Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23. Andre de Lorde - Prince of Terror

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23. Andre de Lorde - Prince of Terror


Ánh sáng trắng xuất hiện đầu tiên, để lộ hình dạng của một con bạch mã trắng muốt, mang theo sự êm dịu, ấm áp trong từng cú vó ngựa. Trong khi đó, ánh sáng đen thì lộ diện là một con dê đen kịt, tràn đầy sự hắc ám và bất an.

Nisir khẽ gật đầu, lùi lại phía sau cho Kharasik tự mình đơn đấu với con rối chưa rõ thực lực.

Kharasik khẽ lắc đầu: "Nếu phong cách chiến đấu không thay đổi gì nhiều thì một mình tôi vẫn lo được đám hình nhân quỷ dị này. Anh không cần lo, chiến binh không dễ dàng bị đánh bại đến vậy đâu"

"Tên điên"

Kharasik gật đầu: "Chúng tôi phải đánh bại anh để có thể đi tiếp"

Hai người kề vai sát cánh, cùng nhau bước vào tư thế chuẩn bị: "Bắt đầu đi, quý ngài biên kịch hắc ám"

"Moá!"

Thấy con dê lại thoái lui, Nisir tức muốn điên lên. Anh liều mạng phóng thẳng tới, vung kiếm chặt đứt cặp sừng của con dê khiến nó rống lên trong đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nỗi đau thể xác khiến bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt bên trong Nisir. Anh vừa dùng kiếm cản bớt những viên đá, vừa nén cơn đau kinh khủng tiếp tục tiến lên trước khi hoàn toàn bị con dê đen đè bẹp.

Một lúc sau, bằng đôi chân nhanh thoăn thoắt, con rối Alice bất chợt xuất hiện sau lưng Kharasik, trên tay lăm lăm con dao găm với ý định tung một nhát chém chí tử vào phần sau gáy của đối phương.

"Tuyệt vời. Xem ra hai màn kịch mở màn hoàn toàn không làm khó được các anh"

Tất nhiên, những tảng đá được ném ra đều đã cảm nhiễm lực lượng hắc ám vốn có của con dê quỷ dị. Bằng chứng là khi một mảnh đá vụn cắt qua bắp chân, một cơn đau khủng khiếp đã xộc thẳng lên não anh ngay tức khắc khiến anh phát choáng trong giây lát.

Quyển sách toả sáng, chậm rãi biến thành vô số chữ viết màu hoàng kim chạy nhảy khắp nơi trong không gian, tựa như những vòng tròn cổ ngữ đang xoay tròn xung quanh một quả cầu ánh sáng đầy huyền bí.

Kharasik buông thanh đại đao to lớn, tay phải nắm lấy cánh tay cầm dao, tay trái dùng sức đấm một phát vào mặt con rối Alice, khiến phần đầu của nó gần như nổ tung thành cát bụi.

Lorde vỗ tay, giọng nói vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí là có phần thưởng thức: "Nhưng các anh biết gì không? Cái tên "Hoàng Tử của sự Khủng Bố" không chỉ để trưng đâu. Màn kịch tiếp theo sẽ không còn là Alice nữa, các anh đã sẵn sàng rồi chứ?"

"Mẹ kiếp, tao g·i·ế·t mày!"

Nisir ngây ra nhìn Kharasik, rồi lại quay sang nhìn con dê đen hung dữ đang lườm mình: "Anh biết chọn đối thủ đấy chứ? Nhưng tiếc là anh không thể đẹp trai hơn tôi đâu!"

Tất nhiên, nếu Kharasik bị thất thế thì Nisir vẫn sẽ ra tay tương trợ. Dù sao thì Nisir vốn cũng chẳng để tâm gì đến chuyện mặt mũi hay tôn nghiêm của một chiến binh như Kharasik.

Thấy Nisir tiếp cận quá nhanh, con dê đen hoảng loạn nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách với Nisir, đồng thời tung thêm một đợt đao phong màu đen được kết tinh bởi ma lực.

Phía sau sân khấu truyền đến tiếng vỗ tay, cũng như giọng nói đầy tán thưởng của Lorde: "Tốt lắm, nhưng đó chỉ mới là vở kịch đầu tiên trong số chín vở kịch. Nó sẽ khó dần theo thời gian nên các anh hãy chuẩn bị tinh thần nhé" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôi có thể không khó chịu như Eugene, nhưng như thế không có nghĩa rằng tôi là kiểu đối thủ dễ xơi cho các anh nghỉ ngơi hồi sức"

Trước mặt Kharasik, ba hình nhân Alice cùng nhau tiến lên, cùng lúc phát động tấn công như một bầy sói đang tổng tiến công con mồi.

Đó là một cảm giác bất an chẳng khác gì lúc họ đối đầu với dàn hợp xướng của tuyệt vọng và cái c·h·ế·t!

Xoạch~

Keng~ keng~ keng~

Con dê đen giậm chân khiến cho mặt đất nứt vỡ thành từng mảng. Sau đó, nó dùng cặp sừng nhọn điều khiển những tảng đá ném thẳng về phía Nisir, giống như đang trút một cơn mưa đá nghiền nát đối thủ với đủ loại kích thước khác nhau.

