Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Chương 43


Giấy dán tường lốm đốm.

Hôm qua, cô và Chu Ý Cầm đã gọi điện thoại với nhau cả đêm.

Hết giai đoạn này đến giai đoạn khác trong cuộc đời.

Cúp điện thoại, Chu Ý Cầm nhìn vẻ mặt Thẩm Kiều, liền trêu chọc: “Kỳ Ngôn Châu có đến không?”

Chu Ý Cầm rất phấn chấn, liền nhướng mày, và đặt câu hỏi rõ ràng hơn.

Không được phép mang theo bạn trai lúc đi cùng tớ đấy."

"Ừ."

Hai người nói về chủ đề trường học.

Chu Ý Cầm cười: "Chúc mừng cậu, Kiều Kiều.

Thẩm Kiều gật đầu: “Có.”

"Chỉ là...!chúng tôi nói về việc học đại học sau này."

Cô cười và vẫy tay về phía bên kia.

Nếu như hai người muốn thỉnh thoảng gặp mặt trò chuyện như thời cấp ba, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Cậu đi đi, tôi đi ngủ một giấc."

Tôi đang chụp ảnh với Cầm Cầm, cậu có đến không?"

Có lẽ, kết cục đã thay đổi rồi.

Sự tự chủ đang trên bờ vực sụp đổ.

Thẩm Kiều nửa ngồi nửa nằm, nhìn cậu chằm chằm từ trên xuống, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.

Thẩm Kiều: “Không sửa được, thôi quên đi, tớ đi lấy lại.”

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mím môi nhìn người thanh niên trước mặt.

Chu Ý Cầm có vẻ phấn khích hơn cả Thẩm Kiều, còn hỏi rất nhiều chi tiết.

"Vậy ăn tối với tôi?"

Vậy nên cô chỉ có thể bỏ qua.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi mới hỏi: "Cậu muốn ngủ trưa?"

Cô buộc phải ngồi trên đùi cậu, nhìn chằm chằm vào cậu.

"..."

"Ừ."

Nội dung tất nhiên là về Kỳ Ngôn Châu.

Rất nhanh, loại dịu dàng này dần dần bị thay thế bởi sức mạnh, giống như bão tố và d*c v*ng tranh đấu không ngừng.

Cậu không có hứng thú với loại hoạt động này, và cũng không thích thể hiện, vì vậy, cậu không do dự mà từ chối.

Nghe vậy, Thẩm Kiều nằm ở trên giường cười ha ha.

Thẩm Kiều: “Nếu nhận được, tớ sẽ trả lời ngay."

Cậu ấy tới giúp chúng ta chụp ảnh, không phải rất tốt sao."

"Ở một bên đường lớn.

Nhưng sau này chúng ta không thể dẫn cậu ấy đi uống trà chiều được.

Hai người có thể viết tiểu thuyết được rồi.

Cô có chút nghi hoặc, ở trong chăn động đậy một lúc, nhưng sau đó nhịn không được mà mở một cái khe, muốn xem biểu hiện của cậu.

Có một cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người chủ cửa hàng thậm chí còn nhận ra cô.

Hai người đổi thành quỳ và ngồi bên nhau.

"Có thể kiên trì thêm một chút."

Thẩm Kiều cũng bó tay.

Thẩm Kiều quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Trong giây tiếp theo, lại phá lên cười.

"Có đấy.

Từ sớm, Thẩm Kiều đã quen với thái độ này của cậu rồi, nên cô chỉ cười cười, đặt chén xuống, lại dụi dụi mắt.

Một giây sau, cô bị một đôi tay to kéo ra khỏi chăn.

"Điều này cho thấy Kỳ Ngôn Châu coi cậu là điều quan trọng nhất.

"Ừ, cậu ấy rất tốt với tớ."

"Không bám người đâu.

Trên chiếc giường đơn, chàng trai và cô gái lặng lẽ hôn nhau, không muốn tách ra.

Trong cuộc gặp gỡ hàng ngày, và câu nói "thích" đã đánh mất lí trí của cậu.

Thẩm Kiều tạm biệt Kỳ Ngôn Châu, rồi bảo cậu về nhà trước, còn cô đi uống trà chiều với Chu Ý Cầm.

