Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Niềm vui ngoài ý muốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Niềm vui ngoài ý muốn


Trải qua một hồi bình phục lại tâm tình, lúc này biểu lộ của Trần Lâm trở nên cực kỳ nghiêm túc, hướng về phía Ông Ích Khiêm thăm dò.

Lúc này, Trần Lâm mới chợt bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó, ánh mắt của hắn không khỏi chăm chú nhìn về phía sâu bên trong đầm nước. Nhưng mà, nhìn một hồi lâu vẫn không nhìn ra được thứ gì, lông mày của Trần Lâm tức thì không khỏi nhăn lại.

Đầm nước này rất sâu, bên trong ẩn chứa thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm. Trần Lâm chỉ hơi hít vào một ngụm, hắn đã cảm giác cảnh giới của mình như vậy mà lại rục rịch, muốn tăng lên một đoạn cảnh giới nhỏ.

Mà nhìn thấy bộ dáng của Ông Ích Khiêm như vậy, Trần Lâm càng thêm tỏ ra nghi hoặc. Sau đó, suy nghĩ một hồi, Trần Lâm cảm thấy Ông Ích Khiêm sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với mình. Thế nên, hắn chỉ hơi do dự một thoáng, liền một lần nữa gật đầu đáp ứng.

"Chúa công, thật ra vừa rồi thuộc hạ đã dò xét qua, sâu bên trong chỗ trung tâm của mạch khoáng rất có thể còn ẩn chứa một đầu long mạch."

"Đây là một sản phẩm nghiên cứu mới nhất, do thuộc hạ cùng với cấp dưới của mình cải biến, chế tạo ra được. Chúa công chỉ cần ngồi vào bên trong, sau đó làm theo hướng dẫn của hệ thống, nó sẽ tự động đưa chúa công lặn sâu dưới mặt nước."

"Hả? Ngươi nói cái gì?"

"Tướng quân, ngươi có biện pháp nào có thể đem toàn bộ linh tuyền ở trong đầm nước này đưa trở về hay không?!"

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Ông Ích Khiêm, Trần Lâm liền hơi có chút tiếc nuối. Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn liền bình tĩnh trở lại. Nếu như linh tuyền có thể dễ dàng thu thập như vậy, thiên hạ này cũng không có nhiều võ giả không thể đột phá đến cảnh giới cao hơn. Với lại nơi này do người của hắn phát hiện ra, chẳng lẽ hắn còn sợ nó mọc chân chạy đi ra ngoài được hay sao?

Vừa nghe Trần Lâm nhắc đến việc này, trên khuôn mặt của Ông Ích Khiêm liền hiện lên một nụ cười thần bí.

"Lời tướng quân vừa nói, có thật hay không?!"

"Vâng, thuộc hạ lãnh mệnh!"

Lần này, Trần Lâm chỉ chạy mất vài phút, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy Ông Ích Khiêm đang dừng lại ở bên cạnh một chỗ đầm nước.

Khối kim loại này vừa mới mở ra, lập tức biến lớn, trở thành một chiếc tàu lặn con thoi, vừa đủ cho một người chui vào.

Nhìn bộ dáng của Trần Lâm gấp gáp như vậy, Ông Ích Khiêm mới vội lên tiếng ngăn cản. Sau đó, trên tay của Ông Ích Khiêm lại nhiều thêm một tấm la bàn. Cũng không biết rõ là Ông Ích Khiêm làm gì, la bàn lúc này vậy mà xoay thành vòng tròn ở trên không trung, sau đó phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ. Cuối cùng, một vệt ánh sáng theo hướng phương bắc, nhanh chóng phóng đi.

Lúc này, Trần Lâm mới vội thu thập lại tâm tình. Sau đó, ánh mắt của hắn bừng bừng lửa nóng, nhìn về phía đầm nước ở phía trước mặt.

"Ta với chúa công sẽ trực tiếp tiến vào bên trong khoáng mạch để dò xét, các ngươi đều lui lại phía sau. Không có mệnh lệnh của ta và chúa công, không ai được phép xâm nhập tiến vào bên trong, rõ chưa!"

Nhìn thấy Trần Lâm gật đầu đáp ứng sảng khoái như vậy, Ông Ích Khiêm cũng không do dự, liền nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến lúc này, Trần Lâm cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa, hắn vội vàng thúc giục để cho Ông Ích Khiêm dẫn mình đi qua chố xuất hiện long mạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy một màn này, Trần Lâm hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cũng không biết, mình đang khế ước với một con Huyễn Ảnh thú, hung danh hiển hách khiến cho võ giả ở thời đại Thượng Cổ vừa nghe nhắc đến đã sợ mất mật, hay chỉ là một con mèo nhỏ, ăn xong đã muốn nằm ngủ?

Thấy được động tác lúc này của Ông Ích Khiêm, bước chân của Trần Lâm cũng dừng lại. Trên mặt hắn viết đầy vẻ nghi hoặc.