Cứ như thế, màn kịch đầu tiên của Grand Guignol đã kết thúc.

"Phi-"

Dứt lời, Lorde ném quyển sách lên trên cao.

Kharasik cau mày. Lần này anh đã không chủ quan muốn đánh solo nữa mà chấp nhận sự giúp sức của Nisir.

Trong bóng tối, Lorde tận mắt chứng kiến những gì Nisir đã làm, nhất thời không biết phải nói gì: "..."

"Ơ? Hả?"

Kharasik lắc đầu: "Không đâu, tôi chỉ đang bất ngờ thôi... Không phải khen chê gì cả. Cũng do từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp ai có phong cách chiến đấu giống như các anh"

Kết quả là chỉ sau một hồi chật vật, Kharasik bắt đầu đọc chuyển động của các Alice như đọc một quyển sách. Bằng cách thức tương tự, anh ta tước đi vũ khí trong tay các Alice rồi đấm vỡ đầu từng hình nhân một, kết thúc màn kịch thứ hai chỉ với một chút khó khăn ít ỏi.

"Hết Nhạc Trưởng rồi giờ lại đến lượt Nhà Viết Kịch sao? Mấy kẻ địch trong hầm ngục này đều không bình thường chút nào cả"

Nisir cau mày, tỏ ra vô cùng nghi hoặc: "Đứa... Con? Anh mang con mình ra trận đánh nhau thật đấy à?"

"Lùi lại đi, Nhà Thám Hiểm, hai người đàn ông cùng vây đánh một hình nhân thì mất mặt lắm. Cứ giao cho tôi là được" Kharasik nói.

Lorde nghiêng đầu góc bốn mươi lăm độ hệt như một con cú đang trầm tư: "Quả nhiên các anh vẫn quá non kinh nghiệm so với những người trước đây. Sao một kẻ điên như Eugene lại bại trận trong tay các anh nhỉ? Tôi không hiểu"

Tuy vậy, trên mặt Kharasik vẫn không hề lộ ra biểu cảm của một kẻ đang gặp khó khăn. Anh cứ đứng yên ở đó, lặng lẽ tiếp nhận những đòn tấn công mà không hề di chuyển, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Kharasik đã quá quen chiến đấu với quái vật, vậy nên chỉ cần cho anh ta một chút thời gian để thích nghi với nhịp độ chiến đấu, cho dù có thả ra mười Alice anh ta cũng có thể đánh được!

"Đúng vậy, nhưng cũng không đúng" Lorde vừa nói vừa cầm quyển sách lên, ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên bìa sách một cái: "Phải là đánh bại tôi và đứa con của tôi"

Chiếc rèm đỏ mở ra, để lộ trước mắt hai người đàn ông là một con rối gỗ trong nhân dạng một cô gái tóc vàng mặc chiếc váy tạp dề màu trắng dễ thương.

Ít nhất, cơ thể anh ta bây giờ đã bị thương đôi ba chỗ, thế nhưng nhiêu đó có lẽ cũng chẳng đáng là bao đối với một chiến binh dày dặn kinh nghiệm như anh ta.

Cô ấy đứng dậy, từ từ lê bước đến chỗ hai người. Đôi mắt cô ấy vô hồn, các khớp tay chân va vào nhau lạch cạch, trên tay cầm theo một cây dao ngắn, càng đến gần hai người họ thì sát khí mà cô toả ra càng trở nên nặng nề hơn.

"Tôi đã quen với cách chiến đấu của đám thú săn mồi thông minh rồi. Lúc chúng tưởng chừng như mình đã đắc thủ cũng chính là lúc chúng trở nên sơ hở nhất"

Xoạch~

"Ki-"

"Ah, may mắn... Phải rồi, may mắn cũng là một dạng thực lực. Tôi hiểu" Lorde thôi nghiêng đầu rồi tiếp tục đi vào vấn đề chính: "Đã đến tận đây rồi thì hẳn là các anh đều biết mình cần phải làm gì nhỉ?"

Rốt cục, với sự điên loạn của mình, Nisir chính là người giành được chiến thắng chung cuộc. Anh bước tới ngồi lên xác con dê đen với phần cổ họng đã nát bấy, lặng lẽ quan sát cuộc chiến của Kharasik: "Vậy là tôi đẹp trai hơn anh rồi nhỉ?"

"Được!"

Xoạch~ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế là tại màn kịch thứ hai này, Nisir vẫn sẽ lựa chọn đứng xem như một khán giả.

Xoạch~

"Màn kịch đầu tiên: Alice ở xứ sở ma quái!"

Nisir phun nước bọt, lặng lẽ nhìn về phía các miệng vết thương, ngay lập tức nhận ra chúng đều đang dần chuyển thành màu đen kèm theo cảm giác tê liệt: "Lời nguyền à? Con dê này đúng là lắm trò"

Nisir không thể lo hết một lúc cả các mảnh phi thạch lẫn đao phong, rốt cục lại bị trúng đòn.