Sau nhiều lần cân nhắc, cô cảm thấy không nên nói ra sự thật về những lời của Chu Ý Cầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một nụ hôn đáp xuống má Kỳ Ngôn Châu.

Chuyên ngành của họ rất phổ biến và sẽ không thất nghiệp.

Ý nghĩ đê hèn của Kỳ Ngôn Châu thực sự không thể nói thành lời.

Dần dần sự từ chối của cô đã trở nên nhu nhược, chỉ có thể để mặc cậu thao túng.

Cảm ơn cậu."

Chủ tiệm phất phất tay, rồi đi tới ngăn kéo, lấy điện thoại di động ra, sau đó đặt ở trên quầy.

Kỳ Ngôn Châu, với tư cách là học sinh giỏi trong trường và cũng là học sinh giỏi số một trong thành phố, nên cậu được mời phát biểu trên sân khấu.

"..."

Thẩm Kiều là cơn nghiện của cậu.

Dừng một chút, cô ho nhẹ một tiếng, rồi nhỏ giọng: "Cậu không tức giận là tốt rồi.

Về cơ bản, linh kiện bên trong đều đã thay thế, nhưng cũng không còn cách nào khác."

Còn đôi mắt của Kỳ Ngôn Châu từ đầu đến cuối đều ở trên mặt Thẩm Kiều, mà không nhìn vào máy quay.

"Đúng! Kỳ Ngôn Châu, cậu ghen sao?"

Thẩm Kiều gọi cậu: “Kỳ Ngôn Châu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô mím môi, và không thử nữa, sau đó, cô cất điện thoại, tiện tay thanh toán tiền, rồi quay người rời đi.

Cầu thang rất hẹp.

Sau khi các hoạt động và nghi lễ của trường kết thúc, các học sinh tốt nghiệp chạy ra sân chơi để chụp ảnh với các bạn cùng lớp, giáo viên hoặc phụ huynh của mình.

Hai người đã đặt chân lên tầng hai rồi.

Dù sao thì nhiều thứ cũng đã thay đổi rồi.

"Không lâu."

Bởi vì có cậu thì mới có tương lai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai má Thẩm Kiều đột nhiên nóng bừng.

Tuy rằng nghe có chút phi lý nhưng thực sự rất lãng mạn."

Chu Ý Cầm: "Hả? Thất nghiệp không phải là tương lai của vũ công sao?"

Cô cắn môi, khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

"..."

"Không thể nói chi tiết sao?"

"Chờ tôi về ăn sao?"

Bất giác, hai người nói chuyện đến lúc chạng vạng tối.

Thẩm Kiều đổi tư thế, quỳ ở trên giường, thẳng lưng, hai tay đặt ở trên vai Kỳ Ngôn Châu.

ID người gọi là Kỳ Ngôn Châu.

"……Ừ."

"Gần đến rồi."

Chương 43: Chương 43

"Ừ."

Thành tích của Chu Ý Cầm trong lớp văn hóa rất bình thường, cô ấy đã không được nhận vào học viện múa sau khi bị trừ điểm chuyên môn, mà phải chọn nguyện vọng tiếp theo, và đến một trường nghệ thuật khác.

Vì thân phận thay đổi, còn vì thân phận bạn trai, Kỳ Ngôn Châu muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, không có bí mật, sống c·h·ế·t có nhau.

Niềm vui tràn ngập gần như b*p ch*t cậu.

Kỳ Ngôn Châu bình tĩnh trả lời: "Vẫn chưa ăn."

Dừng một chút, cô lại chuyển đề tài: "Tôi buồn ngủ."

Vì lòng tốt khó từ chối, Thẩm Kiều đành phải lên xe đi một đoạn.

Suy nghĩ này rất nguy hiểm.

Giáo viên trong trường và các bạn cùng lớp đều có dự định riêng của riêng họ.

Chỉ cần Thẩm Kiều chủ động một chút...!dù chỉ một chút thì cậu luôn không có cách nào để phản kháng lại.

Không cần nhiều lời, Kỳ Ngôn Châu liền ra tay rất nhanh, ôm lấy cả người cô, vững vàng đi về phía cầu thang.

