Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26. Nỗi thất vọng
"Nói là trực giác liệu có đúng không? Ý tôi là... Tôi có cảm giác nếu là anh thì anh sẽ không ăn nói nhẹ nhàng và ngọt ngào như vậy. Con quỷ đó rõ ràng không biết rằng chúng ta chỉ mới quen nhau có nửa ngày"
"..."
Con quỷ phát ra tiếng cười quái dị, sau đó lại biến mất. Không biết là nó đã chuyển mục tiêu hay đang chờ đợi cơ hội để giở trò tập kích.
Bất kể anh có cố gắng cảnh báo như thế nào, tiếng da thịt bị xuyên thủng vẫn vang lên bên tai anh. Có lẽ Kharasik đã thực sự trúng đòn.
Và màn kịch thứ năm đã kết thúc dưới cảnh tượng khủng kh·iếp đó.
Hụych~ Ầm~
"Tôi không nghĩ tới Vô Diện lại b·ị đ·ánh bại theo cách này... Thực sự thì tôi có chút thất vọng"
Anh đột nhiên có cảm giác mình đã vô tình bắt gặp đồng loại.
Kẻ đó không rõ là nam hay nữ, mặc giáp trụ gần như kín người, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ tươi trông rất đáng sợ, và trên tay là một thanh kiếm... Hoặc đao mang hình thù tương đối lạ mắt khi nó sở hữu phần cán dài, thân kiếm đơn lưỡi tuy mỏng manh nhưng độ sắc bén thì lại không thể xem thường.
"...Hoá ra sự xa lạ đôi khi cũng là một lợi thế"
Lần đầu tiên trong đời, Lorde bắt đầu cảm thấy nghi ngờ con mắt thẩm mỹ đầy tự hào của mình.
"Trông có vẻ như các anh đã sẵn sàng. Vậy thì tôi xin phép được bắt đầu màn kịch tiếp theo"
Nhìn Dạ Quỷ Vô Diện đến gần mình một cách ung dung và khoan thai, Nisir và Kharasik càng lúc càng cảm thấy có gì đó sai sai.
"...Anh còn sống thật đấy à?" Nisir há hốc mồm nhìn về phía lỗ máu trên ngực trái của Kharasik.
Đừng bảo Nisir cảm thấy đáng sợ, ngay cả Lorde cũng đang trầm mặc trước những gì Kharasik đã làm.
"Giữ cho chặt đấy, không thì n·gười c·hết chính là anh!"
Nisir: "Ngài không phải người duy nhất đang cảm thấy thế, ngài Lorde"
Trực giác của anh có thể không đủ nhạy bén để chống lại mọi cuộc tập kích bất ngờ của con quỷ... Nhưng ít nhất nó vẫn đủ sức để giúp anh lần ra được vị trí của Kharasik dù anh đã không còn nhìn thấy.
Sau một hồi tự vấn bản thân, rốt cục thì giọng nói của Lorde cũng đã bình tĩnh trở lại: "Thực sự thì tôi không quá hài lòng với những gì mà các anh đã thể hiện ở màn kịch vừa rồi... Có lẽ Quỷ Vô Diện là một đối thủ tương đối khó chịu đối với các anh. Thôi vậy, cho dù phương thức có như thế nào, miễn sao không g·ian l·ận thì tôi vẫn sẽ công nhận chiến thắng của các anh"
Xoạch~
"Ờm... Thật sự xin lỗi" Nisir gãi gãi đầu.
"Vả lại, sao lúc nãy anh biết giọng nói đó không phải tôi vậy?" Nisir hỏi.
"Phải đánh dựa vào trực giác sao?"
Âm thanh thứ gì đó bị chặt đứt chính là minh chứng cho thấy con quỷ đã trúng đòn!
"Chúc các anh may mắn"
Tại phía trên đỉnh của núi xác c·hết cao cả trăm thước, mơ hồ tồn tại một bóng hình của một sinh vật gì đó trông giống như nhân loại.
