Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49. Hãy yêu em đi
Meryphilia vừa ngâm nga bài hát gì đó trong miệng, vừa để giỏ thức ăn sang một bên.
"Vì vậy..."
"Đau quá... Đau quá... Đau quá..."
Lí do rất đơn giản, vì anh căm ghét cô gái này. Chỉ thế thôi.
"Tại sao... Anh vẫn không yêu em?"
Nisir vẫn không nói chuyện với Meryphilia, dù rằng cô ấy đã chủ động thay đổi cách xưng hô nhằm cải thiện mối quan hệ với anh.
Nisir không khỏi trở nên cảnh giác với sự tốt tính khác thường của Meryphilia. Dẫu sao thì cô ta cũng là con ả điên đã bắt anh xuống đây để thực hiện mấy cái nghiên cứu nguy hiểm của ả kia mà!
"Phải rồi, chính xác là như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa"
Một ánh mắt làm Nisir cảm thấy khó chịu đến tột cùng.
Ở quá lâu trong căn hầm tăm tối, Nisir dường như đã mất dần khả năng nhận thức đối với khái niệm thời gian. Anh chẳng biết rõ mình đã b·ị b·ắt vào đây được bao lâu rồi... Nhưng ít nhất thì anh vẫn luôn nỗ lực để thoát ra bên ngoài.
"...Anh có đếm số lần chúng ta đã quan hệ hay không?" Meryphilia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nisir rồi lại cúi mặt xuống ghi chép: "Có lẽ là không rồi. Anh chẳng có hứng thú gì với em... Nhưng mà sau năm lần quan hệ, những gì đang diễn ra với em lại cho em một kết quả hoàn toàn trái ngược với anh"
Hôm nay, Meryphilia lại xuống hầm gặp Nisir. Đến giờ cô ấy vẫn đeo cặp kính mọt sách vừa to vừa tròn đó, cơ mà dấu vết tàn nhang trên khuôn mặt thì đã không còn nữa, chẳng ai biết là vì lí do gì.
Chuyện quái gì vậy? Cô ta lại đang mưu tính cái gì với cơ thể mình à?
Tuy rằng hết thảy tư trang đều đã bị Meriphilia đem giấu đi, thế nhưng mối liên hệ giữa anh và Helix Blade vẫn còn tồn tại. Mặc dù hiện tại mối liên kết đó rất mờ nhạt nhưng chỉ cần làm nó mạnh lên... Chắc chắn Nisir có thể điều khiển thanh kiếm bay đến đây cứu mình.
"Có thể anh nghĩ rằng em là một con ả vừa l·ẳng l·ơ vừa điên loạn... Và anh cũng sẽ không tin những gì em nói... Nhưng sự thật là em chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này từ bất kì người đàn ông nào khác trước đây"
Xoạch~
Ý gì?
Nisir: "..."
Đứng trước nỗi đau khủng kh·iếp, Nisir không thể không buông ra những câu từ cay nghiệt dành cho Meryphilia, khiến cô ấy phải thất thần ra đó trong vài giây.
Với một kẻ có vấn đề về nhân cách như ả, Nisir sẽ không bao giờ lãng phí nước bọt của mình.
"Và... Em cũng khao khát cơ thể anh nữa. Ah... Thực sự thì em vẫn chưa thể xác định được những dấu hiệu đó là minh chứng cho tình yêu hay chỉ đơn giản là ham muốn thể xác. Thật kì lạ. Em đã nghiên cứu rất nhiều chủ đề khó nhằn trước đây rồi... Nhưng đây là lần đầu tiên em cảm thấy bối rối và khó hiểu đến vậy"
"...Em quên chưa giải thích cho anh. Thứ em vừa tiêm vào cơ thể anh là siêu hợp chất được em trích xuất từ cơ thể rất nhiều người đàn ông xuất chúng. Nó có thể giúp anh mạnh lên kha khá... Nhưng mà tác dụng phụ chính là đây. Sự không tương thích về mặt di truyền buộc anh phải từ bỏ gần như là toàn bộ cơ thể cũ để tái sinh một cơ thể mới mạnh mẽ hơn, siêu việt hơn và hoàn hảo hơn. Em đã mất hơn năm mươi năm để thu thập và điều chế nó đó, không có dễ dàng gì đâu à nha"
Meryphilia vừa lau nước mắt vừa tự hỏi: "Tại sao? Tại sao? Tại sao? Eh? Mình đang khóc ư? Tại sao chứ?"
