ít đồ vật dùng để tái tạo cơ thể, gãy chi phục sinh. Thế nhưng, phần lớn những loại bảo vật như vậy đều có giá trị liên thành. Cho dù là ở trong lục quốc, cũng không có mấy người có thể sở hữu được.
Thế nhưng, Ông Ích Khiêm lại lắc đầu, cười lên ha hả đáp lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy người quỳ dưới đất thân mặc một bộ quần áo rách rưới, râu tóc lộn xộn, cả người đều chằng chịt v·ết t·hương, một bên cánh tay cũng không thấy đâu nữa, mãi một lúc sau Trần Lâm mới nhận ra đó là Ông Ích Khiêm, người mà trước đó hắn đã cho rằng đã t·ử n·ạn ở trong mỏ linh thạch.
Mà lúc này, Trần Lâm vẫn không hề hay biết chuyện đang xảy ra. Hắn chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày, vừa rồi đột nhiên trong đầu truyền đến một chút âm thanh, để cho Trần Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng lúc hắn muốn lắng nghe, thì âm thanh này lại hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Thế nên, tâm tình của Trần Lâm lúc này trở nên vô cùng kích động, ngay cả nói năn cũng bắt đầu hơi có chút lộn xộn.
Quyển trục triệu hoán quân đoàn ở trên tay của Trần Lâm nhanh chóng biến mất. Đồng thời, ở một nơi nào đó, trong một vùng không gian vô cùng tối tăm, năm ngàn Thánh Dực quân đồng thời thức tỉnh. Ánh mắt của các tướng sĩ lúc này lộ ra từng đoàn ngọn lửa màu huyết hồng. Một trận âm thanh trầm thấp, từ trong cổ họng của một vị tướng quân chậm rãi phát.
"Tướng quân, công ơn này của tướng quân ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Chờ có cơ hội, ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để đem cánh tay của tướng quân phục hồi lại như cũ!"
Cũng vào lúc này, giống như cảm nhận được thứ gì, Trần Lâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
“Tướng quân nói gì vậy? Mau, mau đứng lên đi! Ta làm sao lại đi trách phạt tướng quân. Ta nên cảm tạ tướng quân mớ đúng. Hôm nay, ta còn dự định tự mình đi đến mỏ linh thạch, đem thủy giao diệt trừ, để trả thù cho tướng quân đây!”
Lần này, vẫn giống như mọi lần trước, âm thanh của hệ thống hoàn toàn không có đáp lại. Trong lúc nhất thời, Trần Lâm có loại cảm giác nắm đấm nện vào ở trên vải bông, trong lòng càng thêm buồn bực khó chịu.
Tuy nhiên, nghe lời hứa hẹn này của Trần Lâm, trong lòng Ông Ích Khiêm cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, vội vàng khom người đáp lại.
"Hừ, chúng ta quan hệ thế nào, cần gì phải tạ ơn ta! Nhanh, trở về dưỡng thương thôi, đợi ta đem đầu thủy quái kia làm thịt, nhất định sẽ mang theo đầu của nó về đưa cho lão Khiêm ngươi làm cầu để đá!"
Vừa nói, Trần Lâm vừa từ tên chỗ ngồi của mình vội vàng bước xuống, đem Ông Ích Khiêm nâng đứng dậy. Nhưng lúc sờ đến một bên cảnh tay của Ông Ích Khiêm đã không thấy đâu nữa, trong lòng Trần Lâm cảm thấy chua xót không thôi.
"Đinh, bởi vì đẳng cấp của ký chủ quá thấp, tạm thời không có cách nào đem lực lượng ở trong nguyên tinh hấp thu. Đồng thời, giá trị quy đổi của hệ thống cũng bắt đầu thay đổi. Từ bây giờ trở đi, hệ thống chỉ chấp nhận quy đổi từ linh thạch sang điểm tích lũy, hơn nữa giá trị quy đổi từ một mười, sẽ chuyển sang một một. Xin ký chủ lưu ý, mọi vật phẩm mua được ở trong cửa hàng của hệ thống, có thể trực tiếp trao tặng cho cấp dưới đã được ký chủ khóa lại. Hiện tại, danh sách khóa lại đã được cập nhật, xin mời ký chủ tự mình kiểm tra!"