Giống như nhiều học sinh giỏi khác, sau khi tốt nghiệp thì có thể chế tạo tên lửa, sau này kiếm tiền nuôi cậu, công chúa điện hạ ơi."

Chu Ý Cầm không khỏi thở dài: "Học bá của chúng ta khi yêu vào thật bám người.

Nếu Kỳ Ngôn Châu có thể khiến cậu vui vẻ mỗi ngày, tớ cũng yên tâm rồi."

Cậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô một lúc.

Vì Kỳ Ngôn Châu không nói chuyện, cũng không đứng dậy rời đi, nên Thẩm Kiều nhìn không ra phản ứng của cậu.

Cậu vừa ngoan ngoãn, tình cách lại tốt, nhất định sẽ không bị cậu ấy nghiền ép, nhưng sau này xem trạng thái của cậu, có lẽ cậu ấy sẽ đối xử rất tốt với cậu nhỉ?"

Đó không phải là sợ rằng cậu quá ngây thơ, và sẽ bị người khác bắt nạt sao? Nói thật, trước khi cậu nói với tớ về việc cậu ấy cho cậu ở nhờ, tớ còn không thích những người như Kỳ Ngôn Châu.

"Biết rồi."

____

Thẩm Kiều vẫn không biết gì, hỏi: “Có nóng không? Ăn tối chưa?”

"Được rồi."

Thẩm Kiều cả kinh: “Kỳ Ngôn Châu, cậu không vui sao?”

Tất nhiên, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của những người phía sau.

Cô mãn nguyện quay người lại.

Kỳ Ngôn Châu nhướng mày nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi."

Mùa hè.

Thẩm Kiều đang uống trà đá chanh, nên chỉ hỏi qua: "Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu? Lần trước gặp ở đồn cảnh sát phải không?"

Trước khi đi qua đèn giao thông trên đường Chấn Đồng, Thẩm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu đang đợi cô ở ngã tư đối diện.

Kỳ Ngôn Châu gật đầu, ngồi xuống bên giường cô.

Theo sau tên là trường nhập học.

"Bạn học, đây là điện thoại của cô sao? Cái mà mãi vẫn không sửa được."

Chu Ý Cầm lập tức nghĩ đến.

Hoạt động kết thúc.

Kỳ Ngôn Châu cẩn thận di chuyển, ôm Thẩm Kiều, để cô không bị đụng vào.

Hai người mới trò chuyện vài câu thì bóng dáng Kỳ Ngôn Châu đã xuất hiện ở cuối đường.

Thẩm Kiều gửi tin nhắn nói 15 phút nữa sẽ về, cậu liền đi ra.

Nghe cô trả lời thẳng thừng như vậy, đôi mắt Kỳ Ngôn Châu hơi tối lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn một chút, gật đầu nói: "Được."

Để chuẩn bị cho đợt nhập học mới, công tác chuẩn bị đã được chuẩn bị chu đáo, nên sẽ làm thật hoành tráng.

Chờ đợi, đối với Kỳ Ngôn Châu, là điều cậu đã quen.

____

Ngay sau đó, Kỳ Ngôn Châu đi đến chỗ hai người họ.

Chu Ý Cầm thở dài: "Cái gì.

Cậu gầy và cao, bước đi không vội vã, cũng không chậm chạp.

Hai người nhìn nhau.

Thẩm Kiều lập tức mở to hai mắt, cô không biết làm sao.

Kỳ Ngôn Châu mím môi, lại hỏi: "Hôm nay cậu nói cái gì với Chu Ý Cầm vậy?"

Rất nhẹ và mềm, dễ dàng chạm vào, không có chút cảm giác thân mật nào, chỉ có sự trong trẻo và thuần khiết như khi cậu hôn lên trán cô.

Thẩm Kiều không nghe được nữa, mà vội vàng ngăn lại.

Thẩm Kiều móc ngón út ủa cậu, rồi cười nhạt: “Đừng đi.”

Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ rất kém, mặc dù có khoảng cách trống giữa hai phòng ngủ nhưng cửa sổ được mở song song, không biết có thể chặn hoàn toàn âm thanh hay không.

