Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Kết thúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Kết thúc


Tháng 3 năm 104 của năm đầu Quốc tế, tôi nhận được chín quyền tự sửa chữa, đăng nhập với thân phận là một con mèo đen.

Nếu không có sự duy trì của mạng ảo, A Liên khó có thể tồn tại quá lâu dưới dạng một con chip nhớ, vì thế anh di chuyển chip của cô sang người mô phỏng. Bây giờ khoa học công nghệ rất tân tiến, cấu tạo của người mô phỏng gần giống người thật, kết hợp với ổ chip, chẳng bao lâu nữa A Liên sẽ trở thành cơ thể sống thật.

Đó là một trò lừa bịp về sự bất tử.

Tôi cảm thấy trên trán mình có một hơi thở ấm áp, là một nụ hôn. Nó bình thường giống như một nụ hôn trước khi đi ngủ mỗi ngày.

Cửa phòng thí nghiệm không khóa, máy móc và dụng cụ được giữ sạch sẽ và ngăn nắp. Khi tôi mở cửa bước vào, liếc mắt một cái tôi đã nhìn thấy một “tôi” khác ở trong phòng.

– (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như sự khởi đầu của tất cả những câu chuyện xưa buồn tẻ. A Liên hơi thất vọng hỏi: “Trong chuyện cũ này không có hoàng tử ư?”

Thật ra là anh biết. Đại Hắc mím môi không nói với A Liên. Cô chưa trải qua nhiều chuyện, giống như một tờ giấy trắng thuần khiết đến phát sáng, anh không muốn cô biết cái c·h·ế·t thực sự sẽ đến, anh chỉ nói: “Nếu như nó không cần em nữa, em có bằng lòng đi cùng với anh không?”

HOÀN

“Dạo này anh rất tốt với em.”


Công chúng được hứa hẹn sẽ có một thân phận mới trong thế giới phụ, sau khi kết thúc cuộc đời, tất cả ký ức của họ sẽ được lưu trữ dưới dạng chip, đồng thời tiến hành lưu trữ hồ sơ, và sẽ sống mãi mãi dưới dạng dữ liệu ảo.

Khi biết tôi đã biết được mọi chuyện, cô ấy nhào xuống giường tôi rồi rưng rưng nói: “Em cũng không muốn giấu chị đâu, ai bảo chị dễ bị lừa như vậy cơ chứ.”


Ánh mắt của Đại Hắc sâu xa, bên trong như là chứa đựng cả câu chuyện khác, A Liên nhìn anh, bất giác cắn nát viên kẹo vị vải thiều nhỏ bé, vị ngọt ngào thấm ở đầu lưỡi, dần ngửi được mùi thơm.

“Con bé c·h·ế·t tiệt kia, nó là một con mèo, mèo không mặc quần thì con cũng không mặc hả?”

Cô vừa cắn kẹo vừa đung đưa chân nói với Đại Hắc về chuyện ở trường: Bài tập ngày hôm nay vẫn chưa làm xong, Tiểu Hắc vô tình giẫm hai dấu chân lên, ngày mai lại phải thấy cảnh thầy chủ nhiệm đến dạy bảo. A Liên chuẩn bị vào đại học, gia đình cô bắt đầu lo lắng cho chuyến đi dài của cô nhưng bản thân cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi trấn nhỏ này.

A Liên không quá thích kẹo socola Đại Hắc cầm theo vì nó đậm và đắng, nhưng cô thích kẹo m*t có nhân vải thiều vì nó mang theo vị ngọt mềm.

“…”

“Con mèo đen lúc đó đã trở thành đồ bỏ đi của một kẻ say rượu. Khi cô gái nhặt được nó, chỉ còn một mạng sống mà lại còn bị thương sắp c·h·ế·t. Bố cô gái bị tai nạn hầm mỏ từ sớm, mẹ cô ấy tái hôn với một người đàn ông khác, cô ấy cũng nhanh chóng bị bỏ rơi, được nuôi dưỡng tại nhà dì từ khi còn nhỏ.”

Đây là lần thứ 117 nhìn thấy cô ấy, dưới hình thức của một cơ thể thực.

Chạng vạng, cuối cùng Trần Úc cũng trở lại. Tôi dựa vào góc tối của phòng thí nghiệm, đầu óc rối bời, tôi nghĩ bây giờ ở trong đầu nhất định phải rất ồn ào, nếu không sao tôi không nghe lọt lời anh ấy nói.

Anh ấy là một người rất kiệm lời và hiếm khi bày tỏ tình cảm với tôi, cho nên rất nhiều lúc đều là tôi làm phiền anh ấy. Tôi đã từng chủ động trò chuyện với anh ấy về những kỷ niệm của mình trước khi đi ngủ, nhưng gần đây trí nhớ của tôi trở nên kém đi, nhiều ký ức trở nên phức tạp và phân tán, thậm chí đôi khi tôi còn nghi ngờ chính mình.

Đối với anh mà nói thì cả đời là quá dài, nếu như có thể được gặp lại em một lần nữa, vậy thì thật tốt biết bao.

Vào cuối mùa thu, Đại Hắc rời trấn nhỏ một tháng, khi trở lại, anh mang theo rất nhiều đồ dùng từ thị trấn cho A Liên.

*

Đây không phải là tôi, đây hoàn toàn là một người khác, nhưng cô ấy trông giống hệt tôi, cô ấy là ai? Cô ấy là ai?

“Anh không biết.”

Ba.

