Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Ký ức biến mất

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ký ức biến mất


“Tôi nghe họ kể, những kẻ này đến vài nhóm khác nhau, sống lượng ít nhất cả chục người cơ.”

Lạc Tiên Minh, người lần đầu tiên nghe đến cái tên “An Quốc” bày tỏ sự tò mò về một vấn đề khác:

Sau khi Cao Bá Vinh gọi bàn, hai người được nhân viên dẫn đến chỗ ngồi ngay bên cửa sổ, nơi có góc nhìn tuyệt đẹp, ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ qua màn kính mỏng manh.

Sau bữa ăn, Cao Bá Vinh là người thanh toán. Họ trò chuyện và theo hướng dẫn của nhân viên, họ tìm đến một khách sạn sang trọng.

“Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chúng ta có thể sẽ lên đường đến An Quốc vào buổi chiều.”

“Không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Càng tiến gần ngọn tháp, Lạc Tiên Minh càng cảm thấy choáng ngợp trước sự hùng vĩ của nó.

“Được” Lạc Tiên Minh đồng ý.

“Đã qua chín giờ tối rồi, thời gian không còn nhiều nữa."

Anh không vội vã, bởi hành trình tiếp theo của mình sẽ là một chuyến đi bằng thủy, không cần sự gấp gáp.

Trong lúc ăn, Cao Bá Vinh bất chợt đề cập đến kế hoạch của ngày mai:

“Chúng ta không còn sống trong thời đại mà có thể tin tưởng mù quáng vào lực lượng công an nữa. Làm sao những kẻ khủng bố có thể tạo ra những sợi dây leo hay nâng bức tường to lớn ném đi như thể chúng chỉ là những cục xốp?”

Chương 17: Ký ức biến mất

“Chị có nghe chuyện tối qua không?”

Lạc Tiên Minh lau miệng và ngẩng đầu nhìn Cao Bá Vinh, lắc đầu:

“Thực ra, tôi cũng không nhớ tại sao mình lại có khả năng siêu nhiên. Tất cả ký ức về lúc đó, trong đầu tôi như bị tan biến đi.”

Lạc Tiên Minh rời mắt khỏi ngọn tháp, chuyển hướng nhìn về phía quán ăn trước mặt.

“Không, tôi chỉ nghe kể lại từ những người có cơ hội quan sát.”

“Không có gì, đừng bận tâm” Cao Bá Vinh cười nhẹ, nhấc miếng cá cuối cùng lên.

Câu trả lời đơn giản của anh ta, càng kích thích sự tò mò của Cao Bá Vinh, khiến gã lấn tới hỏi tiếp:

Lạc Tiên Minh liếc nhìn anh ta, rồi chìm vào im lặng. Cao Bá Vinh, nhận ra mình có thể đã hỏi một câu quá nhạy cảm, vội vàng xin lỗi:

Cao Bá Minh, trong khi nhai miếng cá, thì thầm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Bá Vinh nhìn Lạc Tiên Minh, hỏi một cách hiếu kỳ:

“Thật không thể tin nổi, nếu không có sự kiện đêm qua, tôi vẫn nghĩ những chuyện như vậy chỉ xuất hiện trong phim ảnh hay truyện cổ tích.”

Lạc Tiên Minh, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, hỏi vội:

“Nhưng có tin đồn rằng cảnh sát đã công bố nguyên nhân là do một số kẻ khủng bố đánh bom, không liên quan gì đến phép thuật cả?”

Lạc Tiên Minh gật đầu không lời, bước theo sau Cao Bá Vinh. Anh ta vừa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến Nghệ Tháp, một thành phố ven biển mà anh từng mơ ước.

“Anh biết người nào có khả năng này không?”

Trước khi Cao Bá Vinh kịp gắp miếng cá tiếp theo, Lạc Tiên Minh đã trả lời:

“Với sự gia tăng của những người có khả năng siêu nhiên gần đây, e rằng các chính phủ sẽ khó có thể giấu diếm được lâu hơn.”

