Trêu Chọc Vào Lòng Anh
Nghê Đa Hỉ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
Hãy cho tớ sao để ủng hộ tớ nhé, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^.^
Chưa đầy một lát, liền thấy một chiếc taxi ngừng ở bên đường, cửa xe mở ra, Lục Mộ Trầm từ cửa sau đi xuống.
Đầu bên kia điện thoại, Tống Nhiễm nằm trong ổ chăn nấu cháo điện thoại với Lục Mộ Trầm.
"Nhiễm Nhiễm, anh muốn gặp em." Không chờ Tống Nhiễm mở miệng, Lục Mộ Trầm ngắt lời cô trước.
Chương sau Lục ca ca gặp bố vợ tương lai rồi, sắp tới sẽ có người tặng quà cho nam chính. Các cậu nghĩ là ai? ( Chú ý: Người này những người đọc truyện Sủng Ái Cả Đời đã gặp rồi.)
Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm cười, trong đầu lại nghĩ đến những việc của Tống Nhiễm mà mẹ vừa mới kể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi tối hôm nay, Lục Mộ Trầm vẫn luôn đứng trước cửa nhà Tống Nhiễm, không có rời đi.
Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, không nhịn được cười: "Lục ca ca, Anh không thể xa em được sao?"
Tống Nhiễm cách cửa tiểu khu càng gần, liền càng khẩn trương, thường xuyên quay đầu lại nhìn Lục Mộ Trầm.
Ngõ nhỏ đen thui, không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mơ hồ chiếu trên mặt đất ánh sáng yếu ớt.
Tống Nhiễm ngây người, cho rằng anh đang mắng cô ngốc, lập tức hai mắt trợn tròn trừng anh: "Anh mới là đồ ngốc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là một đống phòng trọ cũ, nhà trệt, phòng ở là gạch xanh ngói kiến thành.
Rất nhanh đến cửa tiểu khu, Tống Nhiễm biết chính mình không vào được, hai tay theo bản năng nắm chặt một chút, cố lấy dũng khí, quay đầu lại nói với Lục Mộ Trầm: "Lục Mộ Trầm, anh trở về đi!"
Lục Mộ Trầm cầm tay cô, lắc đầu, giọng có hơi khàn, thấp giọng nói: "Không có việc gì, vừa nãy có con gì đó bay vào."
Tống Nhiễm bị dọa đến nỗi nhảy dựng, vội giơ tay nâng mặt anh, mặt đầy vẻ lo lắng hỏi: "Lục ca ca, mắt anh bị làm sao vậy? Sao lại hồng như vậy?"
Mỗi lần Lục Mộ Trầm muốn đưa Tống Nhiễm về nhà, trong lòng cô liền chột dạ đến lợi hại, cắn cắn môi, thập phần khó xử mà chậm rãi đi về hướng cửa tiểu khu Di Thúy ba bước quay đầu một lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người ôm nhau một lát, mặt Tống Nhiễm dán trước ngực Lục Mộ Trầm, cong cong khóe miệng cười,hai mắt liên tục chớp chớp, hỏi anh: "Lục ca ca, thời gian không còn sớm, anh về đi, đừng để ngày mai đi học muộn."
Lần này Tống Nhiễm nghe rất rõ, cô ngồi trên giường, hơi giật mình cả người cứng đờ ngồi tại chỗ. Một câu "Anh yêu em" kia của Lục Mộ Trầm, trong lòng giống như có một đống pháo hoa bất chợt nổ tung, cực kì hưng phấn.
Cả người Tống Nhiễm cứng đờ, trong đầu trống rỗng, hai mắt mở to, ngơ ngẩn mà nhìn bầu trời đêm không có giới hạn.
Đã khuya cũng không có nhiều người, muốn đi theo để trà trộn vào cũng không được.
Cô ngóng trông anh mau trở về, Lục Mộ Trầm cách xa, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô một lát. Ngay lúc Tống Nhiễm sợ hãi anh không đi, lại thấy Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng gật đầu với cô, xoay người, đi đến bên đường cái, vẫy một chiếc taxi.
Taxi chạy đi, trong nháy mắt Tống Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, quay đầu, lập tức liền chạy đến hướng con đường bên canh tiểu khu.
Cô khiếp sợ, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Lục Mộ Trầm lại cúi đầu xuống, nặng nề hôn cô.
Chờ ngày mai cô đi ra, anh liền nói cho cô, anh thích cô, cho dù cô có bộ dáng gì đi nữa. Không có người sẽ ghét bỏ cô.
Anh hôn thận trọng, đôi môi nóng bỏng v**t v* nghiền áp môi cô. Cùng với những lần hôn môi nhàn nhạt trước đó không giống nhau, Tống Nhiễm cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ bị anh hôn đến nỗi thở không nổ, thậm chí mùi hương bạc hà quen thuộc xâm nhập vào khoang miệng cô.