Buổi tối trước khi ngủ, tôi dựa vào gối rồi nhìn chằm chằm vào Trần Úc đến ngây người. Hình như anh ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, đóng sách lại, dịch bên kia chăn cho tôi, hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Lần này Đại Hắc không đồng ý mà lại đánh thức cô. A Liên vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, tự hỏi tại sao lần này Đại Hắc không muốn tùy ý cô, vì vậy cô đành phải dụi mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hai.

“Ừm. Không có hoàng tử, chỉ có một con mèo.”

Cực quang ngày hôm đó rất đẹp, nhưng trong mắt tôi chỉ có ánh sáng duy nhất là Trần Úc.

“Em đã đọc xong nhật ký, Trần Úc.” Tôi khóc rất nhiều, nước mắt nhòe nhoẹt không nhìn rõ mặt anh ấy, tôi chỉ có thể mò mẫm theo cảm tính, cho đến khi tôi chạm vào dòng lệ trên khóe mắt anh ấy rồi hỏi: “Sao bây giờ em mới biết, sao anh lại không nói với em?”


Người kiểm tra là người duy nhất có thể trở lại từ thế giới phụ mà không hề hấn gì, đồng thời cũng không bị tiêu hủy.

Khi nãy hai mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của anh ấy nhưng bây giờ mắt tôi đang dần mờ đi. Tôi nói, có khả năng em phải ngủ thiếp đi rồi.

A Liên không để trong lòng, chỉ nói với Đại Hắc: “Đêm đông dài quá, em vừa muốn gặp lại anh lại vừa muốn ngủ thêm một giấc nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại Hắc xoa đầu cô, trên tay cầm một túi quà xinh đẹp nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Đây là lần thứ 117 nhìn thấy cô ấy, dưới hình thức của một cơ thể thực.

Anh biết rõ, chúng sinh còn sống không thể nhận ra chính mình c·h·ế·t, nếu như nhận thức được mình đã c·h·ế·t vậy thì người mô phỏng sẽ nhanh chóng mất đi chức năng sinh mệnh. Có lẽ vì tự bảo vệ mình trong tiềm thức, A Liên đã xóa những đoạn ngắn về cái c·h·ế·t trong tâm trí, chỉ nhớ rằng cô có nuôi một con mèo, mà cô không biết rằng con mèo đó là anh.

Cô ủ rũ nhăn mũi, đôi mắt trong veo rung động lòng người. Đại Hắc nhéo một sợi tóc của cô rồi đáp: “Sau đó mèo đen nghĩ, nếu có sau này, nó nhất định phải tìm được cô gái. Nó muốn cho cô ấy có một gia đình hạnh phúc, bọn họ sẽ nuôi một con mèo đen, nó muốn luôn ở bên cô ấy.”

“Con mèo đen lúc đó đã trở thành đồ bỏ đi của một kẻ say rượu. Khi cô gái nhặt được nó, chỉ còn một mạng sống mà lại còn bị thương sắp c·h·ế·t. Bố cô gái bị tai nạn hầm mỏ từ sớm, mẹ cô ấy tái hôn với một người đàn ông khác, cô ấy cũng nhanh chóng bị bỏ rơi, được nuôi dưỡng tại nhà dì từ khi còn nhỏ.”

Anh biết rõ, chúng sinh còn sống không thể nhận ra chính mình c·h·ế·t, nếu như nhận thức được mình đã c·h·ế·t vậy thì người mô phỏng sẽ nhanh chóng mất đi chức năng sinh mệnh. Có lẽ vì tự bảo vệ mình trong tiềm thức, A Liên đã xóa những đoạn ngắn về cái c·h·ế·t trong tâm trí, chỉ nhớ rằng cô có nuôi một con mèo, mà cô không biết rằng con mèo đó là anh.

Cô sẽ dần nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.

Một.

Cô vừa nói một lúc đã bắt đầu ngáp, Đại Hắc chạm vào tay cô, lạnh quá.

Giống như sự khởi đầu của tất cả những câu chuyện xưa buồn tẻ. A Liên hơi thất vọng hỏi: “Trong chuyện cũ này không có hoàng tử ư?”

Tôi và cô ấy đều hiểu rằng bộ não của thế giới phụ ngày càng nhạy bén, phản ứng loại trừ của người mô phỏng ngày càng nhanh, cơ hội gặp tôi lần sau sẽ thấp hơn nhiều. Tôi chỉ là một ký ức dần trong suốt, bị loãng và bị xóa trong vô số lần di chuyển, cũng có thể là chẳng mấy chốc sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới.

Điều anh không ngờ tới là người mô phỏng không thể dung hợp hoàn toàn với A Liên.

Chỉ là có thể cô ấy lại không nhớ tôi.

Nó sinh ra phản ứng loại trừ, và khả năng cao A Liên sẽ bị nuốt chửng bởi phản ứng loại trừ ngày càng nghiêm trọng.

“Ừm. Không có hoàng tử, chỉ có một con mèo.”

Đại Hắc nói với cô, đột nhiên một ngày nọ xảy ra một trận lũ lụt rất nghiêm trọng. Tai họa ập đến không có dấu hiệu nào, ngay cả mèo đen cũng không thể ngờ rằng lũ lụt đã dìm sạch một khu vực rộng lớn thành phố và trấn nhỏ, mấy ngày đó có vô số người gặp nạn, bao gồm cả cô gái.

Trần Úc mang giày cho tôi, tôi muốn vươn tay kéo anh ấy lên nhưng anh ấy ngồi xổm không nhúc nhích, nương theo tư thế đó hôn tay tôi một cái rồi nhìn tôi với vẻ buồn cười: “Anh chỉ gần đây mới rất tốt với em, vậy trước đây anh không tốt với em à?”