“Vậy điều gì đã thúc đẩy anh trở thành người có khả năng siêu nhiên?”

Giá cả ở đây, so với mức trung bình của Cang Ly, thậm chí còn rẻ hơn Minh Tinh đến hai, ba lần. Điều này càng trở nên đáng chú ý khi xét đến tình hình bất ổn của thành phố, nơi giá cả leo thang không ngừng từng ngày.

“Khi mình đạt tới danh hiệu ‘Truyền Thuyết’ như đội trưởng, hoặc còn cao xa hơn, lúc đó, bí mật mà mình tìm kiếm bấy lâu nay sẽ được phá giải…” Lạc Tiên Minh tự thủ thỉ.

“...”

Nhận được câu trả lời, Cao Bá Vinh tiếp tục hỏi:

Lạc Tiên Minh gật đầu xác nhận.

“Chúng ta nên ghé vào nhà hàng nào ăn tạm bữa tối, rồi tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi qua đêm, rồi sáng mai hãy bàn tiếp.”

“Cuộc thi này sẽ quy tụ nhiều siêu nhiên tham gia. Không chỉ các thí sinh mà cả ban tổ chức cũng đầy bí ẩn. Nếu anh tận dụng cơ hội để khám phá thông tin từ họ, có lẽ anh sẽ không phải thất vọng.”

Quán không phải là cơ sở lớn, nhưng lượng khách đông đúc chứng tỏ sự hấp dẫn của nó. Điều đáng chú ý là sự sạch sẽ tuyệt đối, nhân viên quán liên tục dọn dẹp, khiến cho mùi tanh của hải sản gần như không thể cảm nhận được ngay cả khi đứng rất gần.

Cao Bá Vinh ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, rồi đưa tay lên kiểm tra chiếc đồng hồ cổ tay: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Với sự hỗ trợ tài chính từ tổ chức, họ không ngần ngại thuê hai phòng độc lập. Cả hai phòng đều thuộc loại VIP nhất của khách sạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Biết chứ, tin đồn lan truyền khắp nơi. Ngay trên đường Phú Kinh, một số người sử dụng phép thuật đã gây ra cuộc chiến, phá hủy nhiều ngôi nhà xung quanh.”

Cao Bá Vinh từ từ đặt đôi đũa xuống, ve vuốt chiếc cằm râu ngắn một cách tư lự. Gã suy tư trong vài giây, rồi phát biểu suy đoán của mình:

Anh mải mê ngắm nghía kiến trúc độc đáo của thành phố. Những dãy tòa nhà được xây dựng theo phong cách mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ thành phố nào khác.

Cao Bá Vinh, người chọn món, quyết định chủ yếu vào các loại hải sản xa xỉ. Lạc Tiên Minh, khi liếc qua bảng giá, không khỏi ngạc nhiên thầm thì: “Quá rẻ!”

“Nghe nói rằng tại Cang Ly, bạo loạn được gây ra bởi một nhóm người siêu phàm cao, phải không?”

Lạc Tiên Minh từng khao khát được nhìn thấy biển cả bao la, một cảnh tượng mà trước giờ anh chỉ được chiêm ngưỡng qua màn hình tivi và trang sách.

“Tôi không chỉ không quen biết, mà còn chưa từng nghe thấy về sự tồn tại của họ. Tuy nhiên, trong thế giới huyền bí này, không điều gì là không thể, chỉ là chúng ta chưa đủ sáng suốt để nhận ra những tri thức siêu việt đó mà thôi.”

Lạc Tiên Minh, trong khi nhấm nháp miếng bạch tuộc, suy nghĩ về những ngày sắp tới với vai trò giám sát viên, thì đột nhiên một cuộc đối thoại xung quanh khiến anh chú ý.