"Được rồi, thay đổi thì thay đổi. Dù sao, đồ vật tạm thời cũng không có cách nào dùng đến. Hiện tại, việc quan trọng nhất là đem toàn bộ linh thạch ở trong mạch khoáng khai thác ra ngoài!"
"Lão Khiêm, vừa rồi chẳng phải lão nói, có việc quan trọng muốn tìm chúa công hay sao?!"
Vừa nhìn đến, Trần Lâm liền không có cách nào dời đi ánh mắt. Huyết khí vừa mới ổn định ở trong cơ thể của hắn cũng bắt đầu rục rịch.
Nghe nói sẽ tìm thủy giao để trả thù cho lão Khiêm, Lý Ông Trọng liền vô cùng kích động, gật đầu đáp lời.
Lúc này, phía trên bầu trời vậy mà xuất hiện một bầy huyết thú, lít nha lít nhít, nhìn đến không hết. Với lại, trên lưng của con huyết thú lớn nhất trong bầy, đang có một gã Huyết Nô, toàn thân bị bộc trong huyết vụ, sau lưng có một đôi cánh dơi rất to, trong miệng còn phát ra thanh âm cực kỳ quái dị.
"Chúa công, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta khi nào thì có thể xuất phát?!"
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ không gian giống như đang bị đồ vật gì đó lay chuyển, ngay sau đó vô số vệt ánh sáng hiện lên ở trên cơ thể của từng người. Năm ngàn tướng sĩ Thánh Dực quân, cứ như vậy bị triệu hoán đi ra bên ngoài.
"Ngài thành công triệu hoán ra năm ngàn Thánh Dực quân! Đề nghị ký chủ chờ đợi trong giây lát, hệ thống đang phân tích dữ liệu cùng với điều chỉnh không gian triệu hoán quân đoàn!"
“Chúa công, nhờ vào hồng phúc của chúa công, nên thuộc hạ mới may mắn thoát được một nạn! Hiện tại thuộc hạ đã trở về phục mệnh, mong chúa công chớ nên trách tội!"
"Tướng quân, đây là?!"
Nói xong, cũng không để cho Lý Ông Trọng có được cơ hội tiếp tục lên tiếng, Ông Ích Khiêm vội vàng từ trong ngực áo của mình móc ra một khối tinh thạch to bằng quả đấm. Hơn nữa, phía trên khối tinh thạch này còn ẩn chứa các loại đường vân vô cùng huyền diệu.
“Ích... Ích Khiêm, ngươi... ngươi làm sao vẫn chưa c·hết?!"
"Chủ của ta, ngài rốt cuộc cũng để cho bọn ta thức tỉnh. Vì ngại, nguyện hiến dâng hết thảy tất cả sinh mệnh!"
"Đinh, chúc mừng ký chủ sử dụng vật phẩm thành công!"
Qua chừng hơn nửa canh giờ, trong lúc Trần Lâm vẫn còn đang chờ đội quân đoàn do mình triệu hoán đi đến xuất hiện. Lúc này, Lý Ông Trọng đã có chút nhẫn nhịn không được, vội vàng đi tới, thấp giọng hô lên.
"Chúa công, ngài xem, ta vì gặp lại chúa công mà hết mực vui mừng, lại suýt chút nữa quên mật việc quan trọng rồi!"
"Chúa công!"
Chậm rãi cầm lấy nguyên tinh thu hồi ở trên tay, Trần Lâm lúc này mới quay sang, nhìn về phía Lý Ông Trọng để dặn dò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mới đầu hệ thống còn không có chút động tĩnh gì, nhưng khi Trần Lâm dự định đem lực lượng ở trong nguyên tinh hấp thu, lập tức âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã ở trong đầu của hắn vang lên.