Bằng đôi mắt tinh tường của mình, Nisir có thể đọc ra những gì Meryphilia đang tự tay ghi chép. Cô ta đang nghiên cứu cái chủ đề tình ái c·hết giẫm kia, và sự tiếp xúc gần gũi này cũng chỉ phục vụ cho cái mục đích bẩn thỉu đó.
Ngay sau đó, cô ấy tiến đến gần Nisir, tự tay tháo hai sợi dây xích giam giữ cánh tay đối phương rồi khẽ cười nói: "Hôm nay em có mang cho anh vài quả táo đó. Theo như những gì em biết thì táo chứa rất nhiều chất dinh dưỡng giá trị đối với cơ thể. Chỉ cần ăn đủ nhiều thì anh sẽ không bao giờ mắc bệnh được nữa"
Sau tất cả, anh buộc phải làm chuyện này sao cho thật kín kẽ. Bởi vì một khi bị ả điên kia phát hiện, cơ hội trốn thoát cuối cùng của anh sẽ hoàn toàn biến mất.
"Hãy yêu em đi! Hãy ôm lấy em đi! Hãy giúp em hoàn thành nghiên cứu của mình đi! Em muốn biết thêm nữa! Em sẵn sàng trao cho anh mọi thứ để hoàn thành nghiên cứu này! Tất cả! Đúng thế! Em sẵn sàng cho anh tất cả mọi thứ!"
"Ah... Phải không?"
"Trái tim em cứ đập mạnh trong lồng ngực. Em không thể tập trung vào việc học ở học viện. Lúc nào cũng vậy, em luôn muốn trở về thật nhanh để thăm anh... Lúc nào em cũng nghĩ về anh... Về việc anh thích ăn món gì, thích đi chơi ở đâu..."
Meryphilia buông bút, quay sang dí sát vào mặt Nisir như mọi lần: "Anh cảm thấy những biểu hiện đó của em là minh chứng cho điều gì? Là tình yêu... Hay là ham muốn thể xác? Anh nghĩ nó sẽ là cái nào?"
Nisir: "..."
"Có lẽ giả thuyết của em là đúng... Hoặc là chỉ đúng với em thôi... Về cái việc tình yêu có mối liên hệ chặt chẽ với bản năng duy trì sự tồn tại của giống loài"
Xử lí xong bữa ăn được một lúc thì Meryphilia lại xuống hầm với một đống sách vở.
"Trước đây em đã từng nói sự cống hiến luôn đi kèm với phần thưởng có đúng không?"
"Khác với anh. Họ chỉ đơn giản là gia s·ú·c, những vật thí nghiệm thuần túy đối với em..."
Meryphilia im lặng nhìn Nisir dần cởi bỏ lớp da của mình, nước mắt đột nhiên rơi xuống lã chã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Meryphilia đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mê bởi mùi hương của máu tươi xộc lên chóp mũi. Cô ấy ngay tức khắc quay sang chỗ Nisir, lập tức nhận thấy anh ta lúc này đang phải tự mình thay da đổi thịt theo đúng nghĩa đen.
"Ah? Máu?"
"Ah, phải rồi, đây không phải là vì tình yêu, mà là vì phục vụ cho nghiên cứu về đấu khí của mình. Chắc chắn là vậy. Đúng thế. Tuyệt đối không sai. Mình không yêu anh ta. Mình chỉ muốn nghiên cứu về tình yêu và đấu khí, chỉ có thế thôi"
Không lâu sau đó, cảm giác ớn lạnh bắt đầu xuất hiện trên mọi tế bào của cơ thể anh, kéo theo đó là cảm giác đau đớn khủng kh·iếp, chẳng khác nào đang bị hàng trăm con thỏ ăn sống toàn bộ cơ thể vậy!
"Một con ả rác rưởi như cô... Sẽ không bao giờ... Hiểu được cảm xúc của con người!"
Và tất nhiên, chìa khoá cho sự giải thoát đó không đâu khác vẫn chính là Helix Blade - người bạn đồng hành đã giúp anh thoát khỏi tình huống hiểm nghèo không biết bao nhiêu lần trước đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi giác quan của Nisir bắt đầu phát báo động đỏ một cách mãnh liệt đến mức chưa từng có!
Nisir: "..."
Meryphilia khẽ liếm môi, chậm rãi tháo cặp kính xuống để sang một bên: "Mỗi khi nhìn anh ở khoảng cách gần như thế này, hơi thở của anh, hơi ấm của anh, mùi hương của anh... Tất cả mọi thứ của anh đều góp phần làm cho cơ thể em trở nên rạo rực"
"Nhưng mà..."