Chu Ý Cầm ngậm một cây kem, rồi thở dài: "Không sao đâu bảo bối, ngày nào tớ cũng sẽ gửi tin nhắn cho cậu.

Chu Ý Cầm cảm thấy bất lực trước bộ dạng của cô, liền nhún vai: "Cậu nói vậy cũng không sao.

Vừa rồi, trong giảng đường, Kỳ Ngôn Châu ngồi ở bên cạnh Thẩm Kiều, hoàn toàn làm ngơ trước đôi mắt tò mò của những người xung quanh.

Hai người chỉ ôm nhau.

Một danh sách đỏ đã được đăng trong trường, và tên của Kỳ Ngôn Châu được xếp hạng đầu tiên.

Tay không rảnh, cậu đá nhẹ cửa phòng ngủ, bước vào, đặt Thẩm Kiều lên giường.

Thẩm Kiều lắc đầu, rồi áp chế lại những lo lắng.

Thẩm Kiều thầm nghĩ.

Đi vào ngõ.

Chỉ là về Kỳ Ngôn Châu...

Thẩm Kiều cười cười, còn có chút thẹn thùng.

Nếu không có hoạt động chia lớp, chắc cậu đã không tách khỏi cô rồi.

Chiếc điều hòa đời cũ đã trải qua năm tháng, khi chạy nghe tiếng máy kêu vo ve nhưng vẫn làm mát căn phòng và xua tan cái nóng một cách hiệu quả.

Dường như chỉ cần ở bên cậu, mọi muộn phiền đều có thể tan biến trong tích tắc.

Kỳ Ngôn Châu cong khóe môi, rồi giơ tay lên, bá đạo mà dùng sức ôm lấy bả vai Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều gật đầu: “Vâng, là của tôi, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Có lẽ, điều lãng mạn nhất trên thế giới này là lãng phí thời gian với người yêu của mình.

Cô hắng giọng: "Kỳ Ngôn Châu."

Hai mắt Thẩm Kiều ngấn nước, cả người mệt mỏi, lười biếng dựa vào trên người Kỳ Ngôn Châu.

Sau bậc tam cấp là một hàng cây.

Tuy nhiên, không cần phải nói với cô, nó sẽ chỉ làm tăng áp lực.

Thẩm Kiều đi ở phía trước.

"...Kiều Kiều, cậu không biết đâu, tớ cứ đợi cậu mở miệng để tớ làm quân sư tình yêu cho cậu đấy!"

Cho đến khi toàn thân và lưng đẫm mồ hôi, tràn ngập cảnh xuân tươi đẹp.

"Không có, Cầm Cầm, đừng nói vậy."

Kỳ Ngôn Châu mím môi, lông mi dài hơi rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt.

Hai người không thể tiếp tục đi cạnh nhau, chỉ có thể đi sau người kia.

Kỳ Ngôn Châu có chút bối rối, nhưng vẫn làm theo.

Xem ra là không còn cách nào rồi.

"…Chụp!"

Điều này khiến Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu không mấy nổi bật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kiều không nhìn thấy, còn Kỳ Ngôn Châu thì nghiến răng, toàn thân căng thẳng, tay nắm chặt.

Nếu không, Thẩm Kiều đã không dễ dàng "Lâu ngày sinh tình" như vậy.

"Tôi biết."

Bước vào cửa hàng.

Màu xanh là đại diện cho tuổi trẻ và tình bạn.

Kỳ Ngôn Châu thừa nhận một cách dễ dàng.

"Tớ không biết rằng cậu lại có sở thích này đấy."

Cô xem TV cũng vui vẻ, đi tập múa cũng vui vẻ, ăn cơm cũng vui vẻ, nói chuyện với Kỳ Ngôn Châu cũng vui vẻ.

Thẩm Kiều chụp ảnh nhóm với các bạn cùng lớp của cô trước, sau đó, cô đi bộ đến bóng râm của con đường mòn với Chu Ý Cầm để chụp ảnh.

Thấp thoáng giữa những thân cây là sân trường và cột cờ.

Thánh Mẫn là một trường tư thục có đủ kinh phí, cần những nghi lễ này để giữ thể diện.

