Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37. Vorpal - Thợ Săn Ác Long
Hàng trăm nhát kiếm được tung ra chỉ trong khoảng thời gian không đến một giây... Đó rốt cục là thứ kĩ thuật ma quỷ gì vậy?
"Chiến đấu đến c·h·ế·t nào, kẻ thách thức"
Đợi đến khi hai người kia lại khôi phục với trạng thái run rẩy tựa như sợ chọc giận phải Vorpal, hắn mới bắt đầu hé miệng giải thích: "Ta không muốn bất kì ai nắm giữ kĩ thuật này ở thời đại của ta. Không phải vì ta ích kỷ... Mà là vì nó quá nguy hiểm. Nắm giữ nó chẳng khác gì đang khiêu chiến với toàn bộ loài rồng cả"
Vorpal tung chiêu thức, chém Kharasik và Nisir thành đống thịt vụn trong thoáng chốc mà chẳng nói rõ nguyên do.
Chương 37. Vorpal - Thợ Săn Ác Long
"Nhận lấy này!"
"Dù có vậy đi chăng nữa, các người vẫn sẽ thất ở thử thách tiếp theo thôi. Nói thật, ta nghĩ việc các ngươi c·h·ế·t hết ở đây sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vì cô ta là không thể bị đánh bại, và lại còn rất giỏi mang đến sự thống khổ"
[Black Domain: Trial by Blade]
Kharasik hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác khiếp sợ đang không ngừng trào dâng trong lòng rồi hỏi: "Thưa ngài, chiêu thức vừa rồi là gì vậy?"
"Thế nào? Chỉ mới có thế thôi mà đã mất đi ý chí chiến đấu rồi?"
"Chuyện đó quan trọng lắm sao?"
"Danh hiệu Thợ Săn Ác Long này không phải do Hoàng Đế phong tặng cho ta... Mà là chính những người dân thời đó đã gọi ta như vậy" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"???"
Không lâu sau đó, họ cũng dần khôi phục lại với vẻ mặt kiếp sợ hướng về phía Vorpal.
Một cách yếu ớt nhưng đầy quyết đoán, Nisir nắm chặt thanh Helix Blade, đâm xuyên qua ngực trái của Vorpal.
Roẹt~
[Xin hãy g·i·ế·t con]
[O!]
Kharasik là người đầu tiêu chịu phải đòn tấn công chí tử. Mũi nhọn hình lưỡi liềm của thanh ma kiếm chọc thủng lồng ngực anh ta từ phía sau lưng, sau đó là cắt ngược lên phần cổ, rồi sau cùng là xé toang cơ thể anh ta ra làm hai mảnh bằng nhau.
Im lặng một lúc, Vorpal mở miệng hỏi: "Ngoài kia, loài rồng vẫn còn tồn tại hay không?"
Nisir cảm nhận nỗi thống khổ đến tột cùng khi động mạnh chủ bị cắt đứt, cảm nhận hương vị ngọt ngào tanh tưởi bên trong cổ họng, cảm nhận cảm giác suy kiệt khi máu tràn ra khỏi cơ thể và bộ não đang dần trở nên mơ màng: "Sức mạnh này... Đúng là gian lận" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vorpal dừng lại, chậm rãi ôn lại đoạn lịch sử đã bị chôn vùi: "Rồng là một sinh vật kiêu ngạo, cực kì thượng đẳng và khao khát tình d·ụ·c hơn bất kì chủng tộc nào, có lẽ chỉ xếp sau loài Succubus. Chúng xem những chủng tộc yếu hơn chúng chẳng khác gì cỏ rác, mỗi nơi chúng đi qua đều bị tàn phá, đàn ông bị ăn thịt, phụ nữ bị hãm h·i·ế·p... Rồi sau đó cũng sẽ phải gánh chịu kết cục tương tự"
Khi đứng trong phạm vi tác động của Miền Đen, mọi kĩ thuật mang tính chất phòng thủ đều sẽ bị vô hiệu hoá, ngược lại, tất cả các kĩ thuật mang tính t·ấn c·ông và gây sát thương sẽ được khuếch đại lên gấp nhiều lần.
[Reinforced]
[Praedator!]
Cái tên của Miền Đen được truyền thẳng vào não của cả Kharasik và Nisir, không hề giấu diếm tác dụng thực sự mà lĩnh vực này tạo ra.
Roẹt~
"Ha-"
[Venator!]
"...Dù không mấy khi xuất hiện nhưng đúng là vẫn còn. Chỉ là... Chúng không giống như những gì ngài mô tả. Chúng vẫn kiêu ngạo... Nhưng lại không có sở thích cướp bóc và g·i·ế·t chóc như thời đại của ngài" Nisir từ tốn đáp lại.
Ôn chuyện đã xong, giờ họ sẽ thực sự chiến đấu cho đến c·h·ế·t.
Dứt lời, những tia sáng đen đột ngột loé lên chỉ trong nháy mắt, dường như rất nhiều thức kiếm đã được Vorpal tung ra chỉ trong một khoảnh khắc khắn ngủi.