Nghe Trần Lâm đưa ra loại yêu cầu nhù vậy, tức thì vẻ mặt của Ông Ích Khiêm trở nên vô cùng khó khăn.

"Thế nào?!"

"Chúa công, thứ cho thuộc hạ bất tài, nước này cũng không phải là nước phổ thông. Đây là linh tuyền do thiên địa linh khí ở trong trời đất cô đọng mà thành. Muốn đem nó bảo trì hoàn chỉnh, cần phải có được đồ vật đặc thù cất giữ mới được. Mà thứ này, hiện tại trên người của thuộc hạ lại không có!"

"Khởi bẩm chúa công, vừa rồi chỉ là suy đoán của thuộc hạ mà thôi. Nhưng xin chúa công chờ đợi chốc lát, thuộc hạ nhất định sẽ cho chúa công một câu trả lời chính xác!"

Dường như sợ Trần Lâm còn không hiểu rõ tác dụng của đám hạc giấy mà mình vừa mới thả ra, trong lúc điều khiển bọn chúng Ông Ích Khiêm còn cố ý hướng về phía Trần Lâm để giải thích

Phải biết, cho dù là một ngày khổ cực tu luyện, liên tiếp đánh ra mấy giờ quyền pháp, cộng với phục dụng lượng lớn nước thuốc, mỗi ngày nhiều nhất Trần Lâm cũng chỉ có thể tăng lên một đoạn nhỏ cảnh giới.

"Chúa... chúa công, đã tìm thấy rồi!"

"Là Long Mạch, quả thật chính là một đầu Long Mạch. Hơn nữa, đây còn là một đoạn chủ mạch rất lớn, bên trong còn ẩn chứa một lượng thiên địa linh khí vô cùng dày đặc, dường như đã thực thể hóa biến trở thành linh tuyền!"

"Meo ô..."

"Bẩm chúa công, thuộc hạ cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn để cho chúa công cùng thuộc hạ đi vào bên trong mỏ linh thạch liền được!

Vừa nói, trong tay của Ông Ích Khiêm vừa tung ra vô số con hạc được làm bằng giấy, bay đi tứ phía.

"Chúa công, đây là một môn Tầm Long thuật, thuộc hạ học được trong một quyển cổ thư. Đừng nhìn bọn chúng mỏng manh, yếu đuối mà chúa công vội cho rằng bọn chúng không có tác dụng gì. Kỳ thật, mỗi một con hạc giấy đều được thuộc hạ tỉ mỉ gấp ra, hơn nữa chất liệu thuộc vào hàng thượng đẳng. Cho dù lửa thiêu, sét đánh cũng không có cách nào đem bọn chúng phá hủy được. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, mỗi một chỉ hạc giấy đều có ẩn giấu một tia lực lượng tinh thần của thuộc hạ ở bên trong. Chỉ cần đồ vật mà bọn chúng thấy được, thuộc hạ đều có thể thấy được!"

Mới đầu, Trần Lâm cũng không phát hiện ra được bất kỳ đồ vật gì đặc thù. Nhưng trải qua một hồi quan sát, bỗng dưng, hai tròng mắt của Trần Lâm tức thì mở lớn. Một trận kỳ cảnh hiện ra ở trước mắt, để cho Trần Lâm có loại cảm giác như đang rơi vào huyễn ảnh.

Hiện tại, hắn chỉ vừa hít vào một ngụm linh khí ở đây, cảnh giới của hắn vậy mà lại tăng lên một đoạn lớn, so với việc tu luyện một ngày càng muốn nhanh hơn đến gấp mấy lần. Điều này, nhất thời để cho Trần Lâm cảm thấy sợ hãi không thôi.

Mặc dù, nghe cách nói chuyện của Ông Ích Khiêm rất bình thản, không chút phô trương nào. Nhưng cùng một lúc tự mình điều khiển nhiều con hạc giấy như vậy, Trần Lâm cũng có thể phát hiện ra được trên trán của Ông Ích Khiêm đang xuất hiện lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Rất rõ ràng, việc điều khiển đám hạc giấy này cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu không, ngay từ lúc đầu Ông Ích Khiêm đã tự mình đem bọn chúng lấy ra, chứ không chờ đợi cho tới bây giờ.

"Chúa công, theo hướng bên này!"

Ngay lúc Trần Lâm sắp mất hết kiên nhẫn, Ông Ích Khiêm mới đột nhiên cười to thành tiếng. Sau đó, trên tay của hắn vậy mà lấy ra một khối kim loại hình tròn.

Sau khi đi được một đoạn đường tương đối xa, khoảng cách đến chỗ trung tâm của khoáng mạch chừng hơn ba, bốn trăm thước. Lúc này, Ông Ích Khiêm đột nhiên điều khiển con rối dừng lại. Sau đó, thân hình của hắn từ bên trong khoang điều khiển nhảy vội ra bên ngoài, hướng về phía Trần Lâm hô lên.