Chu Ý Cầm: "Được rồi, được rồi.

Lòng bàn tay Kỳ Ngôn Châu nóng rực, rơi xuống eo cô, giống như có thể xuyên qua lớp vải quần áo để thiêu đốt da cô.

Sự chia ly dường như không thể tránh khỏi.

Thẩm Kiều sợ quấy rầy người khác, đêm khuya cố ý thấp giọng nói.

Nói xong, cậu lại hôn lên môi cô.

Cậu bắt đầu vô lương tâm.

"Tớ không thuyết phục được cậu ấy..."

Xem ra tương lai thật rộng mở, không cần báo trước.

Kỳ Ngôn Châu lại "ừ" một tiếng: "Thật đúng lúc."

Chu Ý Cầm không nghiêm túc: "Tớ đã nói với cậu phải cẩn thận, nhưng không phải vì cậu vẫn còn là học sinh, mà vì hai người vẫn chưa xác nhận mối quan hệ của mình, vì vậy không nên vượt qua giới hạn, nếu không, chẳng phải cậu sẽ bị Kỳ Ngôn Châu lợi dụng sao? Nhưng bây giờ, cả hai người vẫn còn là sinh viên đại học.

Kỳ Ngôn Châu: "Ở đâu?"

"Ừ."

"Không hay lắm."

Thẩm Kiều không phát hiện ra.

"Chỉ cần đưa tớ đến cửa hàng sửa chữa điện thoại đó.

"Tớ sẽ chụp một bức ảnh cho hai cậu.

"Mở lên được, nhưng màn hình trắng xóa, không dùng được.

Thẩm Kiều bị cô ấy làm cho buồn cười, nên cười, rồi nói: "Cậu nói như thế, giống như sau khi tốt nghiệp tớ sẽ thất nghiệp vậy."

Cậu biết phải cố gắng rất nhiều mới có thể kiềm chế được d*c v*ng khống chế, và tính chiếm hữu Thẩm Kiều trong lòng mình.

Các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai và thanh tú của cậu được phóng đại vô tận trước mắt cô.

Nghĩ một lúc, cô ấy lại hỏi: "Nói mới nhớ, Kỳ Ngôn Châu không đi tới đại học T và đại học F, là vì cậu ấy không muốn cách xa cậu? Hay nguyện vọng chính là trường hàng không? Học bá này, lễ tốt nghiệp không phát biểu, cũng không ai biết được con đường tiếp theo của cậu ấy.”

Khu bấm vào nút khóa màn hình, màn hình liền nhấp nháy sáng.

"Vậy tại sao cậu lại không cho cô ấy mặt mũi? Thái độ còn không tốt."

Chu Ý Cầm khịt mũi, rồi xua tay: "Đi thì đi đi! Đứng ở đằng kia!"

____

"Tôi không muốn đi."

Thẩm Kiều cảm ơn tài xế, và tạm biệt Chu Ý Cầm, rồi một mình xuống xe.

Thẩm Kiều dừng một chút, rồi khẽ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cậu: “Đừng ghen tị, Kỳ Ngôn Châu, tôi rất thích cậu.”

Giọng trả lời khàn khàn, mang theo chút d*c v*ng.

Chỉ là bởi vì hai người bọn họ đều là nhân vật có tiếng trong trường, trước đó từng có tin đồn scandal, có chút chuyện để nói, nên mới thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuy nhiên, vì đã chính thức tốt nghiệp, hai người nằm ngoài tầm kiểm soát của giáo viên và quy định của nhà trường, rất nhiều cặp đôi trẻ trong lớp đã công khai quan hệ, hành vi trở nên trắng trợn, như muốn lợi dụng ngày cuối cùng của thời học sinh.

Chu Ý Cầm giơ ngón tay cái lên, và thở dài: "Tuyệt.

Vậy tớ sẽ không nói nữa."

Xe đến tiệm sửa chữa.

Chu Ý Cầm giả vờ như không thể chịu đựng được, nên đành thở dài, rồi cong môi, "Được rồi, hai người các cậu đứng bên kia đi."

Kỳ Ngôn Châu không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Cậu chỉ có thể dùng lý trí để ngăn mình lại một cách tuyệt vọng.