"Hãy mở to đôi mắt, dùng mọi tế bào trên cơ thể để cảm nhận..."
"Ha ha ha ha ha-"
"Ta tự hỏi liệu những kẻ ham sống như các ngươi có giúp ta nhớ lại ham muốn đó hay không...?"
"...Nói như vậy lẽ nào bầy thỏ này..." Kharasik và Nisir đều tái mặt.
"Quan trọng! Cực kì quan trọng đấy chứ! Ngài không định để lại cho đời sau kĩ thuật đáng kinh ngạc này ư? Thật lãng phí!"
[Cum stola cadida!]
[Ah!]
[Trảm Long Biến]
Kharasik và Nisir nhìn nhau. Tất nhiên là họ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình của tên quái vật đáng thương này.
[Venator!]
"Đây chính là kĩ thuật dùng để g·i·ế·t rồng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các ngươi đã thấy rồi còn gì? Ta không phải pháp sư, không cần phải hô to lên gọi của chiêu thức khi ra đòn. Ngươi muốn gọi nó là gì cũng được, dẫu sao thì bản chất của kĩ thuật này cũng không thay đổi"
"Thứ lỗi cho bọn tôi không thể tiếp nhận ý tốt của ngài..."
[Laminae!]
"Nguy hiểm...?"
Trước đó Lorde đã nói hai đối thủ mà họ gặp phải sau anh ta đều thuộc ban võ, dễ dàng đối phó hơn anh ta rất nhiều... Thế nhưng thực tế cho thấy, những gì Lorde nói đều là lừa gạt.
"Nói đến đây, chắc hẳn các ngươi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ có đúng không?"
"Trước khi trở thành Tổng Chỉ Huy của Quân Đoàn số 8, ta cũng chỉ là một Nhà Thám Hiểm tầm thường. Khi đến độ tuổi trung niên, ta quyết định nghỉ hưu để cùng vợ mở một quán rượu, vừa kinh doanh vừa chăm sóc con cái, cùng cả gia đình sống một cuộc đời an nhàn"
Thế này thì dễ đối phó hơn chỗ nào vậy!?
"Tối Thượng Tam Kiếm Thức, đó là tên gọi của chiêu vừa rồi. Các ngươi muốn học hỏi kĩ thuật sát long của ta phải không? Vậy thì dùng máu, thịt, linh hồn và tính mạng để học đi!"
"Ack-"
Nisir khẽ rùng mình trước cái c·h·ế·t của Kharasik, nhưng cũng chỉ ngay sau đó, anh đã trở thành nạn nhân tiếp theo cho cái thử thách tra tấn kinh dị này.
"..."
Vorpal đột nhiên cất lên tiếng cười cuồng loạn... Nhưng đâu đó bên trong tiếng cười điên cuồng ấy lại chất chứa cảm xúc khác, giống như thương cảm và ghen tị: "Ah... Để được sống. Đúng thế. Ta khao khát cảm giác đó, thứ mà ta không thể chạm tới, thứ mà ta đã lãng quên, thứ mà ta đã đánh mất... Thứ tượng trưng cho sự sống và ham muốn được sống"
Có điều vẫn như vậy, Vorpal vẫn bình tĩnh và điềm nhiên như chưa hề bị thương: "Đầu óc chiến thuật là có, nhưng xét về kĩ thuật thì chẳng đến đâu cả. Các người đã vào đến tận đây kiểu gì vậy? Không thức tỉnh ta có khi mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều"
Vorpal với lưỡi kiếm sát long đứng thẳng ở đó, đôi tai thỏ thật dài phấp phới giữa không trung tựa như chiến kỳ, xung quanh hắn là oan hồn của hàng trăm con rồng đang không ngừng gào thét, cùng với tiếng ca hát, sấm truyền, ca tụng mà lũ thỏ ăn xác đang liên tục xướng lên.
"Ngài thậm chí còn chẳng thèm đặt tên cho kĩ thuật sát long siêu ngầu của mình ư?" Kharasik nhướng mày.
"Cùng với nhiều người phụ nữ khác, vợ ta đã c·h·ế·t trên đống tinh dịch bẩn thỉu của chúng. Con gái ta thì khá hơn đôi chút, con bé chỉ mới bị xâm hại một vài lần, thế nhưng tâm trí của con bé đã c·h·ế·t... Bất kể ta có gọi tên con bé như thế nào đi chăng nữa, con bé chỉ đáp lại ta bằng một câu duy nhất:" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Gladius tuur sanguine perfunditur!]
Lưỡi kiếm Vorpal từ nơi nào đâm xuyên qua cổ họng anh mà chẳng kịp phản ứng, thậm chí Vorpal còn không kết liễu ngay mà để yên đó cho anh từ từ cảm nhận hương vị thống khổ của cái c·h·ế·t: "Nào, phản kháng một chút đi chứ, đã thức tỉnh linh hồn của ta thì đừng để cho ta phải thất vọng!"