“Em đã đọc xong nhật ký, Trần Úc.” Tôi khóc rất nhiều, nước mắt nhòe nhoẹt không nhìn rõ mặt anh ấy, tôi chỉ có thể mò mẫm theo cảm tính, cho đến khi tôi chạm vào dòng lệ trên khóe mắt anh ấy rồi hỏi: “Sao bây giờ em mới biết, sao anh lại không nói với em?”

Đây không phải là tôi, đây hoàn toàn là một người khác, nhưng cô ấy trông giống hệt tôi, cô ấy là ai? Cô ấy là ai?

“Anh không biết.”

Trước khi chương trình khởi động, Trần Úc chải đầu cho tôi. Tôi nằm trên giường mà vẫn không yên phận, kéo tay áo anh ấy nói nhỏ: “Lần sau gặp nhau, em muốn một viên kẹo vị vải thiều.”

“Ngủ ngon.”

Trước khi chương trình khởi động, Trần Úc chải đầu cho tôi. Tôi nằm trên giường mà vẫn không yên phận, kéo tay áo anh ấy nói nhỏ: “Lần sau gặp nhau, em muốn một viên kẹo vị vải thiều.”

Cô nghĩ, Đại Hắc cũng đã đến tuổi học đại học, nhưng anh có thể ở trong trấn nhỏ cả ngày, như vậy cô sẽ không đi đâu cả.

Mèo đen cuối cùng còn sống sót.

Khi nãy hai mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của anh ấy nhưng bây giờ mắt tôi đang dần mờ đi. Tôi nói, có khả năng em phải ngủ thiếp đi rồi.

Thế giới phụ không ổn định, hệ thống thời tiết cũng là một vấn đề không nhỏ. Trong một trận lũ lụt, A Liên không may mất mạng. Anh quay trở lại thế giới này, sử dụng đặc quyền của người kiểm tra để xóa ID của A Liên khỏi danh sách các tệp bị tiêu hủy.

Anh ấy trả lời: “Được, anh ở đây với em.”

Tôi biết rằng Trần Úc rất tốt với tôi.

Vào cuối mùa thu, Đại Hắc rời trấn nhỏ một tháng, khi trở lại, anh mang theo rất nhiều đồ dùng từ thị trấn cho A Liên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều mà tất cả mọi người không biết là ký ức của họ sẽ không được lưu trữ hồ sơ, đây là một dự án quy mô lớn, vì vậy những chip nhớ ký ức thuộc về bọn họ chỉ có thể bị thu về và tiêu hủy, sẽ không còn dấu vết nào nữa.

Tôi lắc đầu, nói buồn ngủ.

“Có ạ!” A Liên nói.

Anh ấy nói: “Em muốn anh nói với em như nào đây?”

Trần Úc nói: “Được.”

Ba.

Nếu như anh có thể gặp lại em.

A Liên vất vả mở mắt ra, lơ mơ cong môi cười với anh, nói: “Em ngủ một giấc, đợi tuyết đã chất thành đống rồi gọi em dậy có được không?”

Lần này Đại Hắc không đồng ý mà lại đánh thức cô. A Liên vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, tự hỏi tại sao lần này Đại Hắc không muốn tùy ý cô, vì vậy cô đành phải dụi mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Em không sợ c·h·ế·t, em chỉ sợ không thể gặp lại anh.

“Con bé c·h·ế·t tiệt kia, nó là một con mèo, mèo không mặc quần thì con cũng không mặc hả?”

Tôi đã quen với việc anh ấy bận rộn chạy giữa các phòng thí nghiệm khác nhau, giờ đây anh ấy đột ngột trở lại cuộc sống vợ chồng bình thường thì tôi lại hơi không thích ứng được, thậm chí đã có một thời gian nghi ngờ có phải tôi mắc bệnh nan y gì đó không. Khi bác sĩ gia đình nghe thấy sự lo lắng của tôi, ông ấy không nâng mí mắt lên, chỉ nói với tôi đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra, tôi rất muốn phản bác lại ông ấy là “Đừng suy nghĩ nhiều” là một câu an ủi hoàn toàn sai lầm. Phụ nữ là sinh vật của nhiều bộ phim truyền hình, bạn càng bảo họ đừng suy nghĩ nhiều thì họ càng phải phác thảo kịch bản trong tâm trí của họ thêm 10 nghìn từ nữa.

Phản ứng loại trừ gần đây rất dữ dội. Tốc độ bài trừ của người mô phỏng mới mỗi lúc một nhanh hơn. Người mô phỏng dự phòng vẫn chưa được hoàn thành, tôi không thể mạo hiểm để cô ấy cấy ghép ở đó được, tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến thế giới phụ để tiến hành thay đổi.

Thế giới của tôi nghe được giọng nói của Trần Úc.

Đại Hắc dừng lại và nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhận nuôi một con mèo đen.”

Cô ủ rũ nhăn mũi, đôi mắt trong veo rung động lòng người. Đại Hắc nhéo một sợi tóc của cô rồi đáp: “Sau đó mèo đen nghĩ, nếu có sau này, nó nhất định phải tìm được cô gái. Nó muốn cho cô ấy có một gia đình hạnh phúc, bọn họ sẽ nuôi một con mèo đen, nó muốn luôn ở bên cô ấy.”

Thế giới của tôi nghe được giọng nói của Trần Úc.

Cô ấy ở bên cạnh tôi, ngay cả khi cô ấy không nhớ tôi thì cũng rất tốt.

*

Không.