Kể từ lúc đem toàn bộ tinh huyết ở trong cơ thể của Địa Long hấp thu, trạng thái của Huyễn Ảnh thú hơi có chút lười biếng. Vừa rồi, Trần Lâm cũng không biết từ lúc nào Huyễn Ảnh thú vậy mà nằm gục ở trên vai của mình ngủ say. May mắn, Huyễn Ảnh thú lúc này vẫn còn nhỏ, kích thước cơ thể của nó vẫn chưa có phát triển. Thế nên, Trần Lâm rất nhẹ nhàng liền đem nó ôm ở trong ngực, mang vào bên trong khoáng mạch, cùng với Ông Ích Khiêm thăm dò.

"Thế nào?"

Vừa mới nghe được lời này, tức thì Trần Lâm không khỏi giật mình, suýt chút nữa là đã nhảy dựng lên.

Lần này, lông mày của Trần Lâm càng nhíu chặt hơn.

"Tốt, vậy ta đồng ý với yêu cầu của tướng quân!"

"Chúa công, việc này rất quan trọng! Thuộc hạ khẩn cầu chúa công có thể đáp ứng!"

Càng nói âm thanh của Ông Ích Khiêm càng thêm trở nên kích động. Cuối cùng, giọng nói của Ông Ích Khiêm còn mang thêm chút khàn khàn.

Nhìn thấy bộ dáng hơi có chút khác thường của Trần Lâm, Ông Ích Khiêm không khỏi lo lắng hô lên.

Đến lúc này, Ông Ích Khiêm mới thu hồi lại la bàn, rồi hướng về phía Trần Lâm hô lên.

Thấy thế, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ, ôm theo Huyễn Ảnh thú theo ở phía sau.

Rất nhanh, hai người liền theo mặt nước, bắt đầu lặn sâu xuống hồ linh tuyền. Hồ linh tuyền này quả thật rất sâu, Trần Lâm cùng với Ông Ích Khiêm lặn khoảng chừng hơn mười mấy phút, lúc này bọn họ mới tiến xuống gần dưới sát đáy.

"Chúa công!"

Chỉ là, lúc này Trần Lâm cũng không có suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn đối với suy đoán của Ông Ích Khiêm cảm thấy vô cùng hứng thú.

Mà nghe Trần Lâm hỏi đến vấn đề này, Ông Ích Khiêm tức thì tỏ ra vô cùng xấu hổ, gãi gãi đầu.

"Chúa công, chờ một chút, chờ một chút!"

"Ha ha ha, chúa cồng đừng vội, đợi thuộc hạ một chút!"

Vừa nói, Ông Ích Khiêm vừa quỳ xuống đất, biểu hiện vô cùng thành khẩn.

Qua thời gian khoảng chừng hơn nửa giờ, trên trán của Ông Ích Khiêm đã ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên, hai mắt của hắn phát sáng lên, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ.

"Chúa công, thế nào?"

Lúc mới đầu nghe Ông Ích Khiêm nói ra điều kiện, trong lòng Trần Lâm hơi có một chút khó chịu. Nhưng suy nghĩ một chút, Trần Lâm cảm thấy cũng không phải là vấn đề gì quá mức to tát. Thế nên, hắn mới gật đầu đáp lại.

"Chúa công, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra, thiên địa linh khí ở nơi này so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều lần hay sao?"

"Đi, chúng ta cùng nhau đi qua chỗ đó!"

"Ý của tướng quân là?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không sao, nếu đã không thể đem về, vậy thì không cần phải đem về. Với lại, vừa rồi chẳng phải tướng quân đã nói, nơi này có được long mạch hay sao? Vậy long mạch lại ở nơi nào?"

“Đây là?!!”

Trong lúc mơ màng ngủ, Huyễn Ảnh thú bị động tác của Trần Lâm làm cho giật mình. Nhưng nó cũng chỉ hơi nghiêng người một chút, sau đó lại một lần nữa cuộn tròn ở trong lồng ngực của Trần Lâm, ngủ một cách ngon lành.

Chương 22: Niềm vui ngoài ý muốn

Nghe được Trần Lâm đồng ý, Ông Ích Khiêm liền tỏ ra mừng rỡ không thôi. Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng dừng lại ở trên người của các tướng sĩ đang đứng ở xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nói, Ông Ích Khiêm vừa nhảy vào bên trong một khối hình cầu tương tự, sau đó nhanh chóng lặn xuống dưới nước. Thấy thế, Trần Lâm cũng bắt chước làm theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, Ông Ích Khiêm đã lần nữa trèo vào trong khoang điều khiển của con rối được làm bằng kim loại, động tác của nó vô cùng thành thục, theo hướng sâu trong lòng đất, vội vàng chạy đi.

"Tốt, vậy tướng quân muốn đưa ra yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói thẳng với ta là được!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Niềm vui ngoài ý muốn