Xoạch~

Thanh kiếm được Đại Thánh Nữ ban phước trong tay tôi chuyên trị mấy thứ đen tối, ô uế như thế này đấy, anh có biết không?

Nisir vừa than vãn, vừa nâng kiếm lên đâm thêm một phát nữa: "Chỉ có mày c·h·ế·t trước hoặc tao c·h·ế·t trước, không có ngoại lệ đâu!"

"Tốt thôi, anh vui là được"

Từ thời khắc này mọi chuyện đã rất rõ ràng: Kharasik và Nisir buộc phải đối đầu với con rối mang tên "Alice" này.

"Anh với tôi mỗi người lo một con, người nào đánh xong trước thì người đó đẹp trai" Kharasik nói thật nhanh rồi một mình lao thẳng về phía con bạch mã hiền hoà.

"Nhưng nói đến lời nguyền... Chỉ cần kẻ thi chú c·h·ế·t thì chúng tự khắc sẽ biến mất thôi. Mình cần g·i·ế·t nó trước khi cái thứ này đủ sức tước đi khả năng chiến đấu của mình"

Chương 23. Andre de Lorde - Prince of Terror

"Ê, coi bộ khó hơn không ít rồi đấy, cần tôi giúp không?" Nisir thấy cảnh này liên không khỏi cất giọng hỏi thăm.

"Màn kịch thứ hai: Alice dạo chơi khắp thế gian!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ầm!

Dứt lời, thân thể của Lorde dần tan biến thành bụi sáng, để lại ngay phía sau lưng anh ta là một sân khấu to lớn đã hoàn toàn thành hình. Tuy rằng buổi trình diễn vẫn chưa thực sự bắt đầu, chiếc rèm đỏ vẫn cứ đóng kín... Nhưng vì một lí do nào đó, cả Kharasik lẫn Nisir đều cảm thấy bất an đến cùng cực.

Rèm đỏ mở ra, để lộ hai thứ ánh sáng khác màu chiếu thẳng vào mắt hai kẻ khiêu chiến.

"Không giống như anh đang nghĩ đâu, Nhà Thám Hiểm trẻ tuổi ạ. Tôi là nghệ sĩ, thế nên tác phẩm của tôi cũng chính là con của tôi"

Với cường độ tấn công vũ bão của ba Alice với ba loại vũ khí khác nhau, lần này Kharasik đã bắt đầu lộ ra một chút sự chật vật.

"Đứa trẻ bé bỏng, hãy mau giúp đỡ ta, cho họ nhìn thấy vẻ đẹp hắc ám tuyệt mỹ của con đi, Grand Guignol!"

Lorde dang rộng đôi tay hướng về phía Kharasik và Nisir trong lúc quả cầu ánh sáng thay hình đổi dạng, trông giống như một người nghệ sĩ đang giới thiệu cho công chúng tác phẩm đầy tâm huyết của mình: "Bây giờ các anh sẽ được chứng kiến đứa con tinh thần đắc ý nhất của tôi! Mong rằng các anh sẽ không cười chê vẻ đẹp tuyệt vời của nó!"

Nisir: "Do may mắn thôi"

Phía trước, đúng như mong đợi, khi tiếp cận Kharasik với một khoảng cách đủ gần, hình nhân Alice lập tức phát động tấn công.

"Màn kịch thứ ba: Quái thú của Thuần Khiết và Ô Uế!"

Chiếc rèm đỏ lại mở ra. Lần này có đến tận ba Alice xuất hiện với ba sắc thái khác nhau: Một Alice váy đen cầm lưỡi hái tượng trưng cho cõi Địa Ngục, một Alice bình thường cầm dao găm tượng trưng cho cõi Nhân Gian, và một Alice trắng cầm trường thương tượng trưng cho cõi Thiên Đàng.

[Andre de Lorde - Prince of Terror]

Lorde: "Liệu tôi có nên xem đó là lời khen?"

"Nào..."

"A-... C·h·ế·t tiệt, sinh thời mình chưa bao giờ cảm thấy đau như thế này-"

Dù bản thân chỉ là một con rối gỗ nhưng tốc độ di chuyển của Alice lại nhanh như thỏ chạy, khiến Kharasik chỉ có thể phòng thủ một cách bị động trước những đợt tấn công dồn dập.

Tranh thủ lúc con dê còn chưa kịp hoàn hồn sau khi bị lấy mất cặp sừng, Nisir lạnh lùng nâng kiếm lên đâm thẳng vào cổ họng con dê, khiến máu đen trào ra xối thẳng lên người Nisir như dòng suối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Nisir hít sâu một hơi rồi vận sức dồn về phía đôi chân, lao thẳng về phía dê đen.

Nỗi đau được cường hoá gấp nhiều lần suýt chút nữa khiến Nisir c·h·ế·t ngất, thế nhưng bằng cách nào đó anh vẫn kịp thời tỉnh lại, lộn một vòng trên sàn theo bản năng rồi tiếp tục tiến thẳng về phía con dê.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23. Andre de Lorde - Prince of Terror