Giống như một đoạn mã vòng lặp bị nhiễm vi-rút, không ngủ không nghỉ, nhưng vẫn không thể tránh được.

*

“Con mèo đó có chín mạng sống, đến thế giới này để làm một nhiệm vụ, không ai biết nó bất thường cả, chỉ coi nó như một con mèo dễ bắt nạt.” Ánh mắt Đại Hắc trống rỗng, trầm giọng nói: “Lúc đầu, con mèo dùng tám mạng sống để vượt qua ba năm đầu, đến năm thứ tư, nó gặp cô gái.”

Trần Úc làm việc trong Viện Hàn lâm Khoa học, nội dung vốn có tính bảo mật, tôi chưa bao giờ hỏi chi tiết về công việc của anh ấy. Ngay cả phòng thí nghiệm tư nhân nơi anh ấy ở khi về nhà, tôi cũng ít khi đến xem. Lần này thì khác, tôi cho mình cốc sữa bò, uống xong tôi nghĩ, tôi cần phải biết chút gì đó.

Ánh mắt của Đại Hắc sâu xa, bên trong như là chứa đựng cả câu chuyện khác, A Liên nhìn anh, bất giác cắn nát viên kẹo vị vải thiều nhỏ bé, vị ngọt ngào thấm ở đầu lưỡi, dần ngửi được mùi thơm.

Đại Hắc nói với cô, đột nhiên một ngày nọ xảy ra một trận lũ lụt rất nghiêm trọng. Tai họa ập đến không có dấu hiệu nào, ngay cả mèo đen cũng không thể ngờ rằng lũ lụt đã dìm sạch một khu vực rộng lớn thành phố và trấn nhỏ, mấy ngày đó có vô số người gặp nạn, bao gồm cả cô gái.

Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời đã lặn, ngay cả gió cũng dịu dàng. A Liên tựa vào Đại Hắc ngủ thiếp đi, lúc thức dậy, anh cũng đang dựa vào cô nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc đen lộn xộn dính vào trán, lộ ra gương mặt thanh tuyển.


Anh ấy là một người rất kiệm lời và hiếm khi bày tỏ tình cảm với tôi, cho nên rất nhiều lúc đều là tôi làm phiền anh ấy. Tôi đã từng chủ động trò chuyện với anh ấy về những kỷ niệm của mình trước khi đi ngủ, nhưng gần đây trí nhớ của tôi trở nên kém đi, nhiều ký ức trở nên phức tạp và phân tán, thậm chí đôi khi tôi còn nghi ngờ chính mình.

Tôi và cô ấy đều hiểu rằng bộ não của thế giới phụ ngày càng nhạy bén, phản ứng loại trừ của người mô phỏng ngày càng nhanh, cơ hội gặp tôi lần sau sẽ thấp hơn nhiều. Tôi chỉ là một ký ức dần trong suốt, bị loãng và bị xóa trong vô số lần di chuyển, cũng có thể là chẳng mấy chốc sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới.

“…”

Nói chính xác là tôi đã thấy một người giống hệt mình. Cô ấy cuộn tròn và ngâm mình trong một cái lồng trong suốt, trên người là những dây ống lớn nhỏ nối liền nhau, mái tóc mềm mại của cô ấy khẽ đung đưa theo dòng nước. Vẻ mặt cô ấy yên lặng mà ôn hòa như một mỹ nhân say ngủ đã lâu.

Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Phần Lan, chúng tôi ở lại thêm vài ngày sau khi biết rằng có khả năng xuất hiện cực quang trong đêm tiếp theo. Bầu trời ở Phần Lan tuyệt đẹp, nhất là khi màn đêm buông xuống, biển sao tỏa sáng rực rỡ. Vào đêm ngắm cực quang, tôi bị mất một chiếc giày trong khi chạy trên tuyết cao đến đầu gối, cả người toàn là tuyết. Trần Úc cởi giày của anh cho tôi, cõng tôi đi qua một khu vườn hoa.

Cô ấy ở bên cạnh tôi, ngay cả khi cô ấy không nhớ tôi thì cũng rất tốt.

Cô vừa nói một lúc đã bắt đầu ngáp, Đại Hắc chạm vào tay cô, lạnh quá.

Nhưng tôi sẽ không hỏi ra lời, Trần Úc. Thế giới rộng lớn như vậy, gặp được anh là điều may mắn của em.

Mẹ của A Liên nghĩ “Đại Hắc” mà A Liên thỉnh thoảng nói đến là con mèo đen thường đi dạo quanh cửa nhà, cũng không ai biết cô gái trẻ đang nghĩ gì. A Liên có một buổi hẹn hò, cô chạy lon ton qua con hẻm đến tóe khói, mẹ A Liên chỉ biết cô lại sắp muốn đi ra ngoài chơi nên vẫy muôi rồi hét lên: “Về sớm một chút đấy!” A Liên đã sớm chạy mất tăm rồi. Đầu hẻm, Tiểu Hắc nhảy lên tường kêu “meo meo” một tiếng.


Tôi dần bắt đầu nhớ lại những chuyện mà tôi không nhớ trước đây, giống như tôi nhớ khi còn nhỏ tôi có nuôi một con mèo đen, nhưng cuối cùng thì tôi không nhớ nó đã đi đâu; giống như tôi biết Hứa Du là bạn thân của tôi, giống như ở bên cạnh tôi thì tôi chỉ có một người bạn duy nhất là cô ấy, và cô ấy là người duy nhất like bài khi tôi kết hôn, nhưng tại sao lại biết, trí nhớ của tôi trống rỗng; giống như tôi có thể nhớ rõ mình đã gặp anh ấy vào ngày mưa nào đó, nhưng hoàn toàn không thể nhớ những gì tôi đã làm ngày hôm trước.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, A Liên không thể không hỏi: “Vậy thì em sẽ bị đưa đi đâu?”