Cô ấy ngồi xuống ngay bên cạnh Nisir, vừa dùng bút ghi chép cái gì đó vừa chủ động tiếp xúc da thịt với anh.
Tất nhiên, Meryphilia nhận thức rất rõ về chuyện này. Cô ấy không phàn nàn gì về sự lạnh lùng của Nisir, chỉ tự tay gọt táo rồi dọn bánh trái ra trước mặt đối phương, sau đó lặng lẽ mang chiếc giỏ rỗng rời khỏi căn hầm.
"Đi c·hết đi... Con ả khốn kh·iếp điên loạn..."
"..."
"..."
"Fufufu..."
"Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh. Không yêu anh. Yêu anh..."
"Mình đã sai ở bước nào rồi? Sao mình lại đau đớn thế này? Mình đã thực sự sai ư? Sai ở đâu? Sai ở chỗ nào? Mình không thể tự xác định được..."
Chỉ cần đợi đến ngày xiềng xích bị cắt đứt, anh nhất định sẽ thanh toán món nợ này, tính hết cả vốn lẫn lãi!
Đối với Nisir, cơn đau này hoàn toàn không vượt quá giới hạn của anh - một kẻ đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần trong hầm ngục Vua Cổ Đại khắc nghiệt... Cơ mà đau thì vẫn là đau vô cùng, đau khủng kh·iếp, đau đến c·hết đi sống lại, đau như bị hàng triệu con kiến xơi tái vậy!
"Ah..."
"Ah..."
"Tại sao? Em đã cho anh trinh tiết của cơ thể này, và cả một báu vật quý giá như thế... Tại sao anh vẫn không yêu em? Em không hiểu. Em thực sự không hiểu?! Tại sao anh vẫn ghét em đến vậy? Em không hiểu!?"
"Mình không hiểu. Kì lạ quá. Cảm giác này thật sự lạ quá. Mình không thể thở được. Eh? Trái tim mình đang thắt lại, đau quá. Eh? Eh? Eh?"
"Và..."
Ngoài ra, ngày hôm nay, vì một lí do nào đó... Meryphilia đã không xích tứ chi của anh lại mà để mặc cho đôi tay anh tự do hoạt động.
Dù không muốn ăn chút nào, nhưng anh vẫn cần ăn để sống.
Chỉ có điều phải mất bao nhiêu lâu mới làm được điều đó thì anh không biết.
"Thật đau đớn làm sao... Nó không giống như trong sách chút nào..."
Con ả điên này đang nói cái quái gì vậy? Ngôn ngữ của ả ta dường như càng lúc càng trở nên lộn xộn rồi...
Nisir: "..."
Trong vô thức, Meryphilia cắn chặt đôi môi ôn nhuận xinh xắn đến mức sắp sửa đứt lìa, máu cùng nước mắt đưa nhau rơi từng giọt xuống mặt đất, nhưng có vẻ như nỗi đau thực sự của cô ấy không thuộc về cơ thể này.
Phía dưới cặp kính tròn xinh xắn đáng yêu kia vẫn là một đôi mắt lấp lánh mang vẻ đẹp tương phản: Mãnh liệt, điên cuồng và tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Trong lúc Nisir đang đau đớn quằn quại trên giường, Meryphilia thì lại ôm đầu, tự chất vấn bản thân bằng hàng loạt câu hỏi gần như không có hồi kết.
Ngất, ngất mất thôi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Meryphilia vẫn chưa cởi đồ như mọi lần. Cơ mà cô ta còn làm một việc nguy hiểm hơn, đó là mang một thứ trích xuất vật chất kì lạ dẫn vào bên trong mạch máu của Nisir thông qua những chiếc ống phép thuật được gắn trên lưng anh ta từ lúc nào không ai biết.
"Ah, không ổn rồi..."
"Eh?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..."
Meryphilia thì vẫn ôm đầu, một mình lẩm bẩm mà không thể nào có được câu trả lời.
Chương 49. Hãy yêu em đi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần cắt được xích, anh tự tin là mình sẽ thoát khỏi đây, kể cả khi có phải đối đầu trực tiếp với Meryphilia.
"Đau quá..."
"..."
Hơn nữa, Nisir có thể cảm nhận được ngọn lửa d·ụ·c vọng của ả đang được thổi bùng lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.