Đột nhiên, sau gáy của Nisir xuất hiện cảm giác ớn lạnh. Anh vội vàng giơ kiếm lên đỡ đòn, kết quả là keng~ một tiếng, cơ thể anh lập tức bị đẩy lùi ra xa cả chục mét.
Tại sao anh lại hoảng loạn đến vậy?
Đối diện, Kharasik và Nisir cũng nhanh chóng bước vào tư thế sẵn sàng khi đối thủ của họ vẫn chưa thực sự hành động.
Đột nhiên, tầm nhìn của Kharasik và Nisir dần chuyển sang màu đen.
Kẻ địch này khác hẳn với những kẻ trước đó, nó không hề lộ vẻ hấp tấp, không vội vàng... Như thể nó tự tin rằng chiến thắng đã nằm trong tay nó ngay từ đầu vậy.
Lorde: "..."
Không có chiến binh nào điên đến mức không tiếc mạng sống chỉ để giam chân một sát thủ như anh cả! Tên lập dị!
Đặc biệt là Kharasik, khi ngắm nhìn tư thái cầm kiếm lẫn khí thế đầy mùi bùn đất và máu thịt của Onimusha, vì một lí do nào đó, chẳng biết có phải ảo giác hay không...
Chiếc rèm mở ra, để lộ bên trong là một bãi chiến trường đẫm máu. Mùi của xác thịt thối rữa xộc thẳng lên não khiến Kharasik và Nisir cảm thấy choáng váng, bởi vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy số lượng xác c·hết nhiều đến mức này.
Kharasik gãi gãi đầu: "À thì... Liệu tôi có nên xem đó là lời khen không? Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng nếu đối phương đã là một sát thủ thì chỉ cần mình tước đi v·ũ k·hí của nó là được, thế rồi..."
Họ có thể cảm nhận được Lorde đã mất hơn một nửa động lực... Nhưng vì tình yêu với nghề, anh ta vẫn sẽ dẫn dắt màn kịch này cho đến khi nó kết thúc.
Nisir lòng thầm cầu nguyện rồi dùng sức tung một nhát chém khi cảm thấy khoảng cách đã đủ thích hợp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ầm~
"Chẳng sao cả, mình hiểu ý anh ta"
Hơn nữa... Các xác c·hết đó hầu hết đều không phải con người. Chúng là Quỷ! Cánh và đuôi của chúng chính là minh chứng cho điều đó!
Nisir tay nắm chặt thanh bảo kiếm, định vị lại mọi thứ trong đầu rồi cất bước chạy thẳng tới vị trí của Kharasik và con quỷ, kể cả khi trước mắt anh bây giờ chỉ còn là một màu đen vô tận.
Nisir hít sâu một hơi, hớt hải cố gắng nói ra gì đó nhưng anh lại không thể khi giọng nói đã bị con quỷ c·ướp đoạt.
Nói đúng hơn, con quỷ đã sử dụng giọng nói mà bản thân c·ướp được để đánh lừa đối thủ của nó chính là Kharasik!
"..."
"Khốn kiếp, mình phải làm gì trong tình huống này bây giờ? Đánh nhau bằng trực giác rõ ràng là bất khả thi!"
"Anh im đi giùm tôi" Lorde buồn bực nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài tiếng động lạ vang lên bên tai Nisir, dường như là Kharasik đang cố gắng phản kháng. Anh không rõ Kharasik đang làm gì trong bóng tối, nhưng tốt nhất anh vẫn nên tránh xa xa ra kẻo dính đ·ạ·n lạc.
"Vì nếu là hàng thật, các anh sẽ c·hết chỉ trong vòng không quá hai giây. Núi xác mà các anh nhìn thấy khi nãy không phải sự phóng đại đâu"
Dường như nhận ra ánh mắt của hai kẻ khiêu chiến, thân ảnh đó nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đống xác c·hết rồi chậm rãi tiến về phía họ.
Chương 26. Nỗi thất vọng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không lâu sau, khi ánh sáng trở lại với đôi mắt, âm thanh quay lại với cổ họng và đôi tai, Nisir nhận ra con quỷ đã bị anh chém phăng mất nửa người.... Và cả Kharasik cũng không may dính phải nhát chém của anh.