Đối với anh mà nói thì cả đời là quá dài, nếu như có thể được gặp lại em một lần nữa, vậy thì thật tốt biết bao.

Tuyết trên mặt đất chưa đọng lại, vừa dẫm phải vũng nước, A Liên đã đứng trước cửa nhà Đại Hắc. Anh nhìn chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng của của cô thì rót cho cô một ly sữa bò nóng.

Cửa phòng thí nghiệm không khóa, máy móc và dụng cụ được giữ sạch sẽ và ngăn nắp. Khi tôi mở cửa bước vào, liếc mắt một cái tôi đã nhìn thấy một “tôi” khác ở trong phòng.

Cô sẽ dần nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.

Trần Úc nói: “Được.”

Cuốn nhật ký của Đại Hắc được đặt ở bên cạnh, trang đầu tiên bị gió thổi tung lên, A Liên tò mò liếc nhìn.

Một buổi sáng đẹp trời, thừa dịp Trần Úc đi ra ngoài, tôi đi lên phòng thí nghiệm trên tầng hai.


A Liên ngẩng mặt lên cười và gọi ba lần: “Em nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ anh.”

The 1st loop.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng A Liên không khỏi tò mò về thế giới bên ngoài. Cô chớp mắt nhìn Đại Hắc, anh bị cuốn lấy không còn cách nào khác, đành phải dừng viết nhật ký giữa chừng, suy nghĩ một chút, kể cho cô nghe câu chuyện về một cô gái và một con mèo.

Chờ đến khi anh tìm thấy khăn, A Liên đã ngủ thiếp đi ở góc ghế sô pha.

Anh ấy nói: “Em muốn anh nói với em như nào đây?”

Vào đầu mùa đông, cánh đồng lúa mạch vắng vẻ đìu hiu, rơm rạ trên cánh đồng đã bị san phẳng từ lâu, nhưng trong lòng A Liên lại chứa đầy niềm vui nồng cháy giữa mùa hè, như mặt trời nhỏ nhào vào trong ngực Đại Hắc, ôm chặt không buông tay.

Phản ứng loại trừ gần đây rất dữ dội. Tốc độ bài trừ của người mô phỏng mới mỗi lúc một nhanh hơn. Người mô phỏng dự phòng vẫn chưa được hoàn thành, tôi không thể mạo hiểm để cô ấy cấy ghép ở đó được, tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến thế giới phụ để tiến hành thay đổi.

Buổi tối trước khi ngủ, tôi dựa vào gối rồi nhìn chằm chằm vào Trần Úc đến ngây người. Hình như anh ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, đóng sách lại, dịch bên kia chăn cho tôi, hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Đại Hắc dừng lại và nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhận nuôi một con mèo đen.”

Vào mùa đông, ngày nào A Liên cũng ngủ không dậy, cô ngày càng thích nằm ăn vạ trên giường.

Tôi sẽ được đưa đến thế giới phụ một lần nữa.

Cuốn nhật ký của Đại Hắc được đặt ở bên cạnh, trang đầu tiên bị gió thổi tung lên, A Liên tò mò liếc nhìn.

Mùa thu năm nay nhanh chóng kết thúc, lúc A Liên đi ra ngoài thì bị mẹ kéo về và buộc phải mặc quần mùa thu vào.

“Sau khi cô gái cứu mèo đen, cô ấy đã đối xử rất tốt với nó. Không có ai trên đời này tốt với nó như cô ấy.”

Cô trở nên rất mê ngủ, thích ngủ đến bất thường, giống như một con thú nhỏ sắp ngủ đông.

Tóm lại là cô không thể tách rời khỏi anh.

Nói chính xác là tôi đã thấy một người giống hệt mình. Cô ấy cuộn tròn và ngâm mình trong một cái lồng trong suốt, trên người là những dây ống lớn nhỏ nối liền nhau, mái tóc mềm mại của cô ấy khẽ đung đưa theo dòng nước. Vẻ mặt cô ấy yên lặng mà ôn hòa như một mỹ nhân say ngủ đã lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như một đoạn mã vòng lặp bị nhiễm vi-rút, không ngủ không nghỉ, nhưng vẫn không thể tránh được.

Ba.

Dịch: Moo Moo

The 117th loop.

Trấn nhỏ rơi trận tuyết đầu mùa đầu tiên, A Liên uống nửa bát cháo đã chạy ra ngoài tìm Đại Hắc. Hôm nay rất kỳ lạ, A Liên nghĩ. Trước khi đi ra ngoài cô liếc nhìn lại, mẹ A Liên đang dệt áo len mùa đông cho cô. Bố A Liên đang ngồi bên cửa vừa phơi nắng vừa chơi với mèo. Tiểu Hắc còn “meo meo” hai tiếng với cô lúc cô chạy đi. Đây là một cuộc xa cách bình thường mà ngắn ngủi, A Liên không khỏi nhìn thêm hai lần nữa.

*

Chạng vạng, cuối cùng Trần Úc cũng trở lại. Tôi dựa vào góc tối của phòng thí nghiệm, đầu óc rối bời, tôi nghĩ bây giờ ở trong đầu nhất định phải rất ồn ào, nếu không sao tôi không nghe lọt lời anh ấy nói.

Tình trạng cơ thể của tôi ngày càng trở nên tồi tệ, tôi thường xuyên bị đau đầu từng cơn, Trần Úc bắt đầu dành thời gian để ở cùng tôi.