Thời gian điền nguyện vọng đã xong.

Thánh Mẫn vào Đại học T năm nay với lên vị trí thứ hai, vì vậy, không có lý do gì mà cậu không thể đứng đầu.

"Không thể nói cho tôi sao?"

Đèn xanh.

Bên đường, người qua kẻ lại.

Thẩm Kiều cầm lấy, rồi bấm vài lần.

Kể từ bây giờ, Kỳ Ngôn Châu tin chắc rằng cậu sẽ không bao giờ cho phép tình yêu của Thẩm Kiều bỏ cuộc giữa chừng.

"Muốn uống chút nước không?"

Quả nhiên, Thẩm Kiều do dự nửa giây.

Cô cụp mắt, gò má ửng hồng, cúi đầu xuống.

Mặc dù rời khỏi nhà họ Thẩm nhưng cô không bị tai nạn xe hơi như "Thẩm Kiều" đã nói, cô không từ bỏ múa ba lê, cô đã thoát khỏi số phận trở thành "túi máu" của Thẩm Hòa Nguyệt, và được nhận vào học viện khiêu vũ thành công.

Chu Ý Cầm mỉm cười.

Nhưng tớ vẫn phải nói, cẩn thận..."

____

Dù trời oi bức nhưng hiếm có nơi nào không có nắng nhưng không vì thế mà nắng gắt.

Bởi vì trước kỳ thi đại học quá bận rộn, hơn nữa sau kỳ nghỉ trời nóng bức, lười ra ngoài lấy, đến bây giờ mới chậm trễ.

Một lúc sau, điện thoại rung lên.

Cậu không muốn chụp một bức ảnh cặp đôi trong ngày tốt nghiệp sao?"

Khóe miệng Chu Ý Cầm nở nụ cười, rồi nói thấp giọng: "Hai người các cậu mập mờ quanh co, lại còn ở chung, vậy phát triển đến bước nào rồi?"

Hai người nhìn nhau rồi đứng trên bậc thềm.

Trong căn phòng nhỏ và cũ.

Thẩm Kiều cắn môi, rồi ngượng ngùng cười với Chu Ý Cầm thì mới bắt máy: “Alo?”

____

Điện thoại cúp máy.

"Không có."

Thẩm Kiều vẫy tay với cậu: “Tôi ở đây!”

Mỗi ngày mỗi giờ cô đều thấy rất hạnh phúc.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy Chu Ý Cầm một cái: "Cậu đang nói gì vậy?"

Đằng sau, Kỳ Ngôn Châu vô thức nắm chặt ngón tay.

Cậu gật đầu với Chu Ý Cầm, sau đó, ất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên mặt Thẩm Kiều.

Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn người trong ngực.

"Tự dưng tôi không muốn ngủ nữa."

Cậu đợi Thẩm Kiều vào trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, chứu không phải chỉ có mười mấy phút này.

Bỗng nhiên, cậu buông một tay ra, ấn sau đầu cô.

Tất cả sự dịu dàng của Kỳ Ngôn Châu đều được trao cho cô.

"Tới gần hơn đi."

Lông mày cô cong cong, còm mắt híp lại.

Cô trông có vẻ mềm mỏng, nhưng trong xương cốt lại rất cứng cỏi.

Vào mùa hè, đêm tối rất muộn.

Ngày lễ tốt nghiệp.

Thẩm Kiều: “Ừm, nói chuyện với Cầm Cầm, cậu nghe thấy sao?”

"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.

Dù giấy báo nhập học chưa công bố nhưng do điểm của từng trường đã được công bố nên học sinh cũng biết mình trúng tuyển vào trường nào.

Lần này, tầm mắt của Thẩm Kiều cao hơn Kỳ Ngôn Châu, rốt cuộc có thể nhìn xuống cậu.

Sắc mặt Kỳ Ngôn Châu nghiêm nghị, giữa hai lông mày lộ ra một tia địch ý.

Có lẽ, vì chuyện lần trước đến đồn cảnh sát, chính là cái c·h·ế·t của Kỳ Ngôn Châu trong dòng thời gian của “Thẩm Kiều”.