Lạc Tiên Minh tỏ ra hoài nghi, nhưng không ngắt lời.

“Có lẽ tương lai chúng ta sẽ có khả năng như vậy.”

Cao Bá Vinh lắc đầu:

Nghe vậy, Lạc Tiên Minh dù cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng nhận ra mình còn quá nhỏ bé trước thế giới siêu nhiên.

Chúng trông thật sự nổi bật và sáng tạo, như thể đây là một nơi không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, một không gian của tự do và sự phóng khoáng.

Giọng điệu của anh ta rất nhỏ, và với không gian yên tĩnh xung quanh, ngay cả khi ngồi đối diện, Lạc Tiên Minh cũng phải căng tai mới nghe rõ.

“Có thể khi anh mở cánh cửa siêu phàm, một lực không xác định từ bên ngoài đã tác động, khiến anh quên mất mọi chuyện. Để hồi phục những ký ức đã mất, anh cần tìm đến những nhân vật sở hữu năng lực liên quan, họ có khả năng giúp anh.”

Gã quay sang Lạc Tiên Minh và đề xuất:

“A, thật ghen tỵ, tôi ước mình có thể sở hữu phép thuật như họ.”

“Việc anh trở thành ‘Người được chọn’ có liên quan đến sự kiện tại Cang Ly không? Tôi nghe nói, khi những người siêu nhiên kia gây rối, đó là lúc số lượng người mới có khả năng siêu nhiên tăng vọt, đặc biệt là trong quân đội.”

“Cảm ơn anh.”

Đỉnh tháp, nơi ánh sáng rực rỡ tỏa ra, làm lu mờ mọi vì sao, như thể đó là nơi chứa đựng một mặt trời bé nhỏ.

Lạc Tiên Minh suy nghĩ một lúc và cuối cùng cũng đồng tình, bởi lẽ chi phí vận chuyển giữa các thành phố, nhất là những nơi sâu trong đất liền, không hề nhỏ.

Khi các món ăn được trình bày tỉ mỉ trước mắt, anh tạm gác lại mọi suy tư, cùng Cao Bá Vinh chú tâm vào việc thưởng thức.

Bỗng nhiên, ánh mắt Lạc Tiên Minh bị cuốn hút về phía xa, nơi một ngọn tháp nghiêng vững chãi đâm xuyên bầu trời.

“Cuộc thi sẽ được tổ chức ở đó sao?”

Con tàu lữ hành chậm rãi dừng lại tại nhà ga cuối cùng, nơi dòng người tấp nập đổ ra từ các toa, mỗi người với hành trang riêng biệt của mình.

Cao Bá Vinh, người bạn đồng hành, bất chợt phá vỡ sự mải mê của Lạc Tiên Minh:

“Theo như tổ trưởng thông báo, cuộc thi sẽ diễn ra trên một hòn đảo hoang vu gần An Quốc. Còn về bản chất của hòn đảo, tôi cũng không rõ lắm.”

Lạc Tiên Minh lắng nghe và cảm nhận được sự đúng đắn trong lời Cao Bá Vinh. Anh nhìn gã và nói thành thật:

“Việc được bổ nhiệm làm giám sát viên có thể là một bước ngoặt lớn…”

“Kìa, một quán hải sản ngay phía trước, anh thấy thế nào? Chúng ta ghé vào đó để thưởng thức bữa tối nhé? Tôi cũng đang đói bụng lắm rồi đây.”

Cao Bá Vinh tiếp tục:

“Anh đã chứng kiến cuộc xung đột giữa những người sử dụng phép thuật ấy à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Bá Vinh lắc đầu nhẹ nhàng:

Trong toa giữa, Lạc Tiên Minh và Cao Bá Vinh, hai người mỗi người cùng kéo vali nặng trịch xuống sàn ga. Hai người không gọi xe, mà chọn cách đi bộ, vừa tiện hỏi thăm chút thông tin.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ký ức biến mất