Một buổi sáng đẹp trời, thừa dịp Trần Úc đi ra ngoài, tôi đi lên phòng thí nghiệm trên tầng hai.

Tháng 8 năm 104 của năm đầu Quốc tế, trở về thành công.

Lời nói của tôi quá thẳng thắn, Trần Úc sững sờ một lúc mới nói: “Không phải, sao em lại nghĩ như vậy?”

Trong lần kiểm tra đầu tiên, anh đã gặp A Liên.

Vào mùa đông, ngày nào A Liên cũng ngủ không dậy, cô ngày càng thích nằm ăn vạ trên giường.

Thế giới phụ vẫn đang trong thời gian kiểm tra và cần phản hồi thường xuyên về tình hình trên mặt đất, mà anh là một trong những người kiểm tra tham gia vào thế giới phụ, thường xuyên di chuyển giữa thế giới này và thế giới phụ.

Anh muốn đưa A Liên trở lại thế giới này và cấy ghép cô vào người mô phỏng mới trước khi cô bị phát hiện.

Mùa thu năm nay nhanh chóng kết thúc, lúc A Liên đi ra ngoài thì bị mẹ kéo về và buộc phải mặc quần mùa thu vào.

Người kiểm tra là người duy nhất có thể trở lại từ thế giới phụ mà không hề hấn gì, đồng thời cũng không bị tiêu hủy.

Em không sợ c·h·ế·t, em chỉ sợ không thể gặp lại anh.

Anh gọi cô: “A Liên.”

A Liên cầm ly nước ấm áp, nép vào ghế sô pha, không thể ngồi yên trong chốc lát, nói: “Bên ngoài đang có tuyết rơi!”

Điều anh không ngờ tới là người mô phỏng không thể dung hợp hoàn toàn với A Liên.

Hứa Du không phải là bạn thân nhất của tôi thời đại học mà là một thực tập sinh được Trần Úc dẫn dắt trong phòng thí nghiệm.

Mẹ của A Liên nghĩ “Đại Hắc” mà A Liên thỉnh thoảng nói đến là con mèo đen thường đi dạo quanh cửa nhà, cũng không ai biết cô gái trẻ đang nghĩ gì. A Liên có một buổi hẹn hò, cô chạy lon ton qua con hẻm đến tóe khói, mẹ A Liên chỉ biết cô lại sắp muốn đi ra ngoài chơi nên vẫy muôi rồi hét lên: “Về sớm một chút đấy!” A Liên đã sớm chạy mất tăm rồi. Đầu hẻm, Tiểu Hắc nhảy lên tường kêu “meo meo” một tiếng.

Đại Hắc xoa đầu cô, trên tay cầm một túi quà xinh đẹp nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Hứa Du không phải là bạn thân nhất của tôi thời đại học mà là một thực tập sinh được Trần Úc dẫn dắt trong phòng thí nghiệm.

Hứa Du nói, đây không phải lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi, mỗi lần trí nhớ của tôi lại trống rỗng thì lại là những lời nói dối giống hệt nhau để gạt tôi mà lần nào cũng lừa gạt được tôi, chẳng thú vị chút nào.

Cực quang ngày hôm đó rất đẹp, nhưng trong mắt tôi chỉ có ánh sáng duy nhất là Trần Úc.

Những ngày sống ở thế giới phụ không còn bao lâu, A Liên không có tên trong danh sách di dân, bộ não trí tuệ của thế giới sẽ sớm phát hiện ra có một cơ thể từ bên ngoài đến xâm lấn, đến lúc đó, điều chờ đợi cô là cái c·h·ế·t hoàn toàn.

Vào năm thứ 103 của năm đầu Quốc tế, để giải phóng dân số thế giới, kế hoạch thế giới phụ đã được khởi động.

Vì vậy, anh tạo ra một vật dẫn người mô phỏng trước, anh phải sử dụng đặc quyền của mình một lần nữa để tạo ra một thân phận mới cho A Liên ở thế giới phụ, một lần nữa đưa cô trở lại thế giới phụ.

Trần Úc mang giày cho tôi, tôi muốn vươn tay kéo anh ấy lên nhưng anh ấy ngồi xổm không nhúc nhích, nương theo tư thế đó hôn tay tôi một cái rồi nhìn tôi với vẻ buồn cười: “Anh chỉ gần đây mới rất tốt với em, vậy trước đây anh không tốt với em à?”

Vào đầu mùa đông, cánh đồng lúa mạch vắng vẻ đìu hiu, rơm rạ trên cánh đồng đã bị san phẳng từ lâu, nhưng trong lòng A Liên lại chứa đầy niềm vui nồng cháy giữa mùa hè, như mặt trời nhỏ nhào vào trong ngực Đại Hắc, ôm chặt không buông tay.

Có một lần đi mua sắm, trong khi Trần Úc ngồi xổm xuống để thử giày cho tôi, tôi không nhịn được hỏi anh ấy: “Trần Úc, có phải em sắp c·h·ế·t không?”

Thế giới phụ vẫn đang trong thời gian kiểm tra và cần phản hồi thường xuyên về tình hình trên mặt đất, mà anh là một trong những người kiểm tra tham gia vào thế giới phụ, thường xuyên di chuyển giữa thế giới này và thế giới phụ.

Tổng cộng có 16 bug đã được sửa.

Giống như một đoạn mã vòng lặp bị nhiễm vi-rút, không ngủ không nghỉ, nhưng vẫn không thể tránh được.

Không.