"Hả? Gì vậy? Là căn phòng tối đi hay là-" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại một tiếng ầm vang lên bên tai, bằng cách nào đó đã giúp thị lực và giọng nói của Nisir quay trở lại trong giây lát.
Nisir và Kharasik bốn mắt nhìn nhau.
Lorde vừa dứt lời, Onimusha đã cọ lưỡi đao vào lòng bàn tay, nhuộm đỏ nó bằng máu và sinh mạng của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vì sao vậy?"
Xoẹt~
Đang lúc Nisir còn đang suy nghĩ thì một âm thanh quen thuộc vang lên, làm anh phút chốc rợn hết cả tóc gáy: "Kharasik, anh ổn chứ? Nghe tôi, hãy đi sát bên cạnh nhau, như thế sẽ dễ phòng thủ hơn"
Không chỉ tầm nhìn, ngay sau đó giọng nói của họ cũng biến mất... Hay nói đúng hơn là đã bị Vô Diện c·ướp đoạt.
Trên đời này còn gì đáng sợ hơn một kẻ điên thích chơi thí mạng? Đó chắc chắn là một kẻ điên thích chơi thí mạng nhưng lại không thể c·hết được!
Đó là thông điệp ngắn ngủi mà Nisir nghe được trước khi mọi thứ xung quanh anh lại chìm vào bóng tối. Hơn nữa, lần này thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi ngay cả thính lực cũng bị con quỷ c·ướp mất.
Kharasik nhìn về phía v·ết t·hương trên ngực mình, sảng khoái khoát tay bỏ qua: "Ha ha, không c·hết cả đôi là được rồi. Vết cắt này chả là gì cho với vết đâm suýt thủng tim mà cái thứ đó đã gây ra đâu"
Xoạch~
Nói cách khác, hiện tại, họ chỉ có thể chiến đấu đơn độc trong trạng thái mù loà, đồng thời cũng chẳng thể giao tiếp được với nhau. Đây là một bất lợi vô cùng to lớn, đủ để giúp con quỷ có thể t·ấn c·ông tùy ý từ mọi hướng mà không gặp bất kì sự phản kháng nào đáng kể từ phía hai người.
Bởi vì... Giọng nói quen thuộc vừa rồi chính là giọng nói của anh!
"Anh đã không còn là con người rồi, Kharasik. Sức phục hồi này rõ ràng không phải của con người!" Nisir mất nửa ngày để cho ra một câu cảm thán như vậy.
"Khi Đế Chế Thống Nhất Avalon vẫn còn ở trong giai đoạn phồn thịnh, thi thoảng sẽ xuất hiện những kẻ kì lạ khiến người ta không thể hiểu nổi họ chui ra từ chỗ nào... Tóm lại, Onimusha là một trong số những kẻ kì lạ đó, tuy nhiên kẻ đứng trước mặt các anh đã được tôi giản lược và thêm thắt rất nhiều yếu tố không có thật"
"Kihihihihihihi~"
"Các ngươi không phải Ác Quỷ, nhưng ta hi vọng các ngươi sẽ không quá kém cỏi" Onimusha khẽ nói rồi chĩa thẳng mũi kiếm về phía hai người.
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh vẫn kịp nhìn thấy Kharasik đang nắm chặt cánh tay của con quỷ khi nó đang sử dụng đôi bàn tay sắc nhọn đâm thẳng vào ngực trái của Kharasik: "Tôi giữ được-"
"Sao c·hết được, mạng tôi hơi bị dai đấy!" Kharasik cười ha hả.
Nghe đến đây, Kharasik và Nisir hung hăng rùng mình một cái.
Bằng mắt thường, Nisir có thể nhìn thấy vết chém mà anh gây ra đang khép miệng. Kể cả lỗ máu cũng đang dần hồi phục... Mặc dù nó chậm hơn đôi chút.
Cứ tưởng thằng cha Nhà Thám Hiểm kia đã đủ điên rồi... Ai mà ngờ khứa chiến binh này còn khùng hơn gấp bội!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.