Anh không xa không gần mà đi theo.
Anh yêu em,và anh thích em, ý nghĩa không giống nhau.
Cô nói, mũi chân đang nhón vô thức hạ xuống. Lại không nghĩ, còn chưa kịp, tay Lục Mộ Trầm đang để trên eo cô bỗng nhiên ôm chặt, sức lực anh rất lớn, cả người cô bị anh nâng lên trên vài phần, cơ thể dính sát vào anh, mũi chân bị buộc phải nhón.
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, rốt cuộc cũng bỏ ra, nói: "Em về đi, chờ em đi vào anh liền đi."
Thổi hai mắt được một lát, mới khẩn trương nhìn anh, hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô an tâm đứng ở đó.
Cô nói, vô thức nâng tay lên, muốn sờ đôi mắt của anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tống Nhiễm thấy anh không có việc gì, lập tức cong cong mắt nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, lúc trước em cũng từng bị bay vào mắt, đau muốn c·h·ế·t."
Nhưng bởi vì đã khuya, mặc dù là trên đường cái, người cũng không nhiều lắm.
Tống Nhiễm nghe vậy, đột nhiên sửng sốt: "Mới vừa nãy... Không phải mới vừa nãy thấy sao?"
Editor: Kẹo Mạch Nha
Nhiệt tình đến nỗi có chút không bình thường.
Ngõ nhỏ đen như mực, hơn nửa đêm cũng làm cho người ta có chút sợ hãi. Tống Nhiễm cắn chặt răng, chạy như bay đến đầu ngõ.
Trái tim của anh đau đến khó chịu. Trước kia rất thích Tống Nhiễm cười, nhưng hiện tại nhìn thấy cô cười, thì chỉ cảm thấy đau lòng.
Nói xong, liền nhón chân lên, đến gần trước mắt Lục Mộ Trầm, cái miệng nhỏ hơi chu, nhẹ nhàng thổi thổi mắt Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm từ trong ngực anh ra, đôi tay nâng mặt Lục Mộ Trầm, cười khanh khách nhìn anh: "Lục ca ca, đừng luyến tiếc em nha, mấy giờ nữa sẽ gặp ;lại thôi mà."
Vì sao cô muốn lừa anh chứ?
Lúc trước chạy đến bên đường, chân rẽ ngang, liền vào ngõ nhỏ.
Tớ đang nghĩ có nên đổi tên từ Kẹo Mạch Nha sang Đậu Sốt Cà Chua (h) Sườn Xào Chua Ngọt không nhỉ? Các cậu nghĩ thế nào về vấn đề này?
Ngõ nhỏ đen kịt có mùi khó ngửi, hoàn cảnh thật không tốt.
Xem như là phòng trọ cũ nhất toàn thành.
Cô đã không biết chính mình đang làm cái gì.
Có bạn biết tên hai truyện tớ muốn tìm mà ra điều kiện là phải ra 3 chương/tuần nên tớ đã làm việc hết công suất T_T
Đầu bên kia trầm mặc một lát.
_______________________________________________________
Có chút ngắn, nhưng là các ngươi không cần ghét bỏ ta a ( khóc chít chít), rốt cuộc này chương dùng di động viết a, ở bên ngoài chơi còn nghĩ cho các ngươi thêm càng, cũng là chân ái ~
Tống Nhiễm vội gật đầu: "Được, em ở chỗ cũ đợi anh."
Lục Mộ Trầm nhìn thấy Tống Nhiễm chạy đến phía mình, lúc cô sắp nhào vào trong ngực anh, hai tay anh dang ra, lại ôm chặt, ôm cô chặt chẽ vào trong ngực.
"A?!" Tống Nhiễm sợ tới mức kêu lên, vội nói: "Để em nhìn xem, em giúp anh thổi thổi."
Tay cô cầm điện thoại không khỏi có chút run rẩy, run giọng nói hỏi: "Anh... Anh vừa mới... Nói cái gì?"
Tống Nhiễm đã bị Lục Mộ Trầm hôn đến ngốc, trong đầu một đống nhão nhoét, nghe thấy giọng nói của anh, chỉ theo bản năng lắc đầu, ngưng vài giây, lại gật gật đầu.
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng.
Chương 33
Tống Nhiễm chạy chậm đến cửa tiểu khu Di Thúy.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, tay phải nâng lên, ôn nhu v**t v* mặt cô, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, trả lời cô: "Nhớ em nhớ đến nỗi không ngủ được, liền đến."
Anh đứng tại chỗ một lát, sau đó, liền đi nhanh theo.
"Lục Mộ Trầm, anh..."
Tống Nhiễm khom người, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào.
Bỗng nhiên Tống Nhiễm nhận thấy có chút không thích hợp cho lắm, đèn trên đường cái chiếu xuống dưới đất, thế nhưng cô mơ hồ phát hiện hai mắt của Lục Mộ Trầm có một chút phiếm hồng.