Chỉ là có thể cô ấy lại không nhớ tôi.

Tôi cảm thấy trên trán mình có một hơi thở ấm áp, là một nụ hôn. Nó bình thường giống như một nụ hôn trước khi đi ngủ mỗi ngày.

Hết chương 02.

Trên bàn có rất nhiều cuốn nhật ký nằm rải rác, nổi bật nhất là cuốn nhật ký của Trần Úc. Cuốn nhật ký rất dày, có vài trang bị lật đến bị sờn, tôi run tay, tôi hoảng hốt lật đến trang mới nhất.

Tuyết trên mặt đất chưa đọng lại, vừa dẫm phải vũng nước, A Liên đã đứng trước cửa nhà Đại Hắc. Anh nhìn chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng của của cô thì rót cho cô một ly sữa bò nóng.

“Anh không nỡ xa em, A Liên.”

Tháng 8 năm 104 của năm đầu Quốc tế, trở về thành công.

Tôi và cô ấy đều hiểu rằng bộ não của thế giới phụ ngày càng nhạy bén, phản ứng loại trừ của người mô phỏng ngày càng nhanh, cơ hội gặp tôi lần sau sẽ thấp hơn nhiều. Tôi chỉ là một ký ức dần trong suốt, bị loãng và bị xóa trong vô số lần di chuyển, cũng có thể là chẳng mấy chốc sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới.

Cô trở nên rất mê ngủ, thích ngủ đến bất thường, giống như một con thú nhỏ sắp ngủ đông.

A Liên vất vả mở mắt ra, lơ mơ cong môi cười với anh, nói: “Em ngủ một giấc, đợi tuyết đã chất thành đống rồi gọi em dậy có được không?”

A Liên ngẩng mặt lên cười và gọi ba lần: “Em nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ anh.”

Tổng cộng có 16 bug đã được sửa.

The 117th loop.

*

Nếu không có sự duy trì của mạng ảo, A Liên khó có thể tồn tại quá lâu dưới dạng một con chip nhớ, vì thế anh di chuyển chip của cô sang người mô phỏng. Bây giờ khoa học công nghệ rất tân tiến, cấu tạo của người mô phỏng gần giống người thật, kết hợp với ổ chip, chẳng bao lâu nữa A Liên sẽ trở thành cơ thể sống thật.

Hết chương 02.

A Liên không để trong lòng, chỉ nói với Đại Hắc: “Đêm đông dài quá, em vừa muốn gặp lại anh lại vừa muốn ngủ thêm một giấc nữa.”Cô trở nên rất mê ngủ, thích ngủ đến bất thường, giống như một con thú nhỏ sắp ngủ đông.Một.

Trấn nhỏ rơi trận tuyết đầu mùa đầu tiên, A Liên uống nửa bát cháo đã chạy ra ngoài tìm Đại Hắc. Hôm nay rất kỳ lạ, A Liên nghĩ. Trước khi đi ra ngoài cô liếc nhìn lại, mẹ A Liên đang dệt áo len mùa đông cho cô. Bố A Liên đang ngồi bên cửa vừa phơi nắng vừa chơi với mèo. Tiểu Hắc còn “meo meo” hai tiếng với cô lúc cô chạy đi. Đây là một cuộc xa cách bình thường mà ngắn ngủi, A Liên không khỏi nhìn thêm hai lần nữa.

“Sau khi cô gái cứu mèo đen, cô ấy đã đối xử rất tốt với nó. Không có ai trên đời này tốt với nó như cô ấy.”

“Anh không nỡ xa em, A Liên.”

A Liên thì thầm: “Con không muốn mặc quần mùa thu, trước giờ Đại Hắc không bao giờ mặc quần mùa thu cả.”

A Liên không quá thích kẹo socola Đại Hắc cầm theo vì nó đậm và đắng, nhưng cô thích kẹo m*t có nhân vải thiều vì nó mang theo vị ngọt mềm.

A Liên cầm ly nước ấm áp, nép vào ghế sô pha, không thể ngồi yên trong chốc lát, nói: “Bên ngoài đang có tuyết rơi!”

Chương 2: Kết thúc

Rất nhiều chuyện đều không có manh mối, nhưng càng gặp phải chuyện không có manh mối, con người càng có nhiều lý do để k*ch th*ch.

Hứa Du nói, đây không phải lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi, mỗi lần trí nhớ của tôi lại trống rỗng thì lại là những lời nói dối giống hệt nhau để gạt tôi mà lần nào cũng lừa gạt được tôi, chẳng thú vị chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*

Những ngày sống ở thế giới phụ không còn bao lâu, A Liên không có tên trong danh sách di dân, bộ não trí tuệ của thế giới sẽ sớm phát hiện ra có một cơ thể từ bên ngoài đến xâm lấn, đến lúc đó, điều chờ đợi cô là cái c·h·ế·t hoàn toàn.

Tôi biết cô ấy đang cố làm tôi cười. Vì phản ứng loại trừ, tôi không còn sức để bước đi, hai mắt nhìn không rõ, chỉ có thể đưa tay lên ôm Hứa Du, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Nhưng tôi sẽ không hỏi ra lời, Trần Úc. Thế giới rộng lớn như vậy, gặp được anh là điều may mắn của em.

Đó là một trò lừa bịp về sự bất tử.

Điều mà tất cả mọi người không biết là ký ức của họ sẽ không được lưu trữ hồ sơ, đây là một dự án quy mô lớn, vì vậy những chip nhớ ký ức thuộc về bọn họ chỉ có thể bị thu về và tiêu hủy, sẽ không còn dấu vết nào nữa.