Thanh ma kiếm loé sáng, hấp thụ và triển khai sức mạnh của đủ loại nguyên tố trước khi Vorpal thực sự nghiêm túc với trận chiến này: "Muốn đánh bại cô ấy, đầu tiên các người phải đánh bại ta trong trạng thái toàn thịnh. Sự giúp đỡ của ta chính là điều kiện tiên quyết cho chiến thắng sau cùng, đó chính là sự sắp xếp bí mật của Hoàng Đế"
Đây là sức mạnh của một Thợ Săn Rồng sao?
Nisir đặt tay lên thân kiếm, tự cứa đứt cổ mình để thoát khỏi lưỡi liềm của thanh ma kiếm: "Chúng tôi không ở đây để có được một cái c·h·ế·t nhẹ nhàng. Chúng tôi muốn sống, đó chính là lí do duy nhất"
Vorpal trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên tung ra kiếm thức khác, khiến cả Kharasik và Nisir đứt thành mấy khúc, thủ cấp lăn lóc cóc trên mặt đất với cột máu bắn lên cao.
"..."
"Khi ta và những người khác tìm đến nơi, mọi thứ đã quá muộn màng. Cơ thể của con người là quá nhỏ bé và mỏng manh so với loài rồng, việc bị chúng xâm hại không chỉ là nỗi ô nhục khủng khiếp... Mà còn là sự tra tấn thể xác không cách nào hình dung"
"Ah..."
[Erunt et omnes ecclesiae!]
Như mọi lần, Nisir để Helix Blade xoắn nát cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của đối thủ thông qua vết thương... Nhưng chẳng hiểu tại sao, kể cả khi anh làm thế, Vorpal vẫn mặt mày tỉnh bơ: "Có chí khí, nhưng không đủ"
"Ta và bọn họ, những người mất hết tất cả, chỉ còn lại ngọn lửa hận thù đã cùng nhau lên đường săn lùng mọi con rồng mà bọn ta bắt gặp. Mỗi khi có người ngã xuống thì lại có những người khác xin gia nhập với lí do tương tự. Dần dần, bọn ta đã trở thành Quân Đoàn số 8 dưới tay Hoàng Đế, tồn tại chỉ với mục đích duy nhất là tiêu diệt loài rồng"
Xoạch~
Kết quả là chỉ ngay giây sau, cả Kharasik và Nisir đã mất đi hình người, trở thành những thớ thịt được cắt xẻ một cách vô cùng linh xảo và tỉ mỉ.
Bất chấp cơ thể đồ sộ, Vorpal vẫn di chuyển nhanh nhẹn một cách khác thường. Bộ pháp của hắn như thể phép dịch chuyển không gian quãng ngắn, liên tục xuất hiện một cách bất thình lình rồi lại biến mất như cơn ảo giác, làm cả hai kẻ khiêu chiến không cách nào phán đoán ra được vị trí của hắn ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vorpal nhìn thoáng qua bầy thỏ vẫn tiếp tục dõi theo và ca tụng mình, đôi mắt đỏ rực hơi tối lại, dường như đang vô cùng đau xót: "Trong chiến dịch cuối cùng tấn công thẳng vào thành trì duy nhất còn sót lại của loài rồng, ta đã thành công hạ sát Long Vương... Với cái giá phải trả là một lời nguyền không thể đảo ngược khiến cả ta và Quân Đoàn số 8 không thể nào trở thành thợ săn được nữa, mà chỉ có thể vĩnh viễn là con mồi"
Dứt lời, Vorpal là người đầu tiên phát động tấn công, mở đầu cho cuộc chiến đẫm máu và thống khổ trên mọi mặt nghĩa.
Ngoài ra, Miền Đen còn cường hoá sức mạnh của các loại vũ khí, gia tăng cảm giác đau đớn nhận phải, và quan trọng nhất là... Sự bất tử gần như triệt để, chỉ có thể bị vô hiệu khi tâm trí của những kẻ tham gia trở nên tuyệt vọng và mất đi toàn bộ ý chí chiến đấu.
"Không sai" Vorpal khẽ gật đầu: "Tất cả họ đều là chiến hữu của ta, những chiến binh đã tham gia và những cuộc săn rồng đẫm máu, để rồi phải chịu kết cục khó coi này cùng với ta"
"Thật ra thì những con thỏ này để chỉ là đồ mô phỏng rẻ tiền, không phải họ. Tất cả họ đều đã được giải thoát dưới sự thanh trừng của Tổng Chỉ Huy quân đoàn số 1 - Huyết Hậu rồi. Trong không gian này, chỉ có mỗi linh hồn của ta là đang thực sự tồn tại mà thôi"
"Ta chẳng còn cách nào khác, đành phải tự tay giải thoát cho con bé... Những người khác cũng đã làm vậy. Bọn ta không thể tha thứ cho chính mình, càng không thể tha thứ chúng. Lũ rồng man rợ đó, chúng phải bị tuyệt diệt cho đến con cuối cùng"
"Ah... Ta đã từng rất hạnh phúc, cho đến khi một bầy Phi Long tìm đến quê hương ta, tàn sát và bắt vô số phụ nữ đi làm nô lệ cho chúng... Kể cả vợ và con gái ta"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.