Nghe được những lời từ trong đáy lòng của Trần Lâm nói ra, trên khuôn mặt nhiều thêm mấy đường v·ết t·hương dữ tợn của Ông Ích Khiêm thoáng hiện lên một tia cảm động.
"Tạ ơn chúa công, đa tạ Lý tướng quân!"
"Cạc cạc, nơi này thật nhiều máu tươi mỹ vị! Các con của ta, cùng nhau đi xuống hưởng dụng bữa tiệc thịnh soạn này nào!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chuyện gì?!"
"Ừm!"
“Ha ha ha, chúa công chớ có nói như vậy, mạng này của ta chính là của chúa công, mấy đi một đầu cánh tay đã là cái gì. Hơn nữa, thuộc hạ sở dĩ còn sống được, chẳng phải đều là nhờ vào con rối lần trước chúa công đã ban tặng hay sao? Đáng tiếc, nó vì thuộc hạ liều mạng, nên cuối cùng vẫn bị phá hỏng rồi!"
Nói xong, Lý Ông Trọng còn nháy nháy mắt, nhìn về phía Ông Ích Khiêm gật đầu mỉm cười. Mặc dù vẫn còn có rất nhiều lời muốn nói. Hơn nữa, bản ý của Ông Ích Khiêm lần này trở về, cũng không phải để cho Trần Lâm tiếp tục dẫn người vào bên trong mỏ linh thạch mạo hiểm. Nhưng thấy bộ dáng của Lý Ông Trọng như vậy, lại nhìn vào ánh mắt tràn đầy tự tin cùng kiên quyết của Trần Lâm. Trong lúc nhất thời, Ông Ích Khiêm cũng không có nói thêm lời gì, chỉ có thể cảm động cúi đầu, đáp lời.
"Được rồi, vật này tạm thời ta nhận. Nhưng mà, tướng quân đã vất vả nhiều, hiện tại thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn. Ông Trọng, cho người thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Ích Khiêm, đồng thời chiếu cố cho hắn thật tốt. Đợi một lát nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát, tiếp tục tiến vào trong mỏ linh thạch để thăm dò."
Nhìn khối nguyên tinh ở trước mắt, lại nhìn nhìn về phía bộ dáng của Ông Ích Khiêm hiện tại, trong lòng của Trần Lâm càng thêm cảm giác áy náy, tự trách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Ông Trọng cũng cảm thấy có chút không đúng, thế nên hắn mới vội vàng theo ánh mắt của Trần Lâm nhìn ra bên ngoài. Chỉ là, vừa mới nhìn đến, tức thì sắc mặt của Lý Ông Trọng đã bị dọa cho có chút kinh hãi, hô lên.
Nhìn thấy hệ thống không có đáp lại, Trần Lâm cũng không cùng nó tiếp tục đôi co. Ngay sau đó, hắn từ bên trong ô vật phẩm, lấy ra quyển trục triệu hoán binh đoàn.
Nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người bọn họ. Lý Ông Trọng đứng ở một bên hơi có phần ghen tị, hô lên.
Nghe thế, Trần Lâm hơi thoáng có chút giật mình. Đồng thời, lông mày của hắn cũng trở nên nhíu chặt.
"Tạ ơn chúa công, vì ngài phục vụ chính là vinh hạnh của thuộc hạ!"
"Vâng, xin chúa công hãy yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ thu xếp cho lão Khiêm chu toàn!"
"Chỉ là một con rối mà thôi, mặc dù hơi có chút đáng tiếc. Nhưng mạng của nó, làm sao có thể so bằng mạng của tướng quân! Với lại, nhìn thấy tướng quân bình an trở về, ta đã cảm thấy vui mừng lắm rồi!"
Nhìn bộ dáng nóng vội của Lý Ông Trọng, thật sự Ông Ích Khiêm cũng không biết nói thêm lời gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.