Trong lần kiểm tra đầu tiên, anh đã gặp A Liên.

Hai.

“Mèo đen chắc hẳn rất buồn.” A Liên hỏi: “Vậy mà không có sau đó nữa?”

Nó sinh ra phản ứng loại trừ, và khả năng cao A Liên sẽ bị nuốt chửng bởi phản ứng loại trừ ngày càng nghiêm trọng.

Trên bàn có rất nhiều cuốn nhật ký nằm rải rác, nổi bật nhất là cuốn nhật ký của Trần Úc. Cuốn nhật ký rất dày, có vài trang bị lật đến bị sờn, tôi run tay, tôi hoảng hốt lật đến trang mới nhất.

“Mèo đen chắc hẳn rất buồn.” A Liên hỏi: “Vậy mà không có sau đó nữa?”

Thế giới phụ kéo dài năm năm, thế giới quốc tế kéo dài năm tháng.

Trong quá trình kiểm tra, áp suất nước bề mặt không ổn định và hệ thống thời tiết bị lỗi nên dẫn đến thương vong quy mô lớn trong khu vực.

Lời nói của tôi quá thẳng thắn, Trần Úc sững sờ một lúc mới nói: “Không phải, sao em lại nghĩ như vậy?”

Thế giới phụ kéo dài năm năm, thế giới quốc tế kéo dài năm tháng.

Tóm lại là cô không thể tách rời khỏi anh.

“Ngủ ngon.”

Nhưng ngay cả khi cả vũ trụ không cần em, anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em. Năm tháng không dừng lại, anh vẫn sẽ luôn di chuyển trong thế giới để đồng hành với em.

Thật ra là anh biết. Đại Hắc mím môi không nói với A Liên. Cô chưa trải qua nhiều chuyện, giống như một tờ giấy trắng thuần khiết đến phát sáng, anh không muốn cô biết cái c·h·ế·t thực sự sẽ đến, anh chỉ nói: “Nếu như nó không cần em nữa, em có bằng lòng đi cùng với anh không?”

Em không thuộc về thế giới này, em cũng không thuộc về vũ trụ này. Vậy nên em thấy đó, có rất nhiều ngôi sao trong biển sao rộng lớn kia nhưng lại không có ngôi sao nào là chốn trở về của em cả.

Đại Hắc biết có lẽ cô muốn ra ngoài đắp người tuyết nên anh nói: “Anh lấy cho em một chiếc khăn quàng cổ, chúng ta sẽ đi chơi sau.”

Vào năm thứ 103 của năm đầu Quốc tế, để giải phóng dân số thế giới, kế hoạch thế giới phụ đã được khởi động.

Đại Hắc nâng mặt A Liên lên để cô tập trung sự chú ý rồi nói: “A Liên, thế giới đã phát hiện ra em. Nó không muốn em ở lại đây vì em không có trong danh sách khách mời mà nó mời, em sẽ sớm bị nó đuổi khỏi đây.”

Tôi biết rằng Trần Úc rất tốt với tôi.

Tháng 3 năm 104 của năm đầu Quốc tế, tôi nhận được chín quyền tự sửa chữa, đăng nhập với thân phận là một con mèo đen.

Anh muốn đưa A Liên trở lại thế giới này và cấy ghép cô vào người mô phỏng mới trước khi cô bị phát hiện.

Cô vừa cắn kẹo vừa đung đưa chân nói với Đại Hắc về chuyện ở trường: Bài tập ngày hôm nay vẫn chưa làm xong, Tiểu Hắc vô tình giẫm hai dấu chân lên, ngày mai lại phải thấy cảnh thầy chủ nhiệm đến dạy bảo. A Liên chuẩn bị vào đại học, gia đình cô bắt đầu lo lắng cho chuyến đi dài của cô nhưng bản thân cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi trấn nhỏ này.

*

Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời đã lặn, ngay cả gió cũng dịu dàng. A Liên tựa vào Đại Hắc ngủ thiếp đi, lúc thức dậy, anh cũng đang dựa vào cô nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc đen lộn xộn dính vào trán, lộ ra gương mặt thanh tuyển.

Ký tên chỉ có một chữ “Trần”.

Thế giới phụ không ổn định, hệ thống thời tiết cũng là một vấn đề không nhỏ. Trong một trận lũ lụt, A Liên không may mất mạng. Anh quay trở lại thế giới này, sử dụng đặc quyền của người kiểm tra để xóa ID của A Liên khỏi danh sách các tệp bị tiêu hủy.

Anh gọi cô: “A Liên.”

A Liên thì thầm: “Con không muốn mặc quần mùa thu, trước giờ Đại Hắc không bao giờ mặc quần mùa thu cả.”

Không.

Nhưng ngay cả khi cả vũ trụ không cần em, anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em. Năm tháng không dừng lại, anh vẫn sẽ luôn di chuyển trong thế giới để đồng hành với em.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng A Liên không khỏi tò mò về thế giới bên ngoài. Cô chớp mắt nhìn Đại Hắc, anh bị cuốn lấy không còn cách nào khác, đành phải dừng viết nhật ký giữa chừng, suy nghĩ một chút, kể cho cô nghe câu chuyện về một cô gái và một con mèo.

Mèo đen cuối cùng còn sống sót.

Vì vậy, anh tạo ra một vật dẫn người mô phỏng trước, anh phải sử dụng đặc quyền của mình một lần nữa để tạo ra một thân phận mới cho A Liên ở thế giới phụ, một lần nữa đưa cô trở lại thế giới phụ.

A Liên hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Kết thúc