Cậu đừng có vì bạn trai mới mà quên tớ đấy."

Người lớn, nam nữ bạn bè, làm quen là không thể tránh khỏi.

Cậu lặp lại: "Tôi biết."

Cậu ấy thực sự không muốn rời xa cậu dù chỉ một giây..."

Chính Thẩm Kiều cũng không để ý chuyện nà, cô cười cười, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.

Tháng bảy.

Nói là uống trà chiều, nhưng Thẩm Kiều còn phải ở chỗ Đới Tùng Xuân tập múa, vậy nên cô không thể buông thả, càng không thể ăn đồ nhiều đường.

"Tôi cũng vậy."

"Không phải là cậu buồn ngủ sao?"

"Không cần đâu……"

Không có phản hồi nào khác ngoài màn hình đang bật.

Chu Ý Cầm suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang hỏi cô: "Có phải là lần trước chúng ta đã đến không? Đã hơn một năm rồi mà nó vẫn chưa sửa được ư?"

Mười lăm phút sau.

Xe của Chu Ý Cầm đã đợi sẵn trước cửa hàng.

Thẩm Kiều không đợi Kỳ Ngôn Châu phản ứng, “bụp” một cái liền chui vào trong chăn, dùng chăn trùm kín đầu.

Kỳ Ngôn Châu nhéo ngón tay cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng giọng nói lại ngọt ngào như ngọc chạm băng: "Tôi nghe thấy một chút, các cậu nói cái gì vậy?"

Anh nhìn chằm chằm lông mày của Thẩm Kiều, hiếm thấy hỏi: “Buổi tối ngủ không ngon à? Nói chuyện điện thoại sao?”

Ngôi trường đó ở khu vực trung tâm, cách thành phố Lục Xuyên vẫn còn xa, đi tàu cao tốc đến đó phải mất năm tiếng đồng hồ.

Học sinh tốt nghiệp phải quay lại trường để nhận bằng và tổ chức lễ tốt nghiệp.

Mọi người nghỉ học.

Kỳ Ngôn Châu dùng sức rất lớn nắm lấy bả vai Thẩm Kiều, dễ dàng kéo cô ra, rồi ôm cô vào trong ngực.

"Có nóng không?"

Về danh tiếng và sự công nhận của công chúng, Đại học Hàng không và Vũ trụ chắc chắn không bằng những trường đại học TOP đó, mà chỉ có thể nói rằng một số chuyên ngành sẽ tốt hơn.

Kỳ Ngôn Châu cũng vẫy tay.

"Cũng bình thường."

Cô gái nhỏ giống như một con chú nhỏ nhào lên người thiếu niên, nhào vào trong lòng của cậu: " Kỳ Ngôn Châu! Cậu đợi tôi lâu chưa?"

"Thật ra tôi không đói lắm...!Tôi vừa uống trà chiều."

"Tách...."

Kỳ Ngôn Châu tự học được, nên liền ấn tay cô và dùng đầu lưỡi áp vào môi cô.

Tư thế này khiến cô trông càng nhỏ nhắn và cô độc, eo còn bị một vòng tay siết chặt.

Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường hàng ngày, nhưng khi hai người nói ra, thì nghe rất thân mật.

Thật lãng mạn! Hơn nữa, các trường cao đẳng Hàng Không không có vấn đề gì.

Mặt đối mặt tất nhiên là sẽ khác với gọi thoại.

Sao vậy? Vì tôi không nói cho cậu biết sao? Chỉ đơn thuần là chuyện giữa con gái với nhau thôi."

Họ được định sẵn để c·h·ế·t cùng nhau..

____

Thẩm Kiều cười rất đẹp.

Cả hai ôm nhau rất thân mật.

Sau khi tách ra, hai người đan tay vào nhau và đi về phía lối vào con hẻm.

Hai người nhìn nhau.

Thẩm Kiều giật mình, nên lắp bắp hỏi: “Sao, sao vậy?”

Lúc bắt đầu bảy giờ, trên bầu trời vẫn còn sót lại vệt hoàng hôn cuối cùng, còn chưa bị bóng tối hoàn toàn che khuất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Chương 43