Thời điểm câu nói "Anh yêu em" của Lục Mộ Trầm truyền đến, bỗng dưng Tống Nhiễm trợn tròn mắt, cho rằng mình nghe nhầm.
Thật lâu sau không nghe thấy âm thanh, thậm chí cô cho rằng chính mình vừa nãy là sinh ra ảo giác.
Lục Mộ Trầm nói: "Bây giờ lại muốn gặp, anh đến tìm em, được không?"
Tống Nhiễm ôm chặt anh, cười sáng lạn mà ngẩng đầu lên, nhìn Lục Mộ Trầm, cười hì hì hỏi: "Lục ca ca, sao hôm nay anh lại nhiệt tình như vậy? Mới xa nhau mà nhớ em nhớ đến nỗi sắp không xong hả?"
Tống Nhiễm vừa thấy Lục Mộ Trầm, khóe miệng cong lên, cất bước chạy đến phía anh.
Cô cũng muốn gặp anh, rốt cuộc cô của lúc này, trong đầu đều là câu nói "Anh yêu em" của Lục Mộ Trầm, khả năng cao đêm nay sẽ kích động đến nỗi không ngủ được.
Lục Mộ Trầm nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, đau lòng giống như bị nổ mạnh, mỗi lần hô hấp, trái tim liền đau một chút.
Vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó, đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lục Mộ Trầm giống như nước suối, tinh khiết truyền đến, tiếng hơi trầm xuống, thấp giọng nói: "Tống Nhiễm, anh yêu em."
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, lại không buông cô ra.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Mộ Trầm cũng buông cô ra, Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, chỉ cảm thấy toàn bộ môi đều đau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chạy qua hai cái hẻm, rốt cuộc cũng đến đường cái.
Tống Nhiễm nghe anh nói vậy, cười càng vui vẻ, cơ thể dán vào trong ngực Lục Mộ Trầm, càng ôm chặt anh hơn: "Em cũng rất nhớ anh."
Muốn gặp em, muốn ôm em, muốn thay em sẻ chia một ít khổ sở khó khăn. (?)
Tắt điện thoại, Tống Nhiễm vội vàng thay quần áo, chỉ cầm cái điện thoại rồi chạy ra khỏi cửa nhà.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, khóe miệng hơi hơi cong, muốn cười. Nhưng trong đầu lại nhớ đến việc của Tống Nhiễm, cười không nổi.
Rốt cuộc, anh thấy Tống Nhiễm chạy đến trước một cửa phòng, lấy chìa khóa mở cửa ra, âm thanh của cửa kẽo kẹt vang lên, theo tiếng đó mà mở.
Tống Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, lòng bàn tay cầm điện thoại hơi toát mồ hôi một chút.
Bên ngoài tiểu khu bảo vệ tuần tra 24 giờ, rất an toàn.
Anh nhìn cô, đôi mắt ê ẩm trướng lên có chút không chịu nổi, dần dần có chút ướt át. Ngón tay cái của bàn tay phải v**t v* dịu dàng trên mặt cô một chút rồi lại một chút, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.
Lục Mộ Trầm nhìn thấy môi của Tống Nhiễm hơi sưng, ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* môi cô, thấp giọng hỏi cô: "Có đau lắm không?"
Lục Mộ Trầm lại nghĩ khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ sáng lạn của Tống Nhiễm, rốt cuộc anh cũng suy nghĩ cẩn thận, mỗi lần anh muốn nhìn cô đi vào tiểu khu, trên mặt cô có biểu cảm khó xử lại muốn nói lại thôi là có ý nghĩa gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tác giả có lời muốn nói:
Cửa đóng lại, Lục Mộ Trầm từ chỗ ngoặt đi ra, từng bước chậm rãi đi đến trước cửa nhà Tống Nhiễm.
"Đỡ rồi." Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, con ngươi đen nhánh có vài phần cảm xúc phức tạp.
Cách đó không xa, dưới một cây đại thụ, Lục Mộ Trầm từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm hướng Tống Nhiễm chạy.
Tống Nhiễm chạy chậm, vừa chạy vừa hát. Cô sợ hãi, tự cho mình thêm can đảm.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, giơ tay ôn nhu sờ sờ đầu cô, mắt đầy đau lòng, thấp thấp nói một câu: "Tống Nhiễm, đồ ngốc này."
Là cô không tin tưởng vào chính mình hay là không tin tưởng anh.
Anh thà rằng cô không cười đến vui vẻ như vậy, thà rằng cô có thể đem mặt yếu ớt của chính cô biểu hiện ra ngoài, cũng không cần đem những việc không vui, những việc thương tâm toàn bộ giấu ở trong lòng, một mình ôm lấy nó.
_